Mở đầu
Câu đầu tiên mà Scorpius Hyperion Doria Pamphilj Malfoy nói khi đặt chân đến Anh là, "Con ghét nơi này."
Mẹ nó nói, "Hogwarts sẽ vui lắm," nhưng thật ra ý mẹ muốn nói là, Cứ hiểu là từ giờ sẽ vậy đi.
Bố nó không nói gì cả, cái này cũng không lạ. Họ đang đứng trên một con đường đất nhỏ hẹp, nằm giữa hai hàng rào to cao, đối mặt với một cánh cổng sắt xám ngắt. Chung quanh họ là vài rương hành lý và một chậu hoa bị nứt.
Một lúc sau, bố Scorpius vẫy đũa phép về phía cái cổng."Mừng Chủ nhân về nhà", một giọng nói vang lên, nó khiến Scorpius nhớ đến tiếng kêu ken két của mấy cái cửa Phòng tranh. Bố Scorpius mỉm cười bước qua cổng. "Vào chứ?" Bố hỏi.
"Vào đi, con trai," mẹ Scorpius nói. Mẹ vẩy đũa, đống hành lý của họ biến mất, chỉ còn cái Khoá Cảng hết tác dụng nằm chỏng chơ giữa đường. Scorpius thở dài rồi đi qua cổng theo bố. Họ đi lên con đường đá sỏi, sau đó bước qua cửa trước của Trang viên Malfoy.
Scorpius chỉ mới tới Trang viên hai lần. Lần đầu, nó còn quá nhỏ nên không nhớ được gì. Họ phải làm gì đó liên quan đến phép thuật huyết thống, đánh dấu tên nó lên gia phả nhà Malfoy và đảm bảo dòng dõi không bị vấy bẩn bởi người mẹ ngoại quốc của nó. Mấy năm sau, nó mới biết được nhờ Twinky, gia tinh nhà họ, kể cho nó nghe khi nó bị bố cấm túc. Lúc ấy bố nó đã hét lên vì lý do nào đó nó quên mất rồi, rằng Scorpius không thể nào là con của mình được.
"Nhưng cậu là con ông chủ mà, cậu Scorpius," Twinky thì thầm với nó, "không có cách nào đánh lừa được phép thuật đó."
"Tôi ước gì tôi không phải," Scorpius rít khẽ.
"Cậu chủ không nên nói như vậy." Twinky lắc lắc ngón tay nhỏ của mình rồi biến đi. Scorpius không nhớ là mình quan tâm lắm, đặc biệt là khi bố nó biến mất cả tháng trời, nghĩa là mẹ nó vui vẻ, ít nhất là cho đến khi bố quay về.
Lần thứ hai Scorpius bước qua bục cửa tài sản của tổ tiên là mùa hè năm ngoái, khi bà nội Malfoy mất. Đó không phải thời khắc vui vẻ gì. Bố nó rất nhợt nhạt và u sầu. Có một lần Scorpius tình cờ quẹo qua một góc và thấy bố mẹ mình đang ngồi trên ghế. Bố vùi đầu vào hai tay, vai run rẩy như thể không bao giờ ngừng. Còn mẹ thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Scorpius vội vã quay trở ra ngoài. Nó bị hai con công trắng như tuyết ám cả vùng đất đó đuổi leo lên cây. Đến tối, khi tụi nó lang thang đi tìm trò vui khác của giống chim, nó mới trèo xuống.
Nói chung là nó không thích. Đám công đó to tổ chảng và khát máu, chứ không như mấy con bồ câu đậu trên ban công nhà nó ở La Mã, và leo chồng lên nhau để đớp vụn bánh trong tay nó với mấy cái mỏ nhỏ nhọn hoắc. Căn phòng nào trong Trang viên cũng mang cảm giác như bị ám và đang chờ điều gì đó, như thể nó đã trải qua những sự ghê rợn vượt quá những gì mà cái đầu mười một tuổi của nó có thể tưởng tượng, và lưỡng lự khi nào chúng sẽ kết thúc nghỉ ngơi.
Với cả, nơi này thật đìu hiu. Scorpius lớn lên với tiếng xôn xao của hàng ngàn người đi lại dưới cửa sổ của nó mỗi ngày, và nó chưa bao giờ cách các vị khách lướt qua những hành lang lộng lẫy của Phòng tranh quá một lối đi ẩn nấp. Nó thấy sự tĩnh lặng của vùng thôn quê Wiltshire rất bức bối. Nhất là khi đám công là thứ duy nhất phá vỡ sự yên tĩnh đó.
Từ cửa sổ phòng ngủ, nó có thể thấy một con đang ở trong vườn. Con công đó đang rình mò qua lại trên đường lát sỏi. Cứ tới mỗi khúc cua, nó sẽ dừng lại, xòe rộng lông đuôi, rồi khệnh khạng đi về hướng ngược lại, ngực ưỡn ra và mỏ lấp lánh sáng dưới cái nắng yếu ớt của nước Anh. Thỉnh thoảng nó sẽ bật lên một tiếng rít chói tai.
Bố nói ngày hôm sau họ sẽ đến Luân Đôn để mua sách vở và đồ đạc. “Con sẽ thích Hẻm Xéo cho mà xem,” bố nói trong bữa ăn khuya đầu tiên của họ ở Trang viên Malfoy. Trong bữa ăn có bánh lòng bò. Dù Scorpius khá thích món lòng bò kiểu Ý, nhưng nó vẫn không chịu nổi thứ bánh đó, và nó không biết nó sẽ sống sót thế nào trong bảy năm tới với đồ ăn của Anh.
Còn về Hẻm Xéo, nó không nghĩ nơi đó có thể sánh được với Via Curva, trung tâm mua sắm cho phù thủy ở Ý. Có một cánh cửa trong Phòng tranh mở ra ngay con đường đó (à thật ra là vào tiền sảnh lát đá cẩm thạch của một khách sạn, vì gia đình bên mẹ nó không thích pha tạp với bình dân), và khi còn nhỏ, nó có lẻn qua đó vài lần, trước khi bố mẹ bắt đầu lắp mấy cái khóa mà nó không thể phá được nếu không dùng phép thuật. Từ Trang viên Malfoy đến Luân Đôn cần một Khóa Cảng, chổi, hoặc độn thổ.
Scorpius thở dài kéo rèm che cửa sổ lại. Nó không trông chờ chuyến đi bằng Khóa Cảng thứ hai chỉ trong vòng ba ngày; nó không mong ngóng Hogwarts; nó không háo hức về Hẻm Xéo. Nó không mong chờ cái gì cả.
Ngoại trừ việc có một cây đũa phép, vì mọi pháp sư và phù thủy tuổi nó ở Ý đều đã có đũa phép rồi. Mấy đứa anh em họ và bạn bè tụi nó cứ lấy việc đó ra oai với nó bất cứ khi nào chúng đến thành phố mua nguyên liệu độc dược hoặc sách vở. “Trai Anh chưa có đũa phép,” thằng anh họ Adalberto sẽ nói với mọi đứa bạn ở quê của nó như vậy. “Đó là vì nó là người nước ngoài.” Scorpius rất muốn làm gì đó kinh khủng với thằng đó, nhưng nó sẽ tự kìm lại, vì Adalberto biết ếm bùa Chân Mềm rất ghê. Và vì nó phải làm một vị chủ nhà tốt bụng với một đám dân quê. Mẹ bảo với nó như vậy, dù nó nghĩ mẹ không quan tâm lắm với mấy thứ nằm ngoài tầm mắt của mình.
Scorpius nghĩ chắc giờ dân quê là nó rồi, trên khuôn viên hoang vắng không có gì ngoài tiếng gió rít và tiếng công kêu the thé này.
Scorpius thấy Hẻm Xéo y hệt như những gì nó nghĩ: mù mờ, xám xịt, dơ dáy và ẩm ướt. Mọi người như bị nhồi trong một đống áo chùng dày cộm tối tăm, bất chấp cái nóng cuối hè. Không hề lung linh chói mắt như Via Curva, với những tên hề tung hứng và phù thủy biến đá cuội thành những cơn mưa xu vàng. Bố không mua chổi đua mới cho nó. Mẹ rất gay gắt với phù thủy đang sửa áo chùng cho nó. Khá là bình thường.
Đúng như nó nghĩ, đỉnh cao của ngày là cây đũa phép của nó. Mẹ Scorpius ở lại tiệm Bà Malkin, nó dám chắc là để đứng sau vị phù thủy đang hoảng hốt và giám sát mọi đường kim mũi chỉ, nên chỉ có nó và bố. Scorpius rất ít khi ở riêng với bố, có lẽ thế là hơi lạ, nhưng trước đây nó chưa từng nghĩ về vấn đề này. Thật ra Scorpius không hay ở chung với ai cả. Hành lang trong Phòng tranh như vô hạn, và dù rất dễ lẫn vào khách tham quan để lẻn ra ngoài, nó không hề nói gì với họ. Nó cũng không hề trò chuyện với những người đi ngang qua cửa sổ của nó mỗi ngày. (Thỉnh thoảng nó có nói chuyện với bồ câu, nhưng đó là chỉ khi nó đã chắc chắn không có ai ngoài Twinky có thể nghe được.)
“Rồi,” bố vừa nói vừa đẩy cửa bước vào tiệm Ollivander, “đây rồi.”
“Vâng.” Scorpius lê chân vào trong.
Bố hít sâu một cái, như thể đang định bảo nó thẳng người lên và đừng có lầm bầm, nhưng thay vì vậy, bố lại chào người đàn ông trông rất cổ xưa phía sau quầy.
“Malfoy,” ông ấy lên tiếng. Giọng ông ấy rất kỳ lạ, mơ màng và buồn ngủ, như thể đang nói chuyện từ một nơi nào đó rất xa. “Lâu lắm rồi nhỉ.”
“Ngài Ollivander, xin giới thiệu con trai tôi.”
Scorpius ngoan ngoãn chào hỏi, nhưng nó để ý thấy ông Ollivander không hề rời đôi mắt mờ đục khỏi người bố nó. Nó nghĩ ông Ollivander không thích bố lắm. Một lúc sau, bố Scorpius lùi lại tựa vào cái tường duy nhất không bị che phủ bởi mấy cái kệ cao ngất. Ông Ollivander lấy ra một cái thước dây và nhìn nó làm việc một chút, sau đó quay sang mấy cái kệ lôi xuống một cái hộp thuôn dài đầy bụi.
“Gỗ trăn và lõi lông kỳ lân. Mười một tấc ba phần tư. Khá chắc chắn…”
“Một sự kết hợp hơi kỳ lạ nhỉ?” Bố Scorpius chen vào.
Ông Ollivander nheo mắt. Ông ấy đưa cái hộp cho Scorpius. Nó lấy cái đũa ra. Đột nhiên, nó cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh toả ra khắp các ngón tay, lan dần lên đến cánh tay. Thứ đó bừng sáng, đối lập với sự âm u bụi bặm của căn phòng. Scorpius vẩy đũa một cái như nó từng thấy mẹ làm, và một chùm tia sáng bạc bắn lên trần nhà.
“Ồ, mẹ bỏ lỡ rồi à?” mẹ nó la lên với tiếng Anh đặc phương ngữ của mình khi mẹ lướt qua cửa. Vài tia sáng vương trên tóc mẹ, và dát lên bọc áo chùng mẹ đang ôm trên tay. Mẹ phụ trách phần giao dịch phía sau. Scorpius, với mấy ngón tay vẫn còn nắm chặt chuôi đũa, thì ngó ông Ollivander và bố nhìn nhau.
Sau khi họ rời đi, mẹ Scorpius quay sang híp mắt nhìn bố. Mẹ nói mẹ sẽ không bao giờ ở lại tiệm Bà Malkin nếu mẹ biết họ sẽ đi đâu. Bố thì nhún vai và dạo vào Sở Cú Eeylops mà không đáp lại lời nào. Scorpius tự hỏi còn bao nhiêu về bố nữa mà nó không biết, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com