Chương 112: Diệp gia tận số.
Phản ứng kỳ quái của "Mạc Dĩ" khiến Ngô Chính Hào trong lòng nảy sinh nghi ngờ, ông không khỏi cau mày.
"Có chuyện gì sao?"
Thấy vậy, Diệp Vãn Anh lập tức tiến tới nắm lấy cánh tay Ngô Bỉ, nhẹ giọng giải thích: "Thưa dượng, quên nói với dượng, hai ngày nay anh ấy bị cảm khá nặng, giọng khàn khàn đến mức nói không được. Vừa rồi có chút gió lạnh, cháu sợ bệnh tình của anh ấy sẽ nghiêm trọng hơn, nên mới vội vàng đưa anh ấy xuống núi đến bệnh viện kiểm tra."
Nghe thấy điều này, Ngô Chính Hào hai mắt hơi hơi mở ra, trong lòng dấy lên một loại cảm giác đau lòng, bàn tay vốn đang nắm vai Ngô Bỉ cũng dần dần buông lỏng.
Ông trìu mến nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng thầm thở dài, 'Dù trong người đang có bệnh thế này, nhưng vẫn không quên vì Ngô Bỉ mà bôn ba đủ thứ chuyện.'
Ngô Chính Hào vẫy vẫy tay về phía hai người, "Vậy các cháu đi nhanh đi, đừng trì hoãn việc chữa trị. Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ mở miệng hỏi, biết không?"
Diệp Vãn Anh gật đầu cảm kích, sau đó cẩn thận từng li từng tí dìu "Mạc Dĩ" đi, chậm rãi từng bước tiến về phía trước.
Không hiểu sao, trong lòng Ngô Bỉ đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Hắn len lén quay đầu lại, ánh mắt rơi vào bóng lưng đang rời đi của Ngô Chính Hào.
Vào lúc đó, hắn ngạc nhiên nhận ra, người đàn ông kiên cường uy nghiêm và khí phách trong ký ức, không biết từ khi nào đã trở nên hơi khom lưng.
Dấu vết thời gian không thương tiếc len lỏi lên người ông, khiến ông trông già đi rất nhiều... "Ba....."
Diệp Vãn Anh nghe thấy, cố ý trêu chọc hắn, "Nếu không nỡ như vậy, thế sao không ở lại, tôi thay cậu đi gặp Tô Ngự."
Ngô Bỉ quay đầu lại, kéo kính râm lên, trừng mắt nhìn cô ta, "Tô Ngự là của tôi!"
"Được rồi, vốn tâm trạng của tiểu thư đây đang rất tốt, nên là giao việc đó cho cậu vậy ~"
"Tôi có nghe nhầm không? Cần cô tới nhường sao?"
"Cậu......! Tôi không giúp nữa, tôi bây giờ quay lại vạch trần các cậu!"
"Cô!!"
...
Cuối cùng khi họ bước ra khỏi cổng núi, trái tim vốn đang treo lơ lửng của họ mới dần dần hạ xuống.
Ngô Bỉ như trút được gánh nặng lặp tức gỡ tay Diệp Vãn Anh ra khỏi tay mình, sau đó hít một hơi thật sâu, giơ cao hai tay về phía bầu trời rộng lớn, phấn khích vung vẫy tay.
'Thiếu gia tôi đây tự do rồi!'
Hắn không ngờ mình lại được Diệp Vãn Anh đưa ra khỏi vùng núi này dễ dàng như vậy, ban đầu hắn và Tô Ngự bị giám sát chặt chẽ đến mức khó có thể nhìn thấy nhau.
Ngô Bỉ lên xe, đang định đóng cửa lại thì phát hiện Diệp Vãn Anh không đi theo, thay vào đó cô ta lặng lẽ đứng cạnh Trương Tung.
"Cô không đi à?"
Diệp Vãn Anh khẽ cười một cái, nhưng trong đôi mắt lại có một lớp sương mù nhàn nhạt bao phủ.
Cô ta cũng muốn rời đi như thế này, thế nhưng, cô ta biết rằng mình đang gánh cả Diệp gia phía sau. Bây giờ cô ta đã phản bội Mạc Dĩ, tất cả những gì có thể chỉ là ở lại lo liệu hậu sự, hy vọng có thể đổi được sự bao dung của Mạc Dĩ đối với Diệp gia.
Cô ta vẫy tay nhẹ về phía Ngô Bỉ và giải thích.
"Cậu quên rồi à? Ba cậu không cho phép người khác mang đồ ăn cho cậu, Tôi không phải người trong vùng núi này nên không cần nghe theo sự sắp đặt của ông ấy. Nếu tôi cũng rời đi, anh cậu e rằng sẽ thực sự chết đói ở đây mất."
Ngô Bỉ vẫn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bị Diệp Vãn Anh giơ tay ngăn lại.
"Đừng nói nữa, những lời giả vờ quan tâm đó tôi không thích nghe. Nếu như cậu thật tâm cảm kích tôi, vậy thì hãy thay tôi chăm sóc Tô Ngự thật tốt."
Chiếc xe từ từ đi xa, cuối cùng biến mất ở cuối con đường núi quanh co.
Diệp Vãn Anh lặng lẽ đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phương xa, dù chiếc xe đã biến mất ở cuối đường núi từ lâu.
Cô ta đứng bất động rất lâu rất lâu, dường như đang nói lời từ biệt sau cùng với năm tháng thanh xuân đã qua của mình.
Không biết qua bao lâu, Diệp Vãn Anh đột nhiên xoay người lại, kiên quyết không do dự quay trở lại núi.
Sự quay lại của cô ta khiến Ngô Chính Hào một thoáng hoài nghi.
Diệp Vãn Anh khéo léo đưa ra một cái cớ, nói rằng vì Mạc Dĩ lo lắng cho Ngô Bỉ, thế nên quyết định để cô ta ở lại để khuyên nhủ Ngô Bỉ thay đổi ý định.
Ngô Chính Hào đối với lý do này khá là cảm động, thậm chí còn cao hứng mấy ngày liền.
Trong vài ngày sau đó, Diệp Vãn Anh đều sẽ giao bữa ăn cho "Ngô Bỉ" đúng giờ mỗi ngày. Ngô Chính Hào cũng không nghi ngờ gì về điều này, chọn cách nhắm mắt cho qua.
Nhất là khi ông nhìn thấy đồ ăn mang đến đều đã được ăn sạch sẽ, trong lòng càng vui mừng không ngớt.
Ông bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ chẳng bao lâu nữa Ngô Bỉ sẽ cúi đầu ngoan ngoãn chào ông giống như trước kia.
Quay lại ngày sau khi Ngô Bỉ trốn thoát, hiệu lực của thuốc trong cơ thể Mạc Dĩ dần tiêu tan. Ban đầu anh ta cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên phát hiện thân thể mình bị trói chặt, không thể cử động được.
Không chỉ vậy, miệng cũng bị bịt kín bằng một lớp băng dính dày, thậm chí lên tiếng kêu cứu cũng đều không thể được.
Chỉ trong chốc lát, anh ta nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy do Tôn Ngữ và Diệp Vãn Anh dày tâm thiết kế.
Có lần Tôn Ngữ đã từng cảnh cáo anh ta, "Cho anh một lời khuyên, đừng chọc tức phụ nữ."
Khi đó, những lời này anh ta rốt cuộc không để tâm đến, dù sao Tôn Ngữ cũng không đủ để khiến anh ta sợ hãi.
Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ là cô lại xúi giục Diệp Vãn Anh làm phản!
Anh ta đầy oán giận nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", cánh cửa từ từ mở ra.
Diệp Vãn Anh bưng một bát thức ăn trong tay, trên môi mang theo nụ cười dịu dàng, thước tha lả lướt bước vào phòng...
Thời gian lại trôi nhanh, chớp mắt đã một tuần trôi qua kể từ ngày Ngô Bỉ trốn thoát.
Ngô Chính Hào cuối cùng không thể kiểm soát được sự sốt ruột trong lòng.
Ngày nào ông cũng hỏi Diệp Vãn Anh cùng một câu hỏi: Ngô Bỉ đã khuất phục chưa?
Và Diệp Vãn Anh luôn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn ông, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đối mặt với tình huống như vậy, Ngô Chính Hào dù trong lòng tức giận, nhưng cũng không có cách nào để trút bỏ.
Trong cơn bế tắc, ông dùng sức đẩy mạnh cửa phòng Ngô Bỉ ra, vừa bước vào phòng, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến phát ngốc.
Trước mắt, Mạc Dĩ ai oán nhìn chằm chằm ông, trong mắt tràn đầy ủy khuất vô tận, đôi môi bị bịt kín chỉ có thể phát ra một tiếng nghẹn ngào trầm thấp.
Sau khi Mạc Dĩ được thả ra, Diệp Vãn Anh cũng bị đưa đến.
Sau một hồi thẩm vấn, Diệp Vãn Anh chỉ có thể nói thẳng ra tất cả sự tình.
Lúc này, khuôn mặt của Ngô Chính Hào khỏi phải nói cũng biết trông hùng tráng đến mức nào, lúc thì xanh lục lúc thì tím, giống như một con tắc kè hoa.
Nhìn vẻ mặt ảm đạm như nước của Ngô Chính Hào cùng với vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác của Mạc Dĩ, Diệp Vãn Anh biết rằng, Diệp gia đã tận số rồi.
Thế nhưng cô đã cố gắng hết sức và cũng có lương tâm trong sáng.
----------------
-----Lại quay trở lại ngày Ngô Bỉ trốn thoát-----
Tại nhà họ Tô mới.
Trước cửa hàng có một chiếc ô tô đậu lặng lẽ, trên xe chất đầy đủ loại hành lý và vật dụng.
Trong số đó, có một chiếc hộp đặc biệt bắt mắt, đó là sủi cảo bí ngòi trứng được Châu Lê gói cẩn thận.
Lúc đầu, Tô Chí Cương thậm chí còn trách móc cô, "Chúng nó lần này là bỏ trốn chứ không phải đi dã ngoại!"
Châu Lê vừa lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, vừa nhẹ nhàng đáp lại.
"Lần này các con đi cũng không biết khi nào mới có thể quay trở về. Tô Ngự bình thường rất thích ăn sủi cảo do em làm, cho nên mới làm nhiều một chút để chúng mang theo trên đường. Nếu các con có nhớ nhà, ít nhất cũng có thể nếm thử."
Nghe vậy, Tô Chí Cương bất chợt rơi vào trầm mặc, sau đó xoay người đi vào bếp, ngay sau đó lấy ra một cái bao tải lớn nặng trình trịch.
Xét theo trọng lượng thì nó thực sự không hề nhẹ, thậm chí ngay cả phần eo hơi khom của ông cũng gần như không thể đứng thẳng dưới sức nặng.
Ông thở hổn hển, xách bao tải nặng nề đó ra xe.
Châu Lê tò mò mở bao ra, chỉ thấy bên trong chứa đầy những củ khoai tây tròn trịa!
Cô không kìm lòng được mà cười lớn tiếng, giơ tay vỗ nhẹ nhàng vào cánh tay Tô Chí Cương, trách móc.
"Đống này có thể mua ở bất kỳ đâu mà! Anh làm như vậy không phải là đang tăng thêm gánh nặng cho các con đấy sao?"
Tuy nhiên, Tô Chí Cương ngẩng đầu đầy tự hào, nở một nụ cười giản dị, "Cái này em không hiểu rồi, Tô Ngự chỉ thích ăn khoai tây mà anh lựa thôi!"
Tiêu Tán không chịu thua kém, lấy ra một thứ còn hữu ích hơn tất cả những thứ này -- một túi lớn chứa đầy tiền.
Với số tiền lớn như thế này, Tô Chí Cương chỉ có nằm mơ thấy mình trúng số mới cơ hội nhìn thấy nó.
Cùng lúc đó, Đoá Đoá cũng bước ra khỏi phòng.
Cô bé ôm chặt khẩu súng đồ chơi trong tay, đó là món quà đầu tiên mà Ngô Bỉ tặng cô bé, cô bé luôn bảo vệ nó rất kỹ, khiến nó trông không khác gì còn mới.
Đoá Đoá cẩn thận đặt khẩu súng lên ghế sau xe, đôi mắt nhìn chăm chăm nó một lúc lâu, đầy hoài niệm và miễn cưỡng.
Sau đó cô bé chắp hai tay lại, nhắm chặt mắt và thành tâm cầu nguyện.
"Hy vọng khẩu súng này có thể bảo vệ anh Tô Ngự và anh Ngô Bỉ luôn luôn bình an và suôn sẻ."
Tiêu Tán, Châu Lê và Tô Chí Cương lặng lẽ đứng sau Đoá Đoá, không biết lý do vì sao, họ cũng không thể không im lặng và cầu nguyện cùng với Đoá Đoá.
Dù rằng họ cảm thấy có chút không đáng tin cậy, nhưng trong thâm tâm họ vẫn muốn tin rằng điều ước ngây thơ này có thể trở thành hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com