Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

wdym he's not real?

wdym he’s not real?

Author: doieskun
Translator: jimnprince
Summary: Chẳng ai chịu tin lời Xiaojun rằng cậu đang hẹn hò với một anh người mẫu cho đến khi Hendery ở trần thân trên, đi qua đi lại trong phòng Xiaojun để tìm máy sấy tóc ngay giữa một tiết học Zoom.
Link fic gốc: https://archiveofourown.org/chapters/76720370
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem ra ngoài

________________________________________

“Bạn à, tụi nó chẳng ai chịu tin em cả” Xiaojun nằm dài ra sô pha rên rỉ.
“Thế nào mà đấy lại là lỗi của anh được?” Hendery khịt mũi, đi tới cùng bát mì anh vừa nấu xong. Anh đặt bát mì xuống bàn uống nước, để chân Xiaojun sang bên lấy chỗ rồi ngồi xuống, lại cầm bát mì lên. “Mấy lần anh tới trường bạn trước đợt nghỉ dịch bạn còn ngại đến mức không dám nắm tay anh”
Xiaojun định mở miệng cãi nhưng dừng lại. Cậu đỏ mặt vì xấu hổ rồi cuộn mình lại, vùi đầu vào gối ôm để tránh phải nhìn anh bạn trai.
Hendery nhận ra lỗi lầm của mình ngay lập tức. “Bạn ơi không-anh không có ý đó. Lại đây nào” Anh lại để bát mì lên bàn và kéo Xiaojun vào vòng tay mình. Xiaojun, vẫn cương quyết chôn mặt vào gối ôm, yếu ớt ngã vào lòng Hendery và vùi mặt vào bụng anh, cả người được bao bọc trong vòng tay anh. “Anh xin lỗi” anh thì thầm, giọng có hơi nghẹt lại.
Hendery cẩn thận đưa mặt Xiaojun đang vùi trong bụng anh lên và cúi xuống để đặt một nụ hôn lên môi cậu. “Dejun, bé bỏng của anh, anh chỉ đùa thôi mà. Tụi mình đã nói về chuyện này rồi mà, anh không hề giận bạn, bạn hiểu chứ?”
“Được rồi” Xiaojun đáp, lại dụi mặt xuống ngực Hendery.
“Nào, bây giờ kể anh nghe thêm đi. Bạn đang nói gì nào?”
Xiaojun ngồi thẳng dậy ngay tắp lự, suýt chút nữa là đập đầu cậu vào cằm Hendery.
“Tụi nó nghĩ là em bịa chuyện về bạn! Tụi nó kiểu “chẳng bao giờ có chuyện mày cưa được người mẫu đâu” xong tụi nó cứ chọc ghẹo em suốt, tức ghê ý” Xiaojun bĩu môi.
Hendery lại cầm bát mì từ trên bàn lên, cố không bật cười trước sự nổi nóng đáng yêu hết sức của người bên cạnh. “Đứa nào nói thế?”
“Renjun, Hyuck, Jaemin với Mark, cái lũ ch-“ Hendery nhanh tay che mồm cậu lại trước khi cậu chửi lật bàn lũ bạn trời đánh. Xiaojun bỏ tay anh ra “còn Kun với Sicheng, hai đồ ngốc đấy, rõ ràng là họ biết bạn và họ còn chẳng thèm nói gì với lũ kia, để tụi nó nghĩ là tụi nó đúng”
Anh nhìn cậu đầy thích thú, lại đưa một đũa đầy mì vào miệng trong khi Xiaojun tiếp tục càm ràm. “Bạn này, có khi lúc tớ ăn xong bát mì này bạn vẫn chưa nói xong mất”
Xiaojun dừng lại và than vãn “Đừng ‘tớ’ ‘bạn’ với em. Tụi mình đang hẹn hò mà. Chẳng trách chẳng ai tin em cả”, cậu càu nhàu. Hendery chỉ cười, kéo Xiaojun lại gần tới khi cậu ngã vào lòng anh lần nữa.
“Anh cũng yêu bạn, bé bỏng của anh” Hendery mỉm cười, tay xoa nhẹ bên người Xiaojun, còn tâm trí anh thì đang trôi về nơi khác. “À nhân tiện, mấy giờ thì đến tiết của bạn ngày mai?”
“Là 9 giờ sáng. Sao vậy?”
“Không có gì, anh chỉ tò mò thôi”

///

“Sao bạn dậy sớm thế?” Hendery càu nhàu, nửa ngái ngủ khi Xiaojun trèo qua người anh để vớ lấy cái laptop từ trên bàn bên cạnh giường họ.
“Em có tiết mà đồ ngốc”
À, đúng rồi. Mắt Hendery mở to, nhớ lại kế hoạch của mình nhưng anh vẫn cắm rễ trên giường phòng trường hợp Xiaojun nghi ngờ. Hendery ngồi dậy từ từ lúc Xiaojun ổn định chỗ ngồi ở bàn, cố gắng không làm bạn trai anh chú ý.
“Sao bạn lại dậy thật rồi?” Xiaojun khịt mũi. Hendery cứng người.
“Anh không có. Bạn cứ làm việc của mình đi”
Xiaojun chỉ khịt mũi lần nữa khi Hendery với lấy quần và khăn tắm từ tủ đồ và chạy khỏi phòng ngủ.

///

“Sai số chuẩn của giá trị trung bình được tính bằng cách chia độ lệch chuẩn với căn bậc hai của số lượng mẫu. Mục đích của việc này là để đo xác suất thu được giá trị trung bình thực của tổng thể một mẫu ngẫu nhiên…”
Xiaojun ngáp dài và nhìn xuống điện thoại. Tiết thống kê trên Zoom vừa mới bắt đầu nhưng cậu đã ngán đến chết rồi. Nhóm chat của cậu chẳng có động tĩnh gì, ngoại trừ Sicheng nhờ Kun gửi lên đó ghi chú phần kiến thức lần thứ mười một và Kun chỉ đáp lại với “im cmn mồm và tập trung vào tiết học đê”. Cậu cảm tưởng như bản thân có thể gục luôn xuống bàn chỉ với tiếng vòi hoa sen đang dội xuống xối xả và cảm giác mềm mại từ chiếc chăn mà Hendery đã đắp lên người cậu.
“… và cậu Xiaojun, cậu có thể nói cho mọi người biết tại sao ta nên dùng 2 SE thay vì chỉ đơn giản là SE khi vẽ đồ thị không?”
Xiaojun lúng túng rời khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Cái camera chết tiệt. Sao thầy không gọi Renjun đi? Mắt nó còn chẳng mở nổi kìa.
Cậu bật mic, nói “Thầy có thể nhắc lại câu hỏi được không ạ?”
Trong khi giáo sư nhắc lại câu hỏi, cậu nhanh tay gửi tín hiệu cầu cứu vào nhóm chat một cách kín đáo nhất có thể.
markie: vì SE có xác suất 67% trong thanh lỗi trong khi 2SE có xác suất là 99%
Xiaojun nhanh chóng bật mic lần nữa và nhắc lại đáp án.
“Đúng nhưng là đúng một nửa. SE có xác suất 67% là chính xác, nhưng 2SE có xác suất là 95%. Tập trung hơn nhé cậu Xiaojun.”
Trong khi Xiaojun nói nhỏ như đang lẩm bẩm một mình “Em hiểu rồi ạ” và tắt mic, cậu có thể thấy Renjun đang cười khúc khích qua màn hình Zoom. Cậu bĩu môi.
xiaojun: renjun cười tao ☹
hyuckie: đáng lắm
markie: TAO XIN LỖI TAO TRƯỢT TAY
xiaojun: im cmn mồm đê donghyuck
renjunie: uii dùng tên cúng cơm luôn cơ =))))))
xiaojun: cả mày nữa đồ quỷ đần
renjunie: tao không nhịn được :D cười mày là cách giải trí duy nhất của tao trong lớp
renjunie: hoặc trong cả cuộc đời 😊
hyuckie: nó nói đúng m rồi 😊 tao chán sắp chết đến nơi rồi
xiaojun: À KHÔNG SAO MÀ MARK CẢM ƠN NHIỀU YÊU MÀY
markie: chúng mày nên tập trung 1 tí đi vì nó có thể cải thiện sự “chán’ của chúng mày đấy
markie: cả điểm số nữa
renjunie: xin phép không cần
hyuckie: ^
xiaojun: jaemin đâu
jaeminie: đây tao đây JUN ĐM AI KIA?
renjunie: gì jun nào
markie: XIAOJUN??
Xiaojun khó hiểu nhìn xuống điện thoại. Lát sau, cậu chợt nhận ra tiếng vòi hoa sen đã tắt ngấm từ lúc nào, và đứng ngay trong phòng là một Hendery không mặc áo, chỉ mặc độc một chiếc quần thể thao. Cậu nhìn Hendery trong khi anh đi đến ngay cạnh cậu… và cạnh camera.
Cậu chỉ có thể trố mắt nhìn Hendery kín đáo để lộ cơ bụng, ngồi xuống giường, vẫn nhìn vào camera và nói trong khi vò tóc bằng khăn tắm “Cái máy sấy tóc đâu rồi bé của anh?”
Xiaojun chớp chớp mắt, nhìn qua lại giữa Hendery và màn hình Zoom. “Ừm… em không biết. Có khi nó ở trong tủ đồ ấy?” cậu nói, quyết định tập trung vào màn hình Zoom.
“Hmm” là tất cả những gì Hendery nói rồi anh ngồi dậy đi lấy máy sấy tóc. Xiaojun thì đã ngượng chín mặt bởi sự xuất hiện của anh người yêu, không mặc cái áo nào, không còn tâm trí nào để nhìn xuống điện thoại, nên cậu quyết định nhìn vào Jaemin đang há hốc mồm qua màn hình Zoom.
Cánh cửa tủ quần áo đẩy mở, Xiaojun nhìn lên để thấy Hendery đang đi qua mà không có cái máy sấy tóc nào trên tay.
“Chắc anh chưa tìm kĩ trong nhà tắm rồi” Hendery nháy mắt với cậu khi anh đến gần.
“Bạn-” Xiaojun bị ngắt lời bởi cái nhéo nhẹ của Hendery vào bên má. Cậu cau mày nhìn người trước mặt đang nhếch mép đầy thích thú và đập nhẹ vào tay anh.
“Anh làm sao?” Trước khi Xiaojun kịp đáp lại, Hendery cúi xuống, choàng tay qua vai cậu và đặt lên môi cậu một nụ hôn dài. Xiaojun tan chảy ngay lập tức trong nụ hôn cho đến khi cậu nhớ ra rằng hai người họ vẫn đang ở trước camera. Cậu đá vào đầu gối anh bạn trai.
“Ow!” Hendery ngã xuống sàn, ôm đầu gối như kiểu đau chết đi sống lại không bằng. Xiaojun không thèm cả trả lời, mặt đỏ bừng kiểm tra màn hình giáo sư. Tạ ơn chúa là bằng một cách nào đó giáo sư vẫn không biết về những gì vừa xảy ra trên một trong số những màn hình của sinh viên mình. Cậu nghe thấy tiếng Hendery đứng dậy nhưng không dám nhìn sang, cậu cảm nhận được một nụ hôn đặt vào bên thái dương mình và khi Hendery rời khỏi phòng, cậu nghe thấy người kia cười lớn, rõ ràng là rất thỏa mãn với bản thân.
Một lát sau, Xiaojun cuối cùng cũng dám nhìn xuống điện thoại và thấy “99+ tin nhắn từ Fivesome”
Hendery, bạn được lắm.

///

Sau đó, ngay khi tiết học vừa kết thúc, Xiaojun tấn công Hendery đang nằm trên sô pha.
“Bạn làm thế để làm gì vậy?” cậu rên rỉ sau vài phút, cuối cùng là nằm cuộn tròn lại với đầu yên vị trên đùi Hendery, quay mặt khỏi anh. Cái này có thể dịch ra là “Em đang giận bạn nhưng mà rõ ràng là giận dỗi không lí do nên em vẫn muốn ở cạnh bạn nên là để ý em chút đi mặc dù em vẫn đang giận”.
Hendery lướt tay qua tóc Xiaojun. “Bạn giận gì chứ, bé bỏng của anh? Mới hôm qua bạn nói là tụi nó không tin anh tồn tại kia mà. Bây giờ thì khá chắc là tụi nó biết anh có thật rồi đấy. Hơi bị thật quá luôn cơ.”
Xiaojun giận dỗi quay lưng lại, đối mặt với Hendery. “Đúng là thế, nhưng mà bạn làm em ngượng chết đi được. Gần như tất cả mọi người thấy bạn hôn em và bây giờ Hyuck cứ không thôi trêu em vì nó bảo sau đấy em trông không khác gì quả cà chua. Và giáo sư đã có thể đá em khỏi phòng học nếu thầy thấy em hôn bạn trai ngay trong tiết. Thêm cả Renjun cứ không thôi xuýt xoa về việc bạn nóng bỏng thế nào vì ai mà biết bạn lại quyết định cởi trần chứ, khó chịu chứ, vì rõ ràng là bạn siêu nóng bỏng nhưng mà em-“
Hendery giam cậu vào một nụ hôn để ngắt lời cậu. Xiaojun có thể cảm nhận được anh đang mỉm cười và một luồng xúc cảm ấm áp trong cậu trào dâng dành cho anh bạn trai yêu cậu hết mực, không ngại bày tỏ điều đó và luôn thông cảm mỗi khi cậu càm ràm hay ngại ngùng, cậu để tay sau đầu Hendery và nhấn nụ hôn giữa họ sâu hơn, dồn hết xúc cảm đang bung nở trong tim cậu vào đó. Bàn tay Hendery âu yếm vuốt ve bên má cậu, Xiaojun biết cậu đã thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com