Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Cậu ấy đã trở về?


Ngày xuất viện, Ngô Chính Hào đặc biệt đẩy một số công việc sang một bên, cùng Tiêu Tán đến đón Ngô Bỉ.

Trên mặt đất có rất nhiều túi lớn túi nhỏ, nếu không biết rõ tình hình, sẽ tưởng rằng Ngô Bỉ đến đây để nghỉ dưỡng. Trong hai tháng Ngô Bỉ nằm viện, Tiêu Tán lo rằng hắn không có gì để làm sẽ chán chết mất, có thứ to như các thiết bị điện tử trong phòng bệnh, cho đến nhỏ như cái bấm móng tay, chỉ cần bà nghĩ tới, hầu như sẽ mang nó đến cho hắn. 

Ngô Chính Hào nhếch môi, phí công ông ngày ngày ở trong văn phòng suy nghĩ Ngô Bỉ ở bệnh viện có buồn chán hay không, cộng thêm thường ngày ông cũng không ở đây lâu, căn bản không phát hiện ra Tiêu Tán từ lâu đã biến phòng bệnh này thành một thiên đường nghỉ dưỡng thu nhỏ. 

Tuy rằng trong lòng ông đang phàn nàn như vậy, nhưng thấy Tiêu Tán quan tâm Ngô Bỉ như vậy, ông cũng không để chuyện nhỏ này trong lòng. 

Thái độ của Tiêu Tán đối với Ngô Bỉ, người minh mẫn đều có thể nhìn ra, hoặc nhiều hoặc ít có chút ý riêng, chỉ là không biết trong tâm của bà rốt cuộc đang nghĩ gì. 

"Tiêu Tán, những ngày vừa qua vất vả cho em rồi, Ngô Bỉ có thể bình phục nhanh chóng như vậy, vẫn là nhờ có em chăm sóc chu đáo." 

Tiêu Tán hiếm khi nghe được lời khen của Ngô Chính Hào, trong lòng vô cùng vui vẻ, bà vuốt tóc bên tai. "Chính Hào, Ngô Bỉ cũng là con trai của em, đối xử tốt với thằng bé không phải là lẽ đương nhiên sao? Ngô Bỉ và Tô Ngự đều là con trai của em, em sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia." 

"Bên phía Tô Ngự... thằng bé có sao không?". Tiêu Tán lặng lẽ nhìn Ngô Bỉ đang thu dọn quần áo, khe khẽ lắc đầu. "Thằng bé Tô Ngự này, từ khi còn nhỏ đã thích giấu đi tâm sự vào trong lòng. Thậm chí lần này, thằng bé đã đi đâu cũng không nói cụ thể cho em biết, là do Tô Chí Cương và Châu Lê sắp xếp. Lần trước em đã đến chỗ họ và hỏi qua, nhưng bọn họ rất kín tiếng, không sẵn lòng tiết lộ chút tin tức gì, cũng không biết họ lấy sự tự tin ở đâu, rốt cuộc mà nói em là mẹ ruột của Tô Ngự, mà ngay cả nơi con mình đang ở cũng không biết... " 

Lúc nói những lời đó, đôi mắt bà dần dần đỏ hoe, dường như đã bị đối xử oan ức quá thể. Đáng tiếc bà đã quên mất rằng mình từng bỏ rơi Tô Ngự khi Tô Ngự còn nhỏ, lúc đó bà không hề nói cho Tô Ngự biết mình sẽ đi đâu. 

Ngô Chính Hào thở dài, ông cũng không nỡ để Tô Ngự đi, với tài năng của Tô Ngự, nếu có thể làm việc ở công ty của mình, không biết công ty có thể tăng thêm bao nhiêu bậc, muốn trách thì chỉ có thể trách vụ tai nạn xe này. 

Trong lòng ông rất rõ, chiếc xe bị tai nạn là do chính ông đích thân lựa chọn, như thể là sinh đôi với chiếc của Ngô Bỉ, hoàn toàn không có khả năng xảy ra vấn đề gì. Ngày xảy ra tai nạn, ông đã cử người điều tra, cuối cùng phát hiện ra vấn đề xảy ra ở chức năng phanh. 

Trùng hợp làm sao, CCTV trong bãi đậu xe của chung cư Thương mại Quốc tế đã dừng hoạt động trong vài giờ vào ngày hôm đó, đầu mối bị cắt đứt vào thời điểm đó. 

Ông hỏi Tô Ngự tình hình ngày hôm đó, nhưng Tô Ngự tránh nói chuyện về nó, chuyên tâm muốn rời khỏi đây, Ngô Chính Hào cũng không tra hỏi thêm nữa. 

Sau đó, Ngô Chính Hào muốn xác nhận tình hình ngay sau khi Ngô Bỉ tỉnh lại, tuy nhiên, tình trạng của Ngô Bỉ đã khiến ông từ bỏ ý định này, sự tình bị gác lại cho đến bây giờ. 

"Tô Ngự là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Vụ tai nạn xe này có lẽ đã để lại bóng đen quá lớn trong lòng nó. Đợi một thời gian, nó sẽ vượt qua được trở ngại này, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

... 


Sau khi thu dọn xong toàn bộ hành lý, Ngô Bỉ xách hành lý trên tay đi bên cạnh Ngô Chính Hào. "Ba, con muốn quay lại con hẻm, con vẫn còn một ít đồ để ở đó." 

Ngô Chính Hào ngẩng người, vừa định quở trách hắn, nghĩ đến Ngô Bỉ hôm nay mới xuất viện, cũng không muốn phát cáu, do dự một hồi, rồi vẫy tay với hắn. 

Ngô Bỉ quay người chuẩn bị rời đi thì Tiêu Tán ngăn hắn lại. "Ngô Bỉ, tối nay... con về nhà sớm được không? Ba con đã hoãn lại toàn bộ lịch trình của mình chỉ vì nghĩ đến việc hôm nay con xuất viện. Gia đình chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau trải qua những ngày nghỉ lễ." 

Ngô Bỉ dừng bước, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết sẹo mờ nhạt trên tay mình. Tô Ngự đã không còn nữa, nhà, ở đâu chứ? 

Đột nhiên, hắn nhớ tới lời Tô Ngự nói với hắn trong giấc mộng, "Ngô Bỉ, cậu còn nhớ đường về nhà không?" 

Đôi mắt mơ màng của hắn trong nháy mắt tìm được phương hướng, hắn không trả lời Tiêu Tán, chỉ giơ tay lên, lắc lắc trái phải. 

Ngô Chính Hào đang muốn phát cáu thì bị Tiêu Tán ngăn lại. "Để thằng bé đi đi. Nếu thằng bé muốn về nhà, tự nhiên sẽ trở về." 

"Hừm! Em nuông chiều nó quá đó." 


------ 

Trong gió thu có chút cô tịch, Ngô Bỉ bước đi trên con hẻm, lần cuối cùng hắn đến đây cũng đã là hơn ba tháng trước. Người trong ngõ không hề thay đổi, "gia tộc tám chuyện" vẫn như cũ, chiếm giữ một góc đường đi. 

Bác Kim có đôi mắt tinh tường, thoáng thấy Ngô Bỉ, bà cấp tốc phi đến chỗ Ngô Bỉ, những bước đi mạnh mẽ đến mức trông không giống một phụ nữ ở độ tuổi năm mươi, sáu mươi. 

"Ngô Bỉ, những ngày qua cháu đi đâu vậy? Kể từ khi mấy đứa thi đại học, cháu đã biến đâu mất, có phải là về nhà đúng không? Cháu học trường đại học nào? Lần này quay lại, có đi nữa không?..." 

Bác Kim hỏi một loạt câu hỏi, sự nhiệt tình đó Ngô Bỉ khó mà có thể làm ngơ, ngay khi hắn đang nghĩ cách làm thế nào để thoát, mấy bác gái khác cũng đi tới, vây quanh hắn. 

"Ôi chao, Ngô Bỉ có phải là gầy đi không? Dạo này ăn uống không ngon sao? Thằng nhóc này cũng y vậy!" 

"Để bác xem nào, chao ôi này, cũng thật là. Vừa hay gia đình Lão Tô đã chuyển đi rồi, hẳn là tối nay cháu vẫn chưa ổn định chỗ ở phải không? Hay là tối nay đến nhà bác ăn cơm nhé?" 

... 


Ngô Bỉ không ngờ rằng, sống ở đây đã được một năm rưỡi, những người bác này đối đã với hắn như con cái trong nhà của mình, sự chân thành này, không thể là giả vờ được. 

Dù cho trái tim có lạnh lùng đến đâu, gặp phải sự chân thành nồng nhiệt, chỉ có thể bị nó cảm hoá. "Cảm ơn các bác đã quan tâm. Cháu khoẻ lắm, các bác xem xem, thể trạng của cháu rất tốt!" 

Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên, làm tư thế Popeye, khiến mấy bác gái cười khúc khích. Giữa tiếng cười nói rộn ràng, bác Lý đang đứng bên ngoài lên tiếng. 

"Ngô Bỉ à, thấy cháu vẫn khỏe, chúng ta đều thấy yên tâm. Chỉ có điều cháu có biết Tô Ngự thế nào rồi không? Bác nghe người ta nói rằng Tô Ngự đã mất rồi, thế nhưng hôm đó, chúng ta rõ ràng nhìn thấy nó đã về nhà...." 

Hơi thở của Ngô Bỉ trở nên nghiêm trọng, kinh ngạc kiễng chân lên, chen lấn đi đến trước mặt bác Lý với vẻ mặt tràn đầy mong đợi. "Bác nhìn thấy Tô Ngự về nhà sao? Cậu ấy về nhà sao?" 

Bác Lý bị hắn làm cho giật mình, lùi lại vài bước. "Đã gần hai tháng rồi, tất cả chúng ta đều nhìn thấy. Ngày hôm đó, Tô Ngự người đầy máu, không biết là bị ai bắt nạt, lúc về thậm chí không nói được lời nào, khiến chúng ta sợ hãi." 

"Đúng đấy, đúng đấy, chúng ta đều nhìn thấy. Ngày hôm đó, mẹ nó... không phải Châu Lê, mà là mẹ ruột của Tô Ngự, cô ấy cũng tới đây, lúc quay về thì khóc sướt mướt, không thể nói rõ ràng, không ai trong chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra." 

"Đúng, tôi cũng nhớ, tối hôm đó, tôi thấy họ gọi một chiếc xe tải lớn, vội vội vàng vàng chuyển đi. Lúc họ chuyển đồ, tôi còn đặc biệt đến xem qua. Đoá Đoá cứ khóc, nói là làm thế nào mà anh Tô Ngự chết được. Không biết chuyện gì đã xảy ra, mấy bà nói xem, chẳng lẽ Lão Tô bọn họ ngược đãi thằng bé và bị mẹ ruột nó phát hiện, thế nên mới bỏ đi vội vàng như vậy, có đúng không?" 

"Ấy ~ Lão Tô và Châu Lê, hai người bọn họ có mười lá gan cũng không thể làm điều đó được phải không?" 

"Nhưng mà khi bọn họ chuyển đi, chỉ có Lão Tô và hai mẹ con Châu Lê, không thấy Tô Ngự đâu. Chẳng lẽ là ngay sau khi trở về chiều hôm đó...?" 

"Haizz, thật đáng tiếc cho thằng bé Tô Ngự này, ưu tú như vậy, nếu không chết thì..." 

... 

... 


Một khi thói quen tám chuyện của mấy bác gái này bắt đầu, căn bản không thể dừng lại, Ngô Bỉ vừa rồi còn bị họ tranh giành với nhau, lúc này đã bị gạt sang một bên. 

Ngô Bỉ không quan tâm đến chuyện này, điều hắn quan tâm chính là Tô Ngự trở về, cậu thực sự trở về. 

Hắn hít một hơi thật mạnh, giữ hơi thở này trong ngực, dốc toàn lực lao về phía nhà họ Tô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com