Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Vu gia

- Bất quá làm sao?

Giọng nói nhỏ nhẹ của Đường Lạc Y lúc này càng làm cho Hạo Vũ càng lúng túng hơn. Vũ khí mà hắn làm tặng cho Lạc Y cũng đã hỏng rồi, còn biết làm thế nào được cơ chứ.

- Trên đường đến đây đã bị bọn người của Tô gia làm hỏng mất, bất quá ta sẽ làm cho ngươi một cái khác...

Hạo Vũ giọng ấp a ấp úng cầm chiếc hộp ngọc vỡ trên tay. Lạc Y thấy chiếc hộp ngọc liền biết đây là thứ mà Hạo Vũ làm cho mình, cô bé cầm lấy hộp ngọc phủi lớp bụi bám bên ngoài. Lạc Y mở chiếc ngọc ra, bên trong chỉ toàn bột phấn lẫn lộn đủ màu sắc, nhưng vẫn còn vài quả cầu chưa bị hỏng khiến Lạc Y vô cùng tò mò. Xen lẫn giữa đám bột màu là một chiếc ná bằng gỗ bị gãy đôi. Lạc Y thầm nghĩ hẳn đây là vũ khí mà Hạo Vũ làm ra cho mình, cô thật sự tò mò không biết nếu nó chưa bị hỏng thì uy lực nó phát ra sẽ như thế nào.

- Oa, thật đẹp a, cái này là ngươi làm sao, ngươi thật khéo tay a?

Mặc dù chiếc ná đã bị hỏng, bất quá đây là lần đầu tiên mà Lạc Y thấy những thứ thế này, không khỏi khen Hạo Vũ một tiếng. Hơn nữa, từ trước đến giờ chưa có người nào làm bạn với cô chứ đừng nói là tặng quà. Hạo Vũ lúc này được Lạc Y khen, không tự chủ được mà cái mũi đỏ lên như quả cà, nhất thời không nói được gì. Một lúc sau, giống như nghĩ đến điều gì mới nói:

- Lạc Y, ngươi chẳng lẽ còn không mời ta vào nhà chơi sao?

- Hì hì, theo ta nào, phụ thân người không phiền chứ?

Thấy Lạc Y quay sang hỏi mình, vị trung niên nhân im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng:

- Tất nhiên là được. Lạc Y, con phải đối đãi tốt với bằng hữu của con đấy.

Chỉ thấy Đường Lạc Y cười hì hì một cái, rồi dẫn Hạo Vũ bước vào trong nhà. Dương Tiêu đứng bên ngoài quan sát, cảm giác của ông về những người này dường như không có ác ý. Vậy nên lúc này Dương Tiêu cũng không ra vẻ ngăn cản, chỉ căn dặn Hạo Vũ là phải trở về trước lúc trời tối.

Căn nhà tranh của Lạc Y nhìn từ bên ngoài tuy rất đơn giản nhưng khi Hạo Vũ bước vào thì không khỏi kinh ngạc một phen. Trong gian nhà cũ kĩ đầy ắp những kệ đựng dược liệu, xung quanh còn trồng một số loại hoa có tác dụng dưỡng thần. Mùi hương của dược liệu phảng phất trong không gian, khiến người hít vào có một cảm giác vô cùng dễ chịu. Hạo Vũ thầm nghĩ, nếu ở hậu viên của Dương phủ cũng trồng những loại cây này thì chẳng phải là mấy trưởng lão và cha hắn sẽ rất thích thú sao?

- Y Lạc, nhà ngươi thật nhiều dược liệu a, cha ngươi là dược sĩ sao?

- Ân, cha dạy ta rất nhiều loại dược liệu. Hạo Vũ, ngươi có muốn học về dược liệu không?

Hạo Vũ nghe thấy Lạc Y nói vậy, trong lòng liền dâng lên một nỗi thích thú khó tả. Đối với hắn mà nói, việc ngồi chăm chú học hỏi một cái gì đó quả thật khó như lên trời. Bất quá bây giờ hắn lại cảm thấy hứng thú với dược liệu, điều này chính Hạo Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên.

- Được, được chứ. Ngươi dạy ta dược liệu, ta sẽ dạy ngươi các sử dụng Đại Vũ Thập Tam Cầu. Hì hì!

- Cái gì mà Đại Vũ Thập...Thập...?

- Là Đại Vũ Thập Tam Cầu, vũ khí do chính ta sáng tạo ra, cũng chính là thứ trong hộp ngọc đó. Hì hì!

Lạc Y tròn xoe mắt nhìn với vẻ đầy hâm mộ, điều này càng khiến cho Hạo Vũ trở nên đắc ý. Thứ mà hắn dùng để ngao du thiên hạ tuyệt đối không truyền ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn làm điều này. Bước qua gian phòng nhỏ chưa đầy dược liệu, Hạo Vũ không ngờ phía sau ngôi nhà con có một cái tiểu viện vô cùng xinh xắn, ngân diệp thảo, vũ cốt đằng, linh yên hoa... Dược liệu bậc hai, đây toàn là dược liệu bậc hai? Đối với những loại dược liệu này thì hắn cũng không xa lạ lắm, thường xuyên trao đổi những chiến lợi phẩm của mình khiến hắn cũng có một số kiến thức nhất định về linh thảo. Tuy rằng hiểu biết là thế, bất quá hắn lại muốn Lạc Y dạy cho hắn thêm nhiều kiến thức về dược liệu, điều này quả thực chỉ có lợi mà không có hại. Nếu căn phòng phía trước khiến hắn rất hứng thú bởi những loại dược liệu cơ bản cấp một, cái tiểu viện sau nhà Lạc Y lại khiến hắn kinh ngạc với toàn những loại dược liệu bậc hai.

- Đây... đây là dược liệu bậc hai sao?

Hạo Vũ trong một thoáng thất thần mà thốt lên. Dược liệu bậc hai tại Gia Lạc thành không phải là không có, thậm có dược liệu bậc ba thi thoảng cũng được một số đan sĩ lui tới nơi này trao đổi. Bất quá giá trị của một nhánh dược liệu bậc hai cũng gấp mấy chục, thậm chí là cả trăm lần dược liệu bậc một.

- Hạo Vũ, ngươi biết những loại này sao? Chẳng lẽ ngươi cũng biết về dược liệu?

Lạc Y thấy Hạo Vũ thốt lên một tiếng thì cũng kinh ngạc.

- Ta cũng biết đôi chút, hì hì, ta đây là lần đầu thấy một nơi trồng nhiều dược liệu bậc hai như vậy.

- Hì, quả thật những thứ này đều là lúc trước mẫu thân của ta trồng, cha của ta bất luận thế nào cũng không bán. Ông ấy nói mẫu thân của ta đã dành cả cuộc đời để chăm sóc tiểu viện này, mỗi lần đến đây ta đều cảm nhận được mẹ đang ở đây gọi ta.

Nói đến đây, giọng của Lạc Y cũng dần nhỏ lại. Hiện nhiên là lúc này đã nhắc đến chuyện buồn của cô bé.

- Rầm.

Hạo Vũ đang định tiến lên nói gì đó thì bên ngoài có tiếng đạp cửa. Lạc Y biết là có chuyện không hay, lập tức đi về phía trước nhà. Chỉ thấy lúc này, một đại hán trung niên vạm vỡ đang nắm lấy cổ áo của cha Lạc Y:

- Đường Bá Chấn, đây là lần cuối ta nói điều tử tế, Vu gia của bọn ta cũng đã đưa ra một cái giá hợp lý cho cái nhà này của ông. Nếu còn không biết điều thì ngay cả cái mạng của lão cũng không giữ được nữa đâu.

Đứng phía sau đại hán này là một thanh sam nam tử, nhìn vào thì ai cũng biết nam tử này mới chính là chủ nhân của đại hán kia. Bộ dạng của gã có một chút phong thái thoát tục, bất quá nét mặt của hắn cùng đôi mắt ưng lại lộ rõ tâm địa xảo trá của hắn rồi. Thấy Đường Bá Chấn ấp úng không muốn chấp nhận cuộc giao dịch này, thanh sam nam tử hắng giọng một cái, tỏ vẻ không còn kiên nhẫn. Đại hán vạm vỡ kia nghe thấy thế, vung tay ném Đường Bá Chấn sang một bên, trực tiếp cùng thanh sam nam tử đi vào trong nhà.

Lúc này cũng vừa lúc Lạc Y cùng Hạo Vũ chạy ra, Lạc Y thấy Đường Bá Chấn nằm trên mặt đấy, mặt mày vô cùng khó coi, liền chạy lại đỡ y dậy khóc lóc. Hạo Vũ thấy mấy người này không lý không lẽ xông vào nhà đánh người, lúc này cả giận:

- Mẹ kiếp, chúng mày là bọn nào mà dám đánh Đường bá bá?

Thanh sam nam tử thấy một tên nhóc khoảng mười hai tuổi đứng trước mặt mình lớn lối, nhướng mày:

- Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đợi ông mày xong chuyện ở đây thì sẽ đem mày về làm thức ăn cho thú cưng của tao.

- Mày thử xem...

Không đợi Hạo Vũ nói xong câu, đại hán vạm vỡ kia đã vươn cánh tay chụp đến người Hạo Vũ. Đừng thấy Hạo Vũ chỉ là một đứa trẻ mà buông lời khinh thường, những chuyện như thế này hắn căn bản đã gặp trên đường rất nhiều, coi thường hắn chỉ có chết. Thân hình bé nhỏ của hắn giống như có lò xo, thoắt một cái đã nhảy ra sau mấy bước. Trên tay đã lấy ra Đại Vũ Thập Tam Cầu, đồng thời tay bên kia cầm một quả cầu màu đỏ.

- Hỏa cầu xuất kích!

Hạo Vũ hét lên một tiếng, quả cầu màu đỏ bắn thẳng vào mắt tên đại hán kia. Tên đại hán này có chút ngây người, sau đó vươn tay ra chộp lấy hỏa cầu, bóp chặt. Một màn sương đỏ tỏa ra khiến cho tên đại hán kia nheo nheo mắt, sau đó cũng không khỏi bật cười thành tiếng:

- Hắc hắc, thằng oắt con, mày đang nghĩ rằng tao có thời gian đùa giỡn hay sao?

Vẻ mặt đắc ý của hắn chưa được bao lâu thì trước mắt đã thấy thêm một thanh cầu cùng một kim cầu bay tới trước mặt. Tên đại hán kia theo quán tính đưa tay một lần nữa chộp lấy hai quả cầu đang bay đến. Bất quá, lúc này lại không như lần trước, một cảm giác choáng váng hiện lên trước mắt của đại hán kia.

- Đây...đây là cỏ ngân tâm? Nhãi ranh khốn kiếp...

Chỉ thấy tên đại hán kia câu chưa ra khỏi miệng thì đã bị liên tiếp vài hỏa cầu bắn tới, nhất thời lùi lại về sau vài bước.

- Hắc hắc, đã thấy sự lợi hại của bổn tiểu gia ngươi?

Thanh sam nam tử đứng bên cạnh lúc này sắc mặt mới trầm xuống, hắn không nghĩ đến một tên nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng mất nhiều thời gian như vậy. Thủ chưởng đưa ra, xoẹt một cái đã đánh tới yết hầu của Hạo Vũ. Tốc độ của hắn so với đại hán kia thì khác một trời một vực, sắc mặt của Hạo Vũ đại biến.

- Thằng nhóc kiến hôi, không cần đợi sau này, ngay bây giờ bổn gia gia sẽ bóp chết ngươi tại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com