Chương 5: Bản đồ của sự thật
Sớm mai bên ngoài Khách sạn Kogane, không khí lạnh của sương sớm như nhẹ nhàng đánh thức cả thành phố, nhưng bên trong những bức tường dày của tòa khách sạn, cảnh tượng vẫn còn vương vấn những dấu ấn của đêm qua. Tiếng xe cộ rộn ràng lái qua những con đường, nhưng trong phòng tạm điều tra, sự im lặng càng nặng trĩu như những mảnh ghép của một câu đố chưa trọn vẹn.
Sau sự cố “điều khiển lời khai” của Mori Kogorou – khi Conan dùng chiếc máy thay đổi giọng kết hợp mánh khóe truyền thống, khiến “ông bác” rơi vào giấc ngủ "nhẹ nhàng" – toàn bộ đoàn điều tra được tập hợp lại. Các cán bộ cảnh sát vẫn còn bàng quang sau những lời giải thích “rực rỡ” của Mori, trong khi Hattori và Conan trao đổi những cái nhìn kín đáo, như đôi người biết rằng sự thật chỉ nằm trong mảnh ghép nhỏ của mẩu thẻ xanh, dấu chân lệch và các dữ kiện tinh vi mà đêm qua họ đã "lấy cắp" được.
Trong góc phòng, Hattori thì thầm: “Đã từng thấy ‘kịch bản’ như thế này chưa, Kudo? Một vụ án không chỉ dừng lại ở một nạn nhân, mà giờ lại xuất hiện thêm nạn nhân thứ hai… Điều này khiến cho bức tranh càng phức tạp hơn.”
Conan, đeo kính dày và ánh mắt sắc lạnh, gật đầu từ từ. Trong đầu cậu, từng chi tiết rời rạc của vụ án lại dần khép lại thành một “bản đồ” đầy mối liên hệ – liên hệ giữa việc truyền độc qua một thiết bị tinh vi, tấm thẻ xanh chứa thông tin lộ trình của hệ thống an ninh, và dấu vết khó giải thích còn sót lại trong không gian hiện trường. “Có lẽ hung thủ không đơn thuần là một cá nhân hành động một mình,” cậu tự nhủ trong im lặng, “mà có thể thuộc về một tổ chức nội bộ, hoặc còn chưa hết những mưu kế ẩn sau đó.”
Trong lúc hai thám tử nhí mải mê trao đổi, ánh mắt của Conan bất chợt chợt dừng lại khi cậu thấy một hình ảnh quen thuộc từ xa bên hành lang đặc biệt. Ở góc cửa sổ nhìn ra đường phố, Fushigi Reina đứng đó, dáng vẻ lạnh lẽo, khuôn mặt thanh thản nhưng sâu kín bao nỗi niềm. Dường như, cô cũng đang nhìn nhận lại bản đồ sự thật của vụ án từ cách riêng của mình. Không cần lời nói, từng mảnh tưởng chừng không liên quan mà cô đã ghi nhận trong tâm trí lại được liên kết thành một hình ảnh nhất định. Trong ánh mắt ấy, có chút tự hào, có chút cô đơn và cả sự quyết đoán của một thám tử trung học tài năng.
Chưa kịp trút hết những suy tư riêng, tiếng còi báo động vang lên ngoài hành lang làm cả phòng rúng động. Một luồng khí lạnh và hỗn loạn bỗng ập đến khi cảnh sát thông báo: “Có tin xấu từ phía hành lang phía ngoài! Một nạn nhân thứ ba vừa được phát hiện ngoài sảnh khách sạn ngay dưới chân thang máy!”
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đổ xô ra ngoài phòng tạm. Hattori nhanh chóng lao lên, dẫn đầu đội hình chạy theo những bước chân hối hả. Conan vội mà theo sát, lòng cậu càng thêm dồn nén những ý nghĩ để sắp xếp lại “bản đồ” của vụ án.
Bên ngoài, tại khu vực thang máy của khách sạn, cảnh tượng kinh hoàng hiện ra: Một nạn nhân nữa – lần này là một người quản lý phụ trách an ninh nội bộ – nằm úp mặt, không còn đền hồn, với những dấu hiệu đầu độc tương tự như hai vụ trước. Dấu hiệu nhỏ nhất trên cổ, những vết mờ do tác dụng của độc tố không màu đều cho thấy đây không phải là tai nạn tự nhiên. Các cán bộ cảnh sát lập tức phong tỏa khu vực, trong khi tiếng la nức nở xen lẫn vài câu thán phục vang lên. Hattori nhận xét mang nét hài hước nhưng đậm tính chuyên môn: “Nhìn xem, số phận thực sự không trói buộc ai – kẻ nào dám chen vào hệ thống an ninh nội bộ thì sẽ gánh nặng của hậu quả!”
Trong khi đám người ồn ào bàn tán, Conan lặng lẽ quan sát từng chi tiết trên thi thể, lấy đi căn bản những manh mối mà chỉ cậu mới để ý. Cậu nhanh chóng kiểm tra vết đâm nhỏ bên cổ của nạn nhân, thấy rằng cách “tiêm độc” được thực hiện cực kỳ sắc sảo – có thể dùng một loại thiết bị rất nhỏ, thuận tiện để thao túng từ xa mà không ai phát hiện ra. Trong phút đó, trong đầu Conan dồn lại tất cả những dữ liệu: ba vụ án liên tiếp – mỗi vụ đều đều có một điểm chung: mùi của sự tinh vi, vết dấu độc không màu, hệ thống an ninh lại trở thành “vũ khí” của hung thủ. Cậu lại nhớ đến mẩu thẻ xanh, mở ra giả thuyết rằng hung thủ chính là ai đó có quyền truy cập vào hệ thống – một người không chỉ dám thử nghiệm mà còn đã “lộ” cách chế tạo các mánh khóe để che dấu tội ác của mình.
Sau khi cảnh sát sơ tán tạm thời khu vực nạn nhân thứ ba, Hattori và Conan cùng tụ tập lại gần cửa hành lang kín đáo. Họ trao đổi nhanh giữa những lời thì thầm, đôi mắt trao đổi những thông điệp không lời. “Bản đồ sự thật đang dần hiện hình, nhưng có lẽ có điểm nào đó chưa khớp,” Hattori nói với giọng trầm, pha chút mỉa mai của người vụng về nhưng sâu sắc trong nghề. Conan chỉ lặng lẽ gật đầu, cậu biết rằng những dữ kiện này không chỉ chỉ ra một hung thủ riêng lẻ mà có thể là mảnh ghép của một âm mưu lớn hơn – từ bên trong tổ chức, liên kết với các vụ án trước đây, như một vòng xoáy tội ác mà mọi người đều phải trả giá nếu không nhận ra kịp thời.
Trong lúc đó, Fushigi Reina, vẫn theo dõi từ góc khuất của hành lang, cũng từ từ tiến đến gần khu vực chiến trường. Đôi mắt cô nồng nàn nhưng không tỏ ra bộc lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ thu nhận mọi thông tin. Trong tâm trí cô, vụ án đã và đang chứng tỏ sự trùng hợp đáng ngờ giữa các sự kiện – một sự sắp đặt từ bên trong, một âm mưu tinh vi mà tất cả đều dùng “hệ thống an ninh” như một chiếc vỏ bọc bảo vệ.
Trước giờ điểm cao trào của vụ án, khi các cán bộ cảnh sát bày tỏ sự hoang mang và lo sợ, Conan đã quyết định bước vào giai đoạn kế tiếp. Cậu nhanh chóng phục hồi vị trí sau “bóng” của Kogorou. Hattori, với nụ cười mang chút trêu đùa, lẩm bẩm bên tai Conan: “Chắc rằng chúng ta sắp bước vào giai đoạn mà mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn – và không ai dám ngờ rằng kẻ tội phạm lại nằm ngay trong lòng hệ thống của chính mình.” Conan chỉ gật đầu, đôi mắt cậu dồn dồn thông tin, ghi nhớ từng chi tiết để rồi dần dần “vẽ” nên bức tranh vụ án cho riêng mình.
Câu chuyện đêm qua, với những vụ án liên tiếp, vừa là sự thật hiện hữu vừa là những manh mối ẩn mình, giờ đây càng trở nên nặng nề. Sự liên hệ giữa mẩu thẻ xanh, dấu chân lệch lạc, và thiết bị “tiêm độc” nhỏ bé đã mở ra một lộ trình mà hung thủ – người có quyền truy cập vào hệ thống an ninh – chắc chắn sẽ không dễ dàng tránh khỏi ánh sáng của sự thật.
Cuối cùng, khi đêm dần tàn và bầu khí hỗn loạn trong khách sạn chững lại, các đội điều tra tạm rời khỏi hiện trường một cách cẩn trọng. Hát, tiếng thở dài, và những ánh mắt trầm tư của cả đội khiến cho mọi thứ như chỉ còn lại “bản đồ sự thật” mờ ảo chờ được sắp xếp theo trật tự của những bộ óc thiên tài. Fushigi Reina đứng lại một lát bên cửa sổ, mắt cô lặng lẽ dõi theo cảnh tượng hỗn độn từ xa, tự nhủ rằng, “Điều mà ta vừa nhìn thấy chỉ là phần nổi của băng chìm – phía dưới ẩn giấu vô vàn bí mật.”
Sáng hôm sau, trong không khí bâng khuâng của khách sạn, các cán bộ cảnh sát vẫn bên ngoài bàn tán về sự kiện nạn nhân thứ ba, nhưng trong lòng Conan và Hattori, bức tranh vụ án đã mở ra một lộ trình mới – một bản đồ sự thật mà mỗi mảnh ghép dù nhỏ bé đều có thể tiết lộ một bí ẩn to lớn. Cùng với sự tĩnh lặng của những suy tưởng sâu sắc, cả hai ẩn mình trong chính câu chuyện của chính mình, chờ đợi khoảnh khắc mà mọi sự thật sẽ tự hiện ra, như lời thì thầm của những mảnh ghép trong bức tranh vụ án vốn đầy rẫy những âm mưu tinh vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com