Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Buổi trưa ngày hôm đó, Lập Nông nhận được tin nhắn của Tử Dị, hẹn trưa nay đi ăn cơm, cậu cũng hơi ngại, ở nhà người ta, không lẽ lại ăn không của người ta luôn, nhưng nếu bảo cậu mời hắn ta ăn, cậu cũng không có tiền ah, một bữa cơm đó có khi bằng cả tháng lương cậu còng lưng ra kiếm đó.

Nhưng rốt cuộc cậu vẫn là không từ chối được, trưa hôm đó hắn hẹn cậu đi xuống bãi đỗ xe của công ty, khi xuống thấy hắn đã đứng trước xe chờ mình, bộ dáng đẹp trai đó làm cậu tim đập mạnh một hồi, không lẽ cậu bị yếu tim?

"Cậu sao lại lâu vậy?" Tử Dị thấy cậu thì vứt đi điếu thuốc đang hút dở.

"Tôi còn phải chờ thang máy, đông như vậy, làm gì được như anh đi thang máy riêng" Lập Nông bĩu môi nói.

"Được rồi, cậu muốn ăn gì?" Tử Dị mở cửa xe cho cậu.

"Ăn gì cũng được, miễn là đồ Trung Quốc, với cả tôi không phải phụ nữ, không cần mở cửa cho tôi đâu"

"Ah tại tôi quen tay" Tử Dị chột dạ nói.

"Trước đây anh hay làm như vậy với bạn gái?"

"Uh, mau đi thôi" Tử Dị không muốn nhắc đến chuyện này, đó là điều mà Lập Nông có thể cảm nhận được, trên xe không khí gượng gạo, cậu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn hắn thì im lặng lái xe.

Xe dừng lại trước một nhà hàng Trung hoa, hắn bảo cậu xuống trước, còn hắn sẽ đi đỗ xe, cậu đứng trước cửa quán chờ hắn, trong lòng loạn như tơ vò, cậu cảm giác, hắn đang chơi đùa với mình vậy, thật là phiền lòng.

"Nông Nông?" Có tiếng gọi, cậu quay ra nhìn.

"Ơ anh Chính Đình!? Sao anh lại ở đây?" Lập Nông chạy lại.

"Đương nhiên là đi ăn rồi, lâu lắm không gặp lại em nha Nông Nông" Chu Chính Đình là trưởng phòng chỗ làm cũ của cậu, rất tốt với cậu, trước đây khi còn khó khăn, cậu còn được anh cho ở nhờ hơn hai tháng trời, làm cho người yêu của anh còn hiểu lầm cậu là bồ.

"Thừa Thừa không đi với anh à?" Cậu ngó nghiêng tìm bóng dáng của người yêu Chính Đình.

"Hôm nay em ấy bận, mà nhá lâu rồi chả thèm đến thăm bọn anh gì cả" Chính Đình xụ mặt nhìn cậu.

"Được rồi, cuối tuần này em sẽ sang thăm hai người"

"Em nhớ đấy nhé" Chính Đình vui vẻ, Thừa Thừa nhà anh rất quý Lập Nông, có cậu sang chơi, bảo bối của anh mới bớt cô đơn, suốt ngày ru rú ở nhà mãi không tốt.

"Trần Lập Nông!" Tử Dị cất xe xong quay lại đã thấy Lập Nông đứng với một chàng trai, hắn khó chịu lại gần.

"Ai vậy Nông Nông?" Chính Đình đánh giá nhìn Tử Dị, nhìn là biết thuộc dạng con nhà giàu, sao Nông Nông lại đi ăn với người này? Anh nhớ Nông Nông thuộc dạng khép kín cơ mà.

"Đây là giám đốc công ty em, Vương Tử Dị" Lập Nông giới thiệu.

"Còn đây trưởng phòng cũ của chỗ tôi, Chu Chính Đình" Lập Nông quay sang nhìn Tử Dị.

"Chào anh giám đốc Vương, mong anh giúp đỡ cho Nông Nông nhà tôi" Chính Đình cười nhìn Tử Dị.

"Yên tâm, tôi sẽ luôn "yêu thương" và "quan tâm" cậu ấy" Tử Dị cũng cười nhìn Chính Đình. Nông Nông nhà tôi cơ à, hừ.

"Thôi được rồi, em đi ăn với giám đốc Vương đi nhé, nhớ cuối tuần nha" Chính Đình thấy câu nói Tử Dị mang hàm ý, nhưng cũng mặc kệ, xoa đầu Lập Nông rồi bỏ đi trước.

"Anh ta với cậu có vẻ thân thiết" Tử Dị khẽ nói, quay sang nhìn Lập Nông.

"Đúng vậy, anh ấy rất tốt với tôi, còn coi tôi như em trai vậy" Lập Nông không thấy khuôn mặt Tử Dị đang lạnh băng, còn cười cười nói.

"Sao cậu không giới thiệu với anh ta là tôi với cậu đang hẹn hò?" Tử Dị rốt cuộc là khó chịu nói, hắn có chút ghen khi cậu khen người khác trước mặt mình, mặc dù hắn coi cậu là người thay thế, nhưng hắn rất chiếm hữu, ngay cả vật thay thế cũng chỉ được nghĩ đến hắn mà thôi.

"Sao cơ? À, cái đó tôi nghĩ không nói thì hơn, mau vào ăn thôi" Lập Nông quay đi, bước vào quán, cậu không muốn nói, rằng anh đâu coi tôi như người yêu, ánh mắt anh khi nói muốn hẹn hò cũng đâu có thật lòng. Chẳng qua cậu tự dối lòng như vậy mà thôi.

Ăn xong hắn đưa cậu về công ty, cậu mệt mỏi gục xuống bàn, nhắm mắt suy nghĩ. Cậu muốn trước khi lún quá sâu vào tình cảm đơn phương này, hay là cắt đứt trước khi nở rộ, nếu tiếp tục thì chỉ có cậu thương tâm.

Tử Dị thì trong lòng cũng bực mình không thôi, đồ chơi mà hắn kiếm được, không làm theo ý hắn sắp xếp, hắn khẽ hừ lạnh.

Tối hôm đó, khi tan làm, cậu cố gắng chạy vội về, bắt chuyến xe bus rồi đi về nhà mình, nằm trên giường lăn lộn một hồi, nghĩ xem nên nói chuyện như nào với hắn.

*cốc cốc*

Cậu vội chạy ra mở cửa, đúng như dự đoán, là Tử Dị, khuôn mặt hằm hằm nhìn cậu, cậu có chút sợ hãi rụt cổ lại, thật đáng sợ mà.

"Sao cậu về trước mà không nói tiếng nào? Còn có, tại sao lại về đây?" Tử Dị là đang tức giận, giọng điệu cực kì lạnh lùng.

"Tôi nghĩ chúng ta hay là coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi" Lập Nông gãi đầu nói.

"Ý cậu là sao?"

"Thì là coi như không quen nhau, anh cứ tìm người khác mà chơi đùa, tôi không đủ sức để chơi với anh đâu" Cậu muốn đưa tay đóng cửa thì bị hắn chặn lại được.

"Tôi nghiêm túc" Tử Dị lạnh giọng nói.

"Anh có dám nói là đã quên người yêu cũ, ngay từ lần đầu gặp hẳn là anh đang đau buồn vì người yêu cũ đi, tôi nói này Giám đốc Vương, tôi với anh không cùng tầng lớp, tôi không rảnh mà chơi trò người thay thế với anh"

*sập*

Cánh cửa đóng lại, cậu ngồi bệt xuống đất, tim quặn lại không thôi, nếu cứ tiếp tục qua lại, khi người yêu của hắn quay lại thì cậu sẽ thành bộ dáng gì, không nghĩ cũng biết là như nào, thôi thì khi cậu chưa hãm sâu vào nó, thẳng tay cắt đứt đi thôi.

Tử Dị đứng ngoài suy nghĩ, hắn thể hiện rõ ràng thế sao? Tưởng là có thể chơi đùa một thời gian, xem ra là không thể rồi. Nhưng khi nghe cậu nói đúng chỗ đau của mình, hắn có chút khó chịu, không phải vì cậu nói đúng mà là vì nghe cậu nói lời xa cách như vậy, hắn thấy rất bực mình, hắn đành bỏ về nhà, trong lòng loạn thành một đoàn.

End chương 5

Định viết dài dài tí mà tự nhiên cụt ý tưởng, cho nên ta định viết thành shortfic thôi 😞😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com