Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Happy Ending

--------------

Lúc tôi bình tĩnh lại thì trời đã về chiều. Tôi bật dậy từ bàn học, lau mặt thật kĩ rồi bước ra khỏi phòng.

Mẹ tôi vừa nhìn qua đã biết ngay, bà đến bên tôi và nhỏ giọng an ủi.

- Quyền quyết định vẫn là ở con, mẹ không ép.

Cố nặn ra một nụ cười, tôi nói với vẻ bình thường nhất.

- Vâng, con quyết định rồi, con sẽ đi với mẹ.

- Con ổn chứ?

- Không sao đâu ạ, đằng nào thì cũng phải đi, sớm một chút cũng tốt.

- Vậy mẹ sẽ thu xếp, con cứ việc đi học bình thường đi, không cần phải lo đâu.

- Vâng.

Tôi vào bếp phụ mẹ nấu ăn, ăn xong thì bên ngoài cũng đã tối đen.

Tôi đoán là Oikawa đã kết thúc buổi luyện tập và về nhà. Tôi muốn gặp anh.

Tôi lấy điện thoại ra gọi vào số máy quen thuộc, một dãy số mà tôi đã thuộc nằm lòng.

- Anh nghe đây.

- Anh về nhà chưa đấy?

- Anh về rồi, có gì à?

- À...em gặp anh một chút được không?

- Đương nhiên là được rồi, nếu Mei-chan nhớ anh thì cũng không còn cách nào khác.

Tôi phớt lờ câu nói đùa của anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sau này không thể nghe nữa, tự dưng cảm thấy lòng nặng trĩu.

- Công viên trước nhà em nhé?!

- Được.

Tôi tắt máy, thở dài.

Trong lúc ba mẹ đang xem ti vi, tôi nhanh chóng đi ra ngoài.

Gió lạnh thật, thời tiết này ra đường không mặc áo khoác thì rất dễ cảm lạnh, nhưng tôi lại quên mang áo khoác.

Ngồi ở xích đu đung đưa một lúc thì anh đến, như mang lại một luồng gió ấm.

Tôi đứng dậy, chạy lại phía anh.

Tôi chỉ tính chạy đến trước mặt anh nhưng anh lại dang tay ra, ý tứ quá rõ ràng nên tôi cứ thế lao vào tấm lưới rộng lớn đó.

- Nè, người em lạnh quá, sao lại không mặc áo khoác vào?

- Em quên.

Tôi vùi mặt vào ngực anh, không muốn ngẩng lên, hít hà mùi hương trên cơ thể anh, một mùi hương rất nam tính.

- Vậy em mặc áo của anh đi.

- Để em ôm anh một chút, đừng động đậy.

Oikawa bật cười, anh đặt tay mình lên đỉnh đầu tôi, vỗ nhẹ.

- Anh rất thích món quà của em đấy, nó giống với cái treo ở ba lô của em đúng không?

- Đúng vây, là đồ đôi đấy.

- Nè, ngẩng mặt lên đi, ôm chặt quá anh không thở nổi nữa rồi này.

- Không!

- Nhớ anh đến vậy sao?

Vừa nhớ vừa muốn ôm cho thật chặt, thật lâu để sau này có muốn cũng không được.

- Không, tại vì em lạnh.

- Mei-chan bướng bỉnh thật đấy, bỏ anh ra đã, anh cởi áo khoác cho em mặc này.

- Không, em thích thế này.

Tôi muốn một lần được hành xử như những cặp đôi đang yêu khác, tôi không muốn lần cuối vẫn phải giả vờ lạnh nhạt.

- Được rồi, tùy em.

Không biết qua bao lâu, chúng tôi cứ như thế mặc kệ mọi thứ xung quanh.

Hai tay tôi bắt đầu mất cảm giác, tôi buông anh ra.

- Tooru, theo anh nghĩ thì chúng ta sẽ đi được thêm bao lâu nữa?

- Ờm...tùy ở em thôi.

- Tại sao? Em đâu quyết định được gì.

- Anh nghĩ là mình sẽ không phải người buông tay trước, được nói chia tay là đặc quyền của riêng em.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh, chân thành, thật sự rất chân thành. Như thế thì làm sao tôi có thể buông tay được đây?

Kết quả? Tôi thật sự cần nó sao?

- Anh cần "kết quả" không?

- Chúng ta còn trẻ, việc có kết quả hay không đối với anh không quan trọng...

Anh dừng lại, đặt hai tay lên vai tôi, hơi cúi người, để hai khuôn mặt gần nhau hơn.

- Quan trọng là mỗi ngày, mỗi giờ anh được yêu em, hết mình và trọn vẹn.

Cả gương mặt tôi sao lại lạnh thế này, là gió sao?

Đúng là gió đã thổi vào, nhưng hòa vào gió là nước mắt.

Tôi cần thứ này hơn, cần một lời chân thành thế này từ anh. Tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập rất nhanh, hơn bao giờ hết.

- Đừng khóc, sao lại gọi anh ra nói mấy chuyện này chứ?

Anh lau nước mắt cho tôi, lau đến đâu nước mắt lại trào ra đến đấy.

- Thôi nào, thôi nào, anh đau lòng lắm đấy.

Tôi muốn nói cho anh biết tất cả, muốn được đường đường chính chính yêu anh, không lén lút, không giấu giếm.

- Em có chuyện muốn nói.

Dự định ban đầu của tôi là nói chia tay, nhưng bây giờ tôi lại kể hết cho anh nghe về chuyện sẽ chuyển nhà, về những suy nghĩ, những nỗi lòng của tôi.

- Đó là lý do em gọi anh ra đây.

- Mei-chan định chia tay với anh sao?

Tôi khẽ gật đầu.

- Nhưng bây giờ thì em...cũng không biết phải làm gì nữa.

- Ở lại với anh nhé?

Anh nắm lấy bàn tay đã lạnh buốt của tôi. Tay anh rất lớn, có thể bao trọn lấy tay tôi, rất ấm.

- Em...

- Anh sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó em có đi đâu anh cũng sẽ đi tìm em, vậy nên bây giờ em ở lại đây với anh có được không?

- Nhưng em đã nói với mẹ là sẽ đi rồi, mẹ rất muốn em cùng đi, nên là...

- Quyền quyết định là ở em, nhưng anh vẫn hy vọng, hy vọng em sẽ ở lại.

Những lời nói của anh đã chạm đến trái tim tôi, chạm đến nơi sâu nhất khiến tôi không thể kiềm được lòng mình mà ôm lấy anh.

Tôi không thể tự quyết định được nữa, trái tim và lý trí đều hướng về anh, đều muốn ở lại bên anh, tôi không thể lựa chọn, không thể nữa rồi.

- Em sẽ ở lại, không đi đâu nữa, ở lại với anh, với tình yêu của em.

Anh ôm lại tôi rất chặt, vòng tay anh rất lớn, ôm lấy cơ thể bé nhỏ của tôi, cứ như khi anh buông tay ra, tôi sẽ đi mất vậy.

Gió lạnh cũng tự dưng trở nên ấm áp.

- Này, Tooru!

- Gì vậy?

- Công khai nhé?

- Chắc chắn rồi.

Cả hai cùng cười thật hạnh phúc, đứng im giữa trời đêm, để bóng tối ôm trọn.


--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com