Chương 50: Bồi ngươi cùng nhau
Mặc Quân Dạ nói được thì làm được, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, hắn âm thầm đột nhập Thành gia, sau đó tóm Thành Nghị Vĩ ra ngoài, lại ném tới trước mặt Tuyết Khuynh Nhan.
Vốn dĩ Thành Nghị Vĩ đang ngủ ở trong phòng, không thể hiểu được mà bị Mặc Quân Dạ tóm ra ngoài, trong lòng tuy rằng hận không thể đem Mặc Quân Dạ bầm thây vạn đoạn, nhưng hiện giờ gã bị Mặc Quân Dạ khống chế, căn bản là không thể động đậy, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan.
Lúc mới vừa nhìn thấy Thành Nghị Vĩ, Tuyết Khuynh Nhan còn có chút ngơ ngác, dường như còn không kịp phản ứng lại, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới tử trạng của gia gia, lại nhịn không được duỗi chân dùng sức mà đá Thành Nghị Vĩ.
Thành Nghị Vĩ bị Tuyết Khuynh Nhan đá trên mặt đất, nhưng yết hầu của gã lúc này chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh thống khổ.
Mà Mặc Quân Dạ lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Khuynh Nhan đánh người lại không tự chủ được mà nuốt nước miếng, ngày thường hắn nhìn Tuyết Khuynh Nhan giống như còn man nhu nhược, không nghĩ tới khi bùng nổ lên, lại là......Bạo lực như vậy.
Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong a!
Tuyết Khuynh Nhan hồng mắt, ẩn chứa hận ý mà nhìn Thành Nghị Vĩ, cắn chặt răng, tiếp theo chính là đánh Thành Nghị Vĩ một trận tơi bời.
Mặc Quân Dạ chỉ ở bên cạnh yên lặng mà nhìn, dù sao Thành Nghị Vĩ ở trong mắt hắn, đã là một người chết, hiện tại đưa Tuyết Khuynh Nhan phát tiết một chút cũng không sao, ít nhất chứng minh được tên rác rưởi này còn có chút tác dụng.
Tuyết Khuynh Nhan đánh nửa khắc mới dừng tay, sau đó lấy ra Đoạn Thủy Kiếm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thành Nghị Vĩ.
Cả người Thành Nghị Vĩ đều đau, muốn cứ vậy hôn mê, ít nhất không cần hứng chịu những cảm giác đâu đớn đó, nhưng khi gã nhìn thấy Tuyết Khuynh Nhan lấy ra trường kiếm, lại lập tức lên tinh thần, tràn đầy kinh sợ mà nhìn Tuyết Khuynh Nhan.
Gã căn bản không biết chính mình khi nào đắc tội hai người trước mắt, thế mà còn muốn giết gã?
Thành Nghị Vĩ không ngừng há mồm, dường như có chuyện muốn nói, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, trong lòng không khỏi sốt ruột, trong trí nhớ của gã, dù cho chính mình đã từng dùng ngôn từ nhục nhã Mặc Quân Dạ tu luyện phế tài, nhưng hẳn là còn không đến nỗi phải chịu chết đi?
Tuyết Khuynh Nhan gắt gao mà nắm Đoạn Thủy Kiếm, thân thể có chút run rẩy, mũi kiếm chỉ về hướng yết hầu Thành Nghị Vĩ, cắn môi nói, "Lúc trước thời điểm ngươi đâm chết gia gia của ta, đã từng hối hận qua chưa?"
Mặc Quân Dạ thật sâu nhìn Tuyết Khuynh Nhan, sau đó cởi bỏ cấm chế ở yết hầu Thành Nghị Vĩ, để Thành Nghị Vĩ nói chuyện.
Bởi vì vừa rồi Tuyết Khuynh Nhan bị hành hung, thân thể Thành Nghị Vĩ đã có khá nhiều chỗ bị thương, khóe miệng còn ứa máu.
Nghe được lời Tuyết Khuynh Nhan nói, Thành Nghị Vĩ lập tức kêu oan, "Ta lại không quen biết gia gia ngươi là ai, khi nào thì đâm chết gia gia ngươi?"
Tuổi tác Thành Nghị Vĩ tuy rằng không lớn, nhưng người chết ở trên tay gã lại không ít, cho nên gã giết chết qua người nào căn bản là nhớ không rõ.
Chỉ là Tuyết Khuynh Nhan là Mặc Quân Dạ cưới tiến Mặc gia thê tử, cũng coi như là Mặc gia người, hắn còn không có ngốc đến sẽ đi sát Tuyết Khuynh Nhan gia gia, cho nên hắn tưởng Mặc Quân Dạ cùng Tuyết Khuynh Nhan có phải hay không hiểu lầm cái gì?
"Hơn hai tháng trước, ở trên phố lão nhân mà ngươi đâm chết kia, chính là gia gia ta." Tuyết Khuynh Nhan hồng hốc mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngày đó vừa lúc là ngày cậu và Mặc Quân Dạ thành thân, nói đến cũng buồn cười, lúc ấy sau khi Thành Nghị Vĩ đâm chết gia gia cậu, liền đi tham dự hôn lễ của cậu và Mặc Quân Dạ.
Thành Nghị Vĩ nghĩ nghĩ, hơn hai tháng trước, chính là ngày Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan thành thân, hình như gã đâm chết một lão nhân, chỉ là lúc ấy gã cũng không có để ý nhiều, bởi vì lúc ấy gã biết được Mặc Quân Dạ muốn cưới một tên sửu bát quái, liền muốn chạy nhanh đến xem chuyện cười của Mặc Quân Dạ, còn chuyện sau đó gã đều để người hầu đi xử lý, dù sao loại chuyện này trước kia cũng từng xảy ra rồi.
Hơn nữa ở trong mắt gã, lão nhân bị gã đâm chết kia chẳng qua chỉ là một tên mệnh tiện, căn bản là không đáng để gã chú ý.
Thậm chí gã còn ở trong tối mà nghĩ, bị gã đâm chết cũng là phúc phận tu được tám đời của lão nhân kia.
Vốn dĩ gã không nhớ được sự kiện đó, rốt cuộc ở trong mắt gã, đó chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi, nhưng ngày đó gã vừa vặn đi tham gia hôn lễ của Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan, cho nên ký ức gã có chút sâu sắc.
Chỉ hoàn toàn không nghĩ tới, lão nhân mà gã đâm chết lúc ấy, thế mà lại là gia gia Tuyết Khuynh Nhan, hiện giờ Tuyết Khuynh Nhan là đang trả thù gã sao?
Nhìn thần sắc Thành Nghị Vĩ biến hóa, Mặc Quân Dạ cũng biết Thành Nghị Vĩ nghĩ tới, hắn hơi hơi mỉm cười, ánh mắt lập loè, nói: "Con người của ta không thể chịu được nhất chính là đạo lữ của mình không vui, nếu như ngươi chết, có thể đổi lấy sự vui vẻ của em ấy, vậy thì cũng đáng giá."
Sắc mặt Thành Nghị Vĩ đột nhiên trở nên khó coi, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, sau đó lại cười lạnh nói: "Ta là đại thiếu gia Thành gia, các ngươi thật sự dám giết ta sao?"
Mặc Quân Dạ từ trên cao nhìn xuống nhìn Thành Nghị Vĩ, mang theo vài phần trào phúng, mặt không đổi sắc nói: "Nếu như không dám giết ngươi, vậy thì bản công tử cũng sẽ không đưa ngươi tới nơi này."
Đồng tử Thành Nghị Vĩ chợt co rụt lại, lập tức tức giận nói: "Mặc Quân Dạ, ngươi không sợ khơi mào đấu tranh giữa Thành gia và Mặc gia sao?"
Gã không tin sau khi chạm đến lợi ích của Mặc gia, Mặc Quân Dạ còn thờ ơ.
Mặc Quân Dạ khoanh hai tay trước ngực, lãnh khốc mà nói: "Bản công tử trước nay không có để Mặc gia với Thành gia ở trong mắt, chỉ cần bản công tử muốn, sau đó cũng có thể khiến cho Thành gia với Mặc gia biến mất từ đây, mà ngươi ngàn vạn lần không nên, chọc cho Khuynh Nhan không cao hứng."
Thành Nghị Vĩ tuy có thể nói chuyện, nhưng thân thể gã lại không thể động, chỉ có thể dùng hai mắt gắt gao trừng Mặc Quân Dạ, gã cảm thấy Mặc Quân Dạ bị điên rồi, mới có thể nói ra lời kiêu ngạo như thế.
Nhưng Tuyết Khuynh Nhan nghe được lời này của Mặc Quân Dạ, trong lòng lại có một loại cảm động.
"Khuynh Nhan, giết gã, em liền có thể thay gia gia em báo thù." Mặc Quân Dạ biết Tuyết Khuynh Nhan còn đang do dự, chung quy đây cũng là lần đầu tiên Tuyết Khuynh Nhan giết người, trong lòng có chút sợ hãi cũng là điều bình thường, nhưng hắn cần phải làm cho Tuyết Khuynh Nhan học được cách đối mặt với huyết tinh, bởi vì đường đi sau này của hắn, không có khả năng vẫn luôn bình thản không có chuyện gì, hắn đi đến phía sau Tuyết Khuynh Nhan, dùng tay mình nhẹ nhàng phủ lên tay cầm kiếm của Tuyết Khuynh Nhan, sau đó ở bên tai Tuyết Khuynh Nhan, trầm thấp nói: "Không cần sợ, ta ở bên cạnh em."
Ban đầu Tuyết Khuynh Nhan có chút do dự, dưới sự trấn an của Mặc Quân Dạ, thế mà lại bình tĩnh xuống.
Sau khi Thành Nghị Vĩ nghe được Mặc Quân Dạ nói, hai mắt nhịn không được trừng lớn, gã nhìn ra được Mặc Quân Dạ thật sự muốn giết gã, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
Dưới sự chi phối của sợ hãi, vì mạng sống Thành Nghị Vĩ lại khóc lóc cầu xin Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan tha mạng, nghe được gã nói: "Cầu xin các ngươi đừng giết ta...... Ta...... đã biết sai rồi...... Hiện tại ta thật sự rất hối hận...... không nên hại chết gia gia ngươi...... Các ngươi muốn ta làm cái gì cũng được......nhưng đừng giết ta......"
Thành Nghị Vĩ tuy là đang xin tha, nhưng trong lòng gã lại nghĩ chờ sau khi gã được cứu, nhất định sẽ không bỏ qua cho Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan.
Chỉ tiếc, gã đã không còn cơ hội này.
Mặt khác, bởi vì mọi chuyện xảy đến quá mức đột nhiên, cho nên Thành Nghị Vĩ cũng xem nhẹ tu vi Lục phẩm Ngọc Huyền cảnh của Mặc Quân Dạ, vì sao lại có thể vô thanh vô tức mà bắt cóc gã từ Thành gia ra ngoài.
Đối với lời xin tha của Thành Nghị Vĩ, Mặc Quân Dạ lại thờ ơ, ánh mắt hắn ôn nhu, cong khóe môi, nhẹ giọng nói với Tuyết Khuynh Nhan: "Khuynh Nhan, động thủ đi."
Tuyết Khuynh Nhan gật đầu, trong mắt hiện lên thần sắc quyết tuyệt, trường kiếm một chạm, nháy mắt cắt ra một miệng vết thương ở yết hầu Thành Nghị Vĩ.
Dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương của Thành Nghị Vĩ không ngừng tràn ra, hai mắt gã trừng to, giống như không thể tin tưởng, nhất kiếm phong hầu, còn là loại chết không nhắm mắt.
*Nhất kiếm phong hầu: một kiếm chét đứt cổ.
Nhìn thấy Thành Nghị Vĩ đã chết, Mặc Quân Dạ từ trong không gian lấy ra hóa thi thủy, sau đó rắc lên thi thể Thành Nghị Vĩ.
Thi thể Thành Nghị Vĩ bị hóa thi thủy đụng tới, trong nháy mắt liền hóa thành một làn sương khói, lại nhìn xuống, đã là thi cốt vô tồn.
Tuyết Khuynh Nhan thấy một màn như vậy, vẫn cảm thấy có chút không thích ứng.
Sau khi Mặc Quân Dạ thả hóa thi thủy trở lại không gian, hắn lại lấy ra Tử Ngọc Tiêu, quay đầu nhìn Tuyết Khuynh Nhan đang có chút trầm mặc, mỉm cười nói: "Ta thổi cho em nghe một khúc nhé?"
Lực chú ý của Tuyết Khuynh Nhan lập tức đặt trên ngọc tiêu trong tay Mặc Quân Dạ, ngạc nhiên hỏi: "Huynh còn biết thổi tiêu?"
Mặc Quân Dạ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó đặt ngọc tiêu trong tay lên sát môi, thổi lên.
Nghe tiếng tiêu từ từ vang lên, tâm tình Tuyết Khuynh Nhan dần dần bình phục xuống.
Khúc Mặc Quân Dạ thổi, có tác dụng yên ổn tinh thần, hắn sợ Tuyết Khuynh Nhan suy nghĩ miên man, mới có thể thổi cho cậu khúc này.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tuyết Khuynh Nhan, còn để lộ ra vài phần ôn hòa, khác với ngày thường, Mặc Quân Dạ liền biết được khúc này bắt đầu có hiệu quả.
Tuyết Khuynh Nhan an tĩnh chăm chú nhìn sườn mặt Mặc Quân Dạ, từ sau khi Mặc Quân Dạ khôi phục thân thể, bất luận nhìn từ nơi nào, cậu cũng cảm thấy mình có điểm không xứng với Mặc Quân Dạ, hiện tại Mặc Quân Dạ cho cậu cảm giác cao quý mà thần bí, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được huynh ấy.
Một khúc đã hết, Mặc Quân Dạ buông ngọc tiêu trong tay, nghiêng đầu cười với Tuyết Khuynh Nhan, khóe miệng hơi cong, nói: "Lại nói tiếp, kỳ thật ta còn phải cảm tạ Mặc gia đã đưa em đến bên cạnh ta."
Hôn nhân của hắn và Tuyết Khuynh Nhan, thật ra là trong sự cười nhạo của mọi người mà định ra, lúc ấy Mặc Nhậm Tiêu cũng không biết là nghe ai nói, nói Mặc Quân Dạ nếu cưới Tuyết Khuynh Nhan, sẽ có lợi cho vận thế của Mặc gia.
Tuy Mặc Nhậm Tiêu không quá tin tưởng, nhưng có Mặc Nguyên Kiệt ở bên cạnh xúi giục, hơn nữa Mặc Nhậm Tiêu một lòng muốn phát triển thế lực Mặc gia, hơn nữa Mặc Quân Dạ đối với Mặc gia mà nói chính là một phế tài vô dụng, cho nên Mặc Nhậm Tiêu muốn lợi dụng phế vật này, liền để Mặc Quân Dạ cưới Tuyết Khuynh Nhan, dù sao Mặc gia cũng không tổn thất cái gì.
Đến nỗi suy nghĩ của Mặc Quân Dạ như thế nào, bọn họ từ trước đến nay đều không để ý.
Kỳ thật lúc trước chỉ cần phụ mẫu Mặc Quân Dạ tranh thủ một chút, có lẽ Mặc Quân Dạ không cần phải cưới Tuyết Khuynh Nhan, chỉ là bọn họ đều không có, thậm chí trực tiếp làm lơ chuyện này.
Ban đầu có lẽ Mặc Quân Dạ sẽ oán hận đôi phụ mẫu đối xử bất công này, nhưng hiện tại Mặc Quân Dạ sẽ không, thậm chí còn có chút cảm tạ bọn họ lúc trước đã xem nhẹ.
Nếu không phải như thế, hắn và Tuyết Khuynh Nhan có lẽ căn bản ngay cả cơ hội nhận thức cũng đều không có.
"Có được Quân Dạ, cuộc đời này của Khuynh Nhan đủ rồi." Tuyết Khuynh Nhan bỗng nhiên ôm lấy eo Mặc Quân Dạ, ngữ khí mềm nhẹ nói.
"Ta cũng thế, cuộc đời này có em là đủ rồi." Mặc Quân Dạ cười nói, đôi mắt ôn nhu, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy Tuyết Khuynh Nhan.
Dưới đêm trăng, hai người khuynh tâm ôm nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com