Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Hành lang của những bí ẩn

Bầu trời miền Nam mở ra một bức tranh sống động và đầy sắc màu, nơi đó, giữa những con phố nhộn nhịp và tiếng rao bán đủ loại hàng hoá, tất cả như kể một câu chuyện khác với sự tĩnh mịch quen thuộc của Tokyo. Nhóm thám tử của Mori Kogoro đã lên chiếc xe hơi cũ kỹ nhưng đầy chất riêng, đâm vào nhịp sống sôi động của thành phố Ykoto. Dù quê hương của Hattori Heiji là Osaka, nhưng cậu vẫn tìm thấy niềm phấn khích khi lần nữa đặt chân đến vùng đất này, nơi mọi thứ đều mang một hương vị nhiệt đới, a chút lạ thường, nhưng cũng không kém phần hấp dẫn.

Trên đường đi, Hattori không ngần ngại nói đùa với Ran – người giữ vai trò “điệu nghệ” đảm bảo mọi thứ trong nhóm diễn ra suôn sẻ – về việc nhớ nhung hương vị của Osaka, nhưng rồi lại tự nhủ rằng, “Ở đây dù khác biệt, nhưng tài năng và sự mạo hiểm của thám tử trẻ thì không bao giờ làm cậu thất vọng.” Trong khi đó, Conan im lặng như thường lệ, đôi mắt dưới lớp kính dày của cậu lúc nào cũng bám chặt vào từng manh mối ở bên ngoài. Cậu nhớ mãi những dòng tin báo đã ca ngợi Fushigi Reina – cô thám tử trung học người miền Nam đã phá thành công vụ án tại quán cà phê Blew Blend – và tự nhủ rằng, “Có lẽ đây chính là mảnh ghép còn thiếu trong bức tranh của những vụ án bí ẩn nơi đây.”

Chiếc xe dừng lại trước “Khách sạn Kogane”, một công trình cổ kính nhưng không kém phần sang trọng, nổi bật giữa dòng người qua lại. Cửa kính lớn phản chiếu ánh sáng ban ngày, khiến cả tòa khách sạn như khoác lên mình chiếc áo của sự bí ẩn. Cả nhóm nhanh chóng xuống xe, mỗi người mang trong lòng một tâm trạng khác nhau: Mori Kogoro vẫn còn chút mệt mỏi sau chuyến bay dài, Ran tươi cười niềm nở như thường lệ, Hattori thì háo hức và năng động, còn Conan thì lặng lẽ, tích tụ mọi thông tin cho những phân tích của riêng cậu.

Bước vào sảnh khách sạn, họ di chuyển qua loạt hành lang dài với ánh đèn chói và thảm trải màu đỏ cũ kỹ. Âm thanh vang vọng nhẹ nhàng của những bước chân hòa cùng tiếng nói râm ran của khách đến, người đi, người về tạo nên một không gian vừa lịch lãm lại đầy ẩn ý. Không lâu sau khi nhận được lời mời từ cảnh sát địa phương để tham dự cuộc họp khẩn, nhóm thám tử tập trung trong phòng họp rộng rãi phía sau sảnh chính.

Phòng họp bận rộn với tiếng thảo luận râm ran của các cán bộ điều tra và cảnh sát địa phương, nhưng bầu không khí dần im ắng khi ánh mắt của mọi người định hướng về một góc phòng. Ở đó, đứng gần cửa sổ lớn với ánh sáng chiếu vào làm nổi bật bóng dáng, là một cô gái với vóc dáng thanh mảnh và ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự quyết đoán. Cô mặc bộ đồng phục trung học giản dị, nhưng không thể che giấu vẻ tự tin và tinh tế của mình. Từng sợi tóc đen dài được búi gọn gàng, khuôn mặt thon gọn và đôi môi mỏng mà lại toát lên vẻ thanh lịch; chính những điều này đã khiến các nhân chứng, cả trong nhóm cảnh sát lẫn nhóm thám tử, không khỏi dừng lại để quan sát.

Hattori là người đầu tiên phá vỡ im lặng bằng tiếng nói to, vừa giọng cười vang lên mang chút hài hước, vừa nói: — “Ôi, đúng như tin báo – đây chính là Fushigi Reina, người mà báo chí đã ca ngợi vì tài năng phá án của mình. Thế không ngờ cô lại xuất hiện sớm như vậy, sẵn sàng đối mặt với vụ án.”

Không cần chờ câu trả lời, những lời nói của Hattori lan tỏa cả phòng họp, làm cho bầu không khí căng thẳng thêm phần phấn khích. Mori Kogoro, của đàn ông có giọng nói to và cách biểu đạt bất cẩn, chỉ lẩm bẩm với sự mỉa mai: — “Chắc cũng chỉ là đứa trẻ mới dám liều, làm gì được ra sao.”

Kazuha, với nụ cười thường lệ của mình, đáp rằng: — “Ông bác đừng vội phán xét, biết đâu sau này lại có những điều bất ngờ.”

Fushigi Reina không hề bực mình mặc cho những lời nói đó. Cô chỉ đứng đó, ánh mắt tĩnh lặng như đang quan sát từng chi tiết nhỏ của căn phòng, ghi nhớ mọi giác quan của những người xung quanh. Cô không vội vàng lên tiếng, cho đến khi cảnh sát trình bày sơ lược về vụ án mới xảy ra tại khách sạn này: một doanh nhân nổi tiếng đã được phát hiện trong phòng hội nghị với dấu hiệu bị đầu độc bằng chất độc không màu, một phương pháp tinh vi làm hung thủ có thể giết chết nạn nhân chỉ trong chốc lát. Các giả thuyết xoay quanh vụ án trở nên rối rắm, và mọi người đang băn khoăn về cách thức hung thủ thực hiện tội ác mà không để lại dấu vết.

Tiếng nói của một cán bộ cảnh sát khá nặng giọng đã phá tan bầu không khí ngột ngạt: — “Chúng tôi đầu tiên nghi ngờ việc độc tố được đưa vào qua hệ thống điều hòa, nhưng không có bằng chứng cụ thể. Hãy xem những dấu hiệu bất thường từ hiện trường.”

Fushigi Reina bước đến bên bàn, đứng yên mặc dù không ai nào mời gọi. Ánh mắt cô quét qua từng vật dụng, những tấm tranh, văn phòng làm việc của nạn nhân; từng chi tiết, từ vị trí của chiếc ly chưa kịp uống đến những dấu hiệu dạng mờ trên tay bàn. Mỗi chút một, cô chắt lọc thông tin, như thể tất cả đều là những mảnh ghép của một câu chuyện lớn đang chờ được hé mở. Nét mặt lạnh lùng không lộ điều gì, nhưng qua những cử chỉ nhỏ, người ta có thể cảm nhận được sự tinh ý và trí tuệ cực kỳ sắc bén đang hoạt động bên trong đầu cô.

Những câu hỏi không mấy sâu sắc của các thành viên cảnh sát ban đầu lập tức bị bũng bỉnh bởi sự điềm tĩnh của Reina. Trong một khoảnh khắc im lặng, mọi người như bừng tỉnh, chờ đợi một lời giải thích – nhưng cô ấy chỉ nhẹ nhàng gật đầu và im lặng ghi chép lại từng ghi chú trên cuốn sổ tay nhỏ.

Sau khi phần trình bày của cảnh sát kết thúc, mọi người được chia thành các nhóm để tiến hành điều tra hiện trường riêng lẻ. Hattori, vẫn giữ phong thái nhiệt huyết của quyềnh rượu từ Osaka, đã tìm cách trò chuyện với các cán bộ cảnh sát địa phương, cố gắng thu thập những manh mối bổ sung về thời gian xảy ra vụ án. “Nhìn này, tôi nghe nói ở phòng bên có dấu hiệu hơi lạ, như thể có ai đó vừa rời đi gấp," Hattori nói với nụ cười nửa trêu chọc nửa thật chuyện, khiến vài người trong phòng không nhịn được cười. Câu nói của cậu vừa phá tan sự căng thẳng vừa cho thấy rằng, dù có lúc có vẻ hài hước, nhưng cậu không hề bỏ qua bất kỳ chi tiết quan trọng nào.

Conan, tách rời khỏi nhóm ồn ào, lặng lẽ đi vào hành lang. Đôi mắt cậu dõi theo từng bước chân của những người điều tra, ghi nhớ các mảnh tình tiết nhỏ nhất: ánh đèn phản chiếu trên mặt sàn gỗ bóng, cấu trúc của các phòng bên cạnh, và cách mỗi người di chuyển trong không gian mang hơi hướng căng thẳng khác thường. Trong im lặng, cậu liên tục so sánh những cảnh tượng với vụ án Blew Blend mà Fushigi Reina từng phá – những hình ảnh, những phương pháp suy luận tinh vi mà cô ấy đã sử dụng để tìm ra manh mối từ một vết bọt cà phê mờ nhạt. “Cô ấy cũng làm như vậy… chỉ là phương pháp của cô ấy luôn kín đáo và đầy bất ngờ,” Conan tự nhủ trong lòng, mang theo sự tò mò và một chút thách thức đối với khả năng của người thám tử mới ấy.

Giữa lúc mọi người đang tản ra để khám nghiệm các phòng riêng, Ran mời cả nhóm tập trung lại quanh bàn tròn trong sảnh khách sạn nhỏ. Từng mẩu thông tin sơ khởi được trình bày: vị trí của nạn nhân, thời gian xảy ra vụ án, số liệu về các thiết bị an ninh… Nhưng vẫn còn nhiều mảnh ghép chưa khớp, khiến mọi người ngồi lặng câm suy nghĩ. Chính vào lúc này, Fushigi Reina xuất hiện một lần nữa. Cô bước vào phòng họp một cách bước đi chậm rãi, đầy nội tâm như thể mỗi bước chân là một trang sách của chiến công mà cô âm thầm viết lên. Không có lời chào, không có sự trình bày lớn lao, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo và sự tự tin tỏa ra từ trong cô, khiến tất cả trong phòng đều dừng lại để chú ý.

Hattori không kìm được nụ cười riêng và thốt lên một câu trêu: — “Có vẻ như sau này, chúng ta sẽ phải nhờ Reina dạy mấy ông cảnh sát hướng dẫn cách ‘nhìn thấy’ những chi tiết mà mấy ông lúc nào cũng bỏ qua.” Câu nói vang lên khắp phòng, khiến không khí căng thẳng bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng như một lời nhắc rằng, trong thế giới điều tra, ai cũng có thể học hỏi từ những người mà ít người ngờ tới.

Conan, với đôi mắt sắc như dao, vẫn đứng ở góc phòng, lặng lẽ nhìn theo từng cử chỉ của Reina. Cậu cảm nhận được rằng, bên dưới vẻ lạnh lùng ấy, ẩn chứa một tài năng, một niềm đam mê và thậm chí là một chút nỗi cô đơn của những con người luôn sống trong thế giới của manh mối và bí ẩn. Trong lòng Conan dấy lên suy nghĩ rằng, “Có lẽ, im lặng không chỉ là chiến lược mà nó còn là cách để ẩn chứa sức mạnh của trí óc – và Reina chính là minh chứng sống cho điều đó.”

Khi buổi họp dần kết thúc, mọi người chia nhau đi khảo nghiệm các khu vực khác nhau của khách sạn. Họ tản ra theo các nhóm nhỏ, trong khi Ran cố gắng sắp xếp lại những tờ giấy và hình ảnh từ hiện trường. Hattori dẫn đầu một nhóm, trò chuyện với cán bộ an ninh, còn Mori Kogoro thì gọ mắt liếc qua từng phòng, thỉnh thoảng cười to và nói những câu hài hước làm cho các thành viên xung quanh bật cười. Nhưng ở phía xa, Conan vẫn lặng lẽ đi theo con đường của riêng mình, cố gắng liên kết những mảnh thông tin nhỏ để hình thành nên bức tranh tổng thể của vụ án.

Khi đêm buông xuống và ánh đèn vàng lung linh chiếu rọi bầu không khí của khách sạn, các thành viên thám tử tụ họp lại trong phòng tạm. Ran bắt đầu tổng hợp lại các thông tin ban đầu, ghi chép tỉ mỉ từng con số, từng chi tiết mà cô thu thập được trong ngày. Họ bàn tán những giả thuyết, cố gắng kết nối các mảnh ghép còn rời rạc. Trong lúc đó, Hattori vẫn không bỏ lỡ cơ hội để châm biếm: — “Ôi, chắc sau này chúng ta phải tổ chức lớp học ‘nhìn rõ những manh mối siêu việt’ do Reina đảm nhận, để mấy ông cảnh sát cũng biết cách ‘hái’ thông tin đấy!” Câu nói của Hattori làm cả phòng bùng nổ tiếng cười, một tiếng cười pha lẫn giữa sự giải trí và trào phúng của cái nhìn sâu sắc về nghề nghiệp thám tử.

Conan, mặc dù không tham gia vào cuộc tranh luận, nhưng tâm trí cậu thì lúc nào cũng hoạt động hết công suất. Cậu nhớ lại vụ án Blew Blend và cách Reina đã lặng lẽ vén bức màn của sự thật chỉ qua một vài chi tiết nhỏ. Sự tương đồng giữa vụ án đó và vụ án thời điểm này càng làm cậu cảm thấy có điều gì đó lớn lao đang dần hé lộ. Cậu tự nhủ: “Mình phải ghi nhớ mọi thứ. Im lặng không có nghĩa là thiếu phản ứng – đó chỉ đơn giản là cách để quan sát và phân tích sâu sắc hơn.”

Trước khi nhóm thám tử tạm rời phòng, Conan cố gắng bắt gặp ánh mắt của Reina, nhưng cô chỉ đứng đó, nhìn ra cửa sổ với vẻ trầm tư, như thể đang suy nghĩ về một bí mật nào đó chỉ mình cô mới biết. Đó là khoảnh khắc mà Conan cảm thấy trái tim cậu như đập từng nhịp, không phải vì lo sợ, mà vì sự ngưỡng mộ đối với tài năng và quyết đoán của một người cùng tuổi nhưng lại mang đến những ẩn ý khó lường.

Khi mọi người giải tán ra theo những hướng điều tra riêng, Hattori và Conan đứng lại bên hành lang, trao đổi những lời thì thầm. Hattori nói: — “Conan, đừng nghĩ quá nhiều. Chúng ta ở đây để tìm ra kẻ thủ ác, còn mấy câu chuyện phụ sinh ra chỉ là gia vị để trận chiến thêm đậm đà!” Conan chỉ mỉm cười, ánh mắt của cậu lạnh lùng như thủy tinh, trong khi bên ngoài ánh đèn vàng nhạt còn chạy dài trên sàn nhà. Cậu tự hỏi liệu, sau tất cả những mảnh ghép vụ án này, liệu Fushigi Reina có đang che giấu một bí mật nào đó sâu thẳm hơn cả vụ án chưa? Một bí ẩn chỉ có thể được hé mở khi thời gian trôi qua…

Đêm khuya, khi tiếng bước chân trên sàn khách sạn chỉ còn là những âm vang lẻ loi, hình bóng của Fushigi Reina vẫn tồn tại bên khung cửa sổ lớn nhìn ra ngoài. Cô đứng đó, lặng lẽ quan sát những đám mây trôi, như giữ kín một bí mật đã bên trong lòng mình từ lâu. Ánh mắt cô phản chiếu cả sự lạnh lẽo của trí tuệ và một nỗi niềm không nói thành lời. Đó là một hình ảnh vừa đẹp đẽ lại vừa đầy ám ảnh, khiến cho bất cứ ai cũng phải tò mò, bất kể họ là cảnh sát, thám tử hay chỉ là những con người mưu cầu sự thật.

Trước khi đêm hoàn toàn chìm vào sự tĩnh mịch, Conan đứng ở góc hành lang, lặng lẽ ghi chép trong đầu từng chi tiết mà cậu đã thu thập được. Cậu biết rằng, dù lòng mình có vang lên bao nhiêu câu hỏi, sự im lặng của cậu và cách cậu quan sát chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của mình. Cậu hiểu rằng, mỗi cuộc gặp gỡ giữa những người thám tử đều là những mảnh ghép định mệnh, và ngày hôm nay, sự gặp gỡ với Fushigi Reina đã mở ra một chương mới – một chương đầy rẫy những manh mối, những bí ẩn và, biết đâu, cả những trận chiến trí tuệ kịch tính sắp đến.

Những tiếng bước chân cuối cùng vang lên trong hành lang như lời hứa của một ngày mới sẽ mang theo bao điều chưa biết, và Conan, Hattori cùng những con người tài năng khác, giờ đây bước vào đêm với niềm tin rằng trước mắt còn rất nhiều câu chuyện cần được kể, nhiều vụ án cần được phá giải và không gian cho những mảnh ghép của sự thật đang chờ đợi để được sắp xếp theo đúng trật tự của sự công bằng và logic tuyệt đối.

Màn đêm ấy chìm xuống, nhưng trong lòng mỗi người thám tử vẫn ánh lên ngọn lửa của lòng đam mê, sự tò mò và niềm hy vọng mãnh liệt – hy vọng rằng, qua từng bước đi, từng lời im lặng và từng cử chỉ nhỏ nhặt, họ sẽ sớm hé mở được bí ẩn của vụ án cũng như của chính cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #conan