Quyển 1 | Chương 1: Rời Đi
Phần 2 - Quyển 1: Nguy Cơ Tứ Phía
Bởi vì nghĩ trước đi đi đến khu vực thứ hai ở phía trước, lại cùng Triệu Tĩnh thù gặp mặt thêm một lần, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không có trở lại thành phố Phước Bình, thì đã ngay lập tức dẫn theo Sở Mộng Kỳ đi tìm Lãnh Nguyệt, mà là ở lại chờ hai ngày.
Nói là gặp mặt, nhưng trên thực tế thì dùng nói lời từ biệt để hình dung mới càng chính xác hơn một phần.
Mãi cho đến ngày thứ ba khi bọn họ quay trở về thành phố Phước Bình, Triệu Tĩnh Thù mới hoàn thành nhiệm vụ để quay về biệt thự.
Không có Lãnh Nguyệt, cũng không có đám người Vương Tang Du, nhưng mà hắn và Triệu Tĩnh Thù còn có Sở Mộng Kỳ là ba người, ăn đơn giản một chút trước khi đi dự tiệc tối.
Trên bàn cơm lời nói của Triệu Tĩnh Thù cũng không hề nhiều lắm, bầu không khí của ba người hoặc nhiều hoặc ít gì cũng hơi có phần xấu hổ, cuối cùng thì tất cả mọi thứ đều tahy đổi vì để chúc mừng là trực tiếp nhất.
Hy vọng là từng người đều có thể mạnh khỏe, trong tương lai không lâu sẽ lại lần nữa đoàn tụ cùng một đường.
Sở Mộng Kỳ trước đó cũng không biết, Triệu Tĩnh Thù từ chối yêu cầu mời cô gia nhập vào một đội, cho nên khi nghe nói đến Triệu Tĩnh Thù sẽ không cùng đi chung với bọn họ, thì lại vội vàng bắt đầu làm người thuyết phục Triệu Tĩnh Thù, nhưng mà cô vẫn như cũ đó là không thể nào thay đổi được suy nghĩ của Triệu Tĩnh Thù.
Triệu Tĩnh Thù vẫn là quyết định ở lại, cho rằng khu vực thứ hai cũng không hề thích hợp với cô của hiện tại, ở lại trong hiện thực dựa vào Đê tam Minh Phủ, giống như có thể khiến cho sức mạnh của bản thân mình vững vàng mà tăng cường lên.
Nhìn thấy Triệu Tĩnh Thù đã thật sự quyết định rời, Sở Mộng Kỳ mặc dù là trong lòng rất không bằng lòng, nhưng sau khi thấy Hạ Thiên Kỳ cũng không có nói cái gì, cô thở dài rồi cũng không lại tiếp tục kiên trì thêm nữa.
Dù sao đi nữa thì với sự nhạy bén của Sở Mộng Kỳ, sẽ không thể nào cảm nhận được giữa hai người Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù có xuất hiện thay đổi.
Bởi vì khi cơm nước xong đều cũng đã khuya rồi, lo lắng đến bên trong đạo quán cũng chỉ có một cái giường đã bị hỏng, đến ngay cả một chỗ để ngũ cũng không có, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không có đi vội vã, dự định là chờ đến buổi sáng ngày mai rồi sẽ lên đường đi đến.
Sở Mộng Kỳ và Triệu Tĩnh Thù sau khi đã tắm rửa xong hết, thì lại lần lượt về đến trong phòng ngủ, hai người đêm nay ngủ chung một chỗ, dễ nhận thấy là có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu.
Buổi tối Hạ Thiên Kỳ uống rượu rất ít, có lẽ là bởi vì sẽ rời đi, cảm xúc trong lòng dao động rất lớn, cho nên căn bản là không có đến một chút buồn ngủ,
Sau khi ở cạnh đầu giường liên tục hút hết hai điều thuốc lá, hắn lại một lần nữa mặc xong quần áo, đang dưới bóng đêm làm bạn mà rồi khỏi biệt thự.
Qua một nháy mắt sau, người khác đã xuất hiện ở ngay cổng của khu vui chơi.
Phải đi đến nơi này, cũng không phải là hắn không ngủ được cho nên muốn đi tìm một chỗ để chơi đùa, mà đơn giản chính là lại cùng với ông chủ của khu vui chơi này gặp mặt qua một lần.
Dù sao đi nữa thì ông chủ kia cũng tên là Tuyệt Đại, trước đó đã từng có thể cứu chữa cho bọn họ một mạng, chính là điều quan trọng hơn, hắn muốn biết rõ ràng thân phận của người kia.
Vì sao thực lực của ông ta mạnh mẽ như vậy, nhưng mà trên tay lại không có đeo đồng hồ vinh dự.
Phải biết rằng bất kề là có rời khỏi Minh Phủ hay không, thì trên cổ tay đều có mang đồng hồ vinh dự, bởi vì toàn bộ phần thưởng đều là thong qua đồng hồ vinh dự để tiến hành truyền lại.
Tựa như Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng thế, bọn họ mặc dù là đã rời khỏi Minh Phủ, gia nhập vào đoàn thể của hắn, nhưng mà muốn phải đạt được phần thưởng, thì cũng phải yêu cầu hắn cầm điểm vinh dự hoặc là cho điểm, với hình thức là gửi đi đến trên đồng hồ vinh dự của hai người bọn họ.
Cho nên trừ phi là con người tên gọi là Tuyệt Đại kia, từ trước đến nay vẫn chưa từng gia nhập vào Minh Phủ, nếu không thì gần như là không có khả năng cầm đồng hồ vinh dự ném bỏ đi được.
Dù sao đi nữa thì hắn cũng không ngủ được, chẳng bằng cứ đi thử thời vận, có lẽ là có thể chào tạm biệt người nọ được một lần, biết được đến một phần chuyện tình mà hắn không biết đến được.
Bốn phía của khu giải trí này cũng không có sự bao phủ của Quỷ Vực, Hạ Thiên Kỳ cũng không có cảm giác được bất cứ dao động của sức mạnh nào.
Sau khi sức mạnh tăng lên đến trình độ giám đốc này, không những là với thao tác điều khiển không gian hắn cũng trở nên càng thêm có thể tự tay làm như ý, về cảm nhận khí tức cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều.
Bất kể là người có được thuật pháp, hay là ngưởi có quỷ vật thể chất, chỉ cần là bọn chùng sử dụng thêm sức mạnh của bản thân, đang ở cách hắn trong một phạm vi nhất định, hắn đều có thể đủ để cảm nhận được.
Sở dĩ quỷ vật không hề có trong phạm vi này, là bời vì làm quỷ vật thì trời sinh đã có sẵn khả năng thu lại khí tức, cho nên một phần lớn thời điểm, đều không thể nào thông qua khí tức đề đi tập trung đến vị trí của quỷ vật.
Có điều cách làm hiệu quả, chính là đi cảm nhận Quỷ Vực, dù sao đi nữa thì hắn hiện này đối mặt với quỷ vật, sức mạnh một phần lớn đều ở cấp bậc Ác quỷ, đều đã có sẵn Quỷ Vực.
Hắn mặc dù là khó có thể mà cảm giác được đến khí tức của quỷ vật, nhưng mà ở trên cảm giác sự tồn tại của Quỷ Vực, lại không có bất cứ cái vấn đề nào.
Đi vào trong khu giải trí, đi đến một loạt gian phòng ở chỗ tầng triệt, Hạ Thiên Kỳ mới vừa rẽ đến noi, lại nhìn thấy người phục vụ kia mà hắn đã từng có trò chuyện qua một lần, đang bưng một số vỏ chai rượu từ bên trong hành lang đi ra.
"Hạ tiên sinh, đã lâu không thấy anh quay lại đây chơi."
Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, người phục vụ kia liếc mắt một cái là đã nhận ra hắn, đến tận bây giờ vẫn còn nhớ được rất rõ ràng, Hạ Thiên Kỳ đã từng cho anh ta không ít tiền boa.
"Ừ, một quãng thời gian trước đây luôn luôn có việc phải bận rộn nên không đến được, lúc này có rảnh rỗi được một chút, thì tranh thủ thời gian quay lại đây đi dạo."
Hạ Thiên Kỳ khách sáo nói đến chỗ này, thuận tiện cũng hỏi đến trọng điểm:
"Đúng rồi, ông chủ của các người có ở đây không?"
"Không chủ không có ở đây, lại nói tiếp thì cũng đã có một quãng thời gian không thấy ông ấy đến đây nữa."
Người phục vụ lắc đầu, nhìn Hạ Thiên Kỳ hơi có phần nghi ngờ hỏi:
"Anh tìm ông chủ chúng tôi có việc hay sao?"
"Ừ, quả thật là có chuyện muốn tìm ông ấy, anh có cách nào để liên lạc với ông ấy hay không? Điện thoại hay gì đấy."
"Không có. Làm sao mà những người làm công như chúng tôi đây lại có cách thức nào để liên lạc với ông chủ."
Nghe người phục vụ nói không có, trong lòng Hạ Thiên Kỳ hoặc nhiều hoặc ít gì cũng hơi có phần thất vọng, chỉ có điều hắn cũng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ cười cười rồi hướng về phía gian phòng bên trong đi đến.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ thất vọng vẫn hoàn thất vọng, nhưng mà hắn vốn không phải là không thể gặp qua ông chủ của chỗ này, nếu như đã không có duyên gặp mặt thì hắn cũng không cưỡng cầu, chỉ có điều hắn có một loại trực giác rằng, không sớm thì muộn gì hắn cũng có thể gặp gỡ người kia.
Hiện tại bắt đầu nhớ lại, ông chủ của nơi này ở trên thực lực thì kém cỏi nhất cũng là cấp bậc giám đốc, bởi vì lúc ấy ông ta chưa từng ra tay, nhưng mà lại trực tiếp ngăn chặn Lãnh Nguyệt, hơn nữa còn hù dọa rời khỏi Giang Trấn, cho nên hắn cũng không phán đoán chính xác được, đối phương đến cuối cùng là như thế nào.
Ở trong phòng đánh điện động một chút, lại vừa uống vài chai bia, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không có chút hứng thú nào, lập tức lại đi trở về biệt thự.
Nằm ở trên giường, vẫn không hề buồn ngủ như trước, trằn trọc hơn nữa ngày, hắn mới mơ mơ màng màng ngủ đi.
Vừa cảm giác được giấc ngủ này thật sự là không xong, bởi vì lại khiến cho hắn gặp ác mộng cả đêm.
Có thể nói là từ khi gia nhập vào Minh Phủ cho đến hôm nay, mộng đẹp với hắn thì hoàn toàn không có duyên phận với nhau, mỗi ngày nếu như không phải bị quỷ đuổi giết, thì chính là cả người đều bị vây vào trong một loại ảo cảnh đóng chặt đầy áp lực, tim đập nhanh đến mức gần như sắp chết đi.
Rửa mặt đơn giản xong, thay đổi quần áo trên người, Hạ Thiên Kỳ lại vội vàng đi xuống lầu.
Chờ cho đến khi hắn đi đến dưới lầu, thì phát hiện ra Sở Mộng Kỳ đang ngồi ở trong phòng ăn ăn điểm tâm sáng mà lại hơi có phần ngây người ra, hắn không nhìn thấy Triệu Tĩnh Thù, lập tức hỏi:
"Vì sao lại không thấy Tĩnh Thù đâu?"
"Cô ấy không có ở trong chỗ này, vừa đi ra ngoài rồi."
Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng ngồi xuống, sau đó cũng tự lấy cho mình một bát cháo, lại cầm thêm một cái bánh bao thịt bắt đầu ăn.
Sở Mộng Kỳ sẽ không làm cơm, nên hiển nhiên bữa sáng này đều là do Triệu Tĩnh Thù vì bọn họ mà chuẩn bị.
"Cô ấy đi đâu?"
"Không biết, nhưng mà cô ấy nói là chúng ta không cần chờ cô ấy." Sở Mộng Kỳ vẫn không nhìn đến Hạ Thiên Kỳ như trước, thì thào mà nói.
"Vì sao vậy? Bây giờ tôi gọi cho cô ấy một lần xem."
Hạ Thiên Kỳ vừa mới nói sẽ gọi qua cho Triệu Tĩnh Thù, nhưng lại bị Sở Mộng Kỳ ngăn cản lại:
"Anh đây là khờ khạo thật hay là bị ngớ ngẩn đây, Tĩnh Thù dễ nhận thấy là không muốn để cho chúng ta nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cô ấy, cho nên mới không tiễn chúng ta."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong không nói gì, nhưng mà lại gật đầu theo bản năng, chỉ có điều bánh bao đang nhai ở trong miệng, hương vị lại đột nhiên chua xót hơn đến mấy phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com