Chương 12: Không tin thì chúng ta đánh cược đi.
Nắm đấm như những hạt mưa, đánh vào người Mạc Dĩ, như đang cố tình đùa giỡn, tránh né các chỗ hiểm, nhưng cũng đủ để khiến Mạc Dĩ ăn đủ.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ah...rít..."
"..."
"Là người của Tân Thành à? Á...ừm... Việc của các người tôi không thể giúp được!"
"..."
"Các người đánh tôi cũng vô ích... á... Mọi việc đã xong hết rồi... "
"..."
Bất luận Mạc Dĩ có hỏi thế nào, đối phương cũng không trả lời, có lẽ là mệt do đánh quá nhiều, lực ra đòn vào người Mạc Dĩ dần dần yếu đi. Mạc Dĩ lợi dụng khoảnh khắc đối phương chậm lại, mạnh mẽ đứng dậy, va phải người đó, một mùi nước hoa quen thuộc phả vào mũi.
Mùi gỗ kèm theo chút chanh và cam quýt, loại mùi nước hoa này là loại mà Ngô Bỉ thường dùng. Mạc Dĩ thở dốc một hơi, giọng nói càng lạnh lùng hơn, gần như dùng hết sức lực mà gầm lên.
"NGÔ BỈ!!!"
"..."
"Cậu đừng im lặng nữa, anh biết chính là cậu, cậu còn trách anh vì đã giết Tô Ngự sao?"
"..."
"Cậu tỉnh táo lại đi, rốt cuộc ai mới là người nhà của cậu? Vì một người quăng tám sào cũng không tới như thế mà đánh anh, cậu điên rồi đúng không?"
"..."
"Mẹ cậu ta quyến rũ ba cậu, làm tan nát gia đình cậu. Còn cậu ta thì sao? Còn hơn cả một tên khốn nạn! Sớm muộn gì nhà họ Ngô của cậu cũng sẽ nằm trong tay mẹ con bọn họ!"
"..."
"Phải! Chính là anh đã cạy má phanh xe của cậu ta, anh chỉ muốn cậu ta chết! Anh không thể trơ mắt nhìn cậu bị cậu ta mê hoặc nữa. Anh làm những điều đó thì có ích gì cho anh chứ? Mọi thứ anh đã làm, tất cả là vì cậu! Vì nhà họ Ngô của cậu!!!"
Đối phương rõ ràng đã có động tác dừng lại, Mạc Dĩ vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để tính sổ với Ngô Bỉ sau khi cởi trói, kết quả là giây tiếp theo, một nắm đấm mang theo gió với tốc độ cực nhanh lao thẳng vào mặt anh ta. Sức mạnh đó, còn lớn hơn nhiều lần so với hết thảy những cú đập vào người trước đó.
Mắt kính của Mạc Dĩ bị đập vỡ, tròng kính nứt vỡ khiến một bên mặt của anh ta "nở hoa", máu ngay lập tức chảy ra.
"Ngô Bỉ... tên chết tiệt..."
Cú đấm này đập vào đầu anh ta mạnh đến mức tạo ra âm thanh ù ù, và ngã xuống đất với một tiếng uỵch.
-----------
"Trung thu là dịp hiếm có, tối nay hai người có thể ở lại đây ăn tối được không, Mạc Dĩ hẳn là sẽ về nhà ngay thôi. Anh vẫn còn có vài dự án muốn cùng cậu thương thảo."
Mạc Nhân Nghĩa đứng trước cổng với nụ cười trên môi, nhìn Ngô Chính Hào và Tiêu Tán ngồi trong xe, trong giọng nói không có chút thành ý nào.
Ngô Chính Hào hạ cửa xe xuống, xua tay chào ông ta. "Ngô Bỉ hôm nay vừa xuất viện, chúng em cũng không làm phiền anh nữa, một lát Mạc Dĩ về, anh thay chúng em chào hỏi nó nhé."
"Quả nhiên, cháu trai vẫn không sánh bằng con trai, ha ha... Được rồi, thằng bé Ngô Bỉ đó, nằm trong bệnh viện lâu như vậy, tính khí của nó chắc hẳn đã tốt lên rất nhiều phải không? Hai người về sớm đi, anh sẽ không giữ hai người ở lại nữa."
Ngô Chính Hào kéo cửa sổ xe lên, đến lúc cửa kính đóng lại, sắc mặt lập tức xụ xuống. Ngô Bỉ nằm viện lâu như vậy, Mạc Nhân Nghĩa chưa từng đến thăm một lần, vẫn ở đây nói ra những lời mỉa mai, hiển nhiên người nằm trong bệnh viện không phải con trai của ông ta, nên mới có thể tuỳ tiện như vậy.
Nhờ công năng mạnh mẽ của kính chống nhìn trộm, nếu không Mạc Nhân Nghĩa nhìn thấy, sẽ lại có thêm một tràn lầu nhầu khác.
Xe chậm rãi khởi động, Tiêu Tán đưa tay nắm lấy tay Ngô Chính Hào, lúc này mới phát hiện tay Ngô Chính Hào có chút run rẩy.
"Chính Hào, anh làm sao vậy?"
"... Không sao."
Miệng nói không sao, nhưng gân xanh trên trán sắp nổ tung, Tiêu Tán nhìn bộ dạng đầy lông này của ông, muốn cười nhưng lại không dám cười, hai ba con nhà này tính nết giống hệt nhau, miệng luôn nói những lời trái ngược với những gì nghĩ trong lòng, nhưng quản lý biểu cảm quá kém, lúc nào cũng giữ gương mặt tối sầm, sợ người khác không biết tâm trạng mình đang không tốt.
Tiêu Tán đang định nói gì đó để an ủi, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài cửa sổ xe, bà chợt quay đầu lại nhìn, nhưng tốc độ xe quá nhanh, bà không kịp nhìn lại, chiếc xe đã chuyển sang hướng khác rồi.
Ngô Chính Hào nhìn thấy sự không tự nhiên của bà, giữ tay bà lại với vẻ mặt hiền lành hơn. "Chuyện gì vậy?"
"Không... không có gì đâu. Vừa nãy nhìn thấy một con bướm rất đặc biệt bay ngang qua, không thể không nhìn lại lần nữa."
Tiêu Tán nhẹ nhàng thở dài, chắc hẳn là bản thân đã nhìn nhầm, làm thế nào mà người đó có thể ở đây.
Vào mùa này lấy đâu ra bướm, ngay cả một người thông minh như Tiêu Tán cũng có lúc ngốc nghếch, Ngô Chính Hào nở một nụ cười trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve đôi bàn tay mịn màng của Tiêu Tán.
"Dạo này ngày ngày chạy đến bệnh viện, bức bách lắm có phải không? Vất vả cho em rồi. Đợi anh làm xong việc bận trong khoảng thời gian này, chúng ta cùng nhau ra ngoại ô ngắm cảnh. Tiện thể Ngô Bỉ cũng... "
Rít~
Một cú phanh gấp đột ngột cắt ngang lời nói của Ngô Chính Hào, ông không thắt dây an toàn, cả người suýt chút nữa đã bay ra ngoài.
"Tiểu Vương, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiểu Vương chỉ vào một cái bao tải bên đường, miệng hơi hơi run, lời nói có chút lung tung. "Ông Ngô... nhìn xem, đó có phải... trông giống cái xác bị quăng đi không? ! !"
Ngô Chính Hào và Tiêu Tán quay đầu lại, nhìn thấy một cái bao tải lớn nằm ở bên đường, được quấn bằng một sợi dây dày, đôi giày lộ ra bên ngoài bao tải có thể thấy nó rất đắt tiền.
"Tiểu Vương, đi xuống nhìn xem."
Tiêu Tán nhẹ nhàng kéo tay áo Ngô Chính Hào, cau mày, lắc đầu thật mạnh. "Chính Hào, trên con đường này, chúng ta đừng nên nhúng tay vào. Lỡ như..."
Suy cho cùng, Ngô Chính Hào cũng là người đã quen với sóng to gió lớn, ông ôm lấy vai Tiêu Tán, gật đầu an ủi. "Em đừng xuống xe, cứ giao việc đó cho bọn anh."
Một cảm giác an toàn bao trùm lấy Tiêu Tán, Tiêu Tán im lặng gật đầu, dựa trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Tiểu Vương chạy tới cởi dây, khoảnh khắc kéo cái bao ra, toàn thân anh chết lặng, mấy giây sau mới dám đưa tay ra, kiểm tra hơi thở của Mạc Dĩ, vẫn còn thở, hơi thở rất mạnh, chỉ vừa ngất đi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay về phía Ngô Chính Hào và hét lên. "Ông Ngô! Là cậu Mạc!"
Ngô Chính Hào mở cửa xe chạy tới, sau khi xác định tính mạng của Mạc Dĩ không gặp nguy hiểm, ông lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạc Nhân Nghĩa, điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới kết nối được.
"Này, Chính Hào, vừa mới ra về đã gọi cho anh rồi. Có phải là muốn quay lại uống chút đúng không~"
Ngô Chính Hào tuy rằng có chút ủy khuất, thế nhưng nghĩ rằng đây không phải lúc bứt xé thể diện, nếu như ông ta có thể nói giọng điệu bình thản nhẹ nhàng như vậy, thế thì cũng không vội, dù sao người nằm trên mặt đất cũng~ không~ phải~ con~ trai ~ tôi~
"Anh cả à, em cũng thực sự muốn uống với anh một ly, nhưng hiện tại thực sự không thể, có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
"Haizz~ Có chuyện gì quan trọng hơn việc kết nối mối quan hệ của chúng ta. Nếu không phải em gái anh qua đời sớm, anh nghĩ mối quan hệ của chúng ta sẽ còn sâu sắc hơn bây giờ~ Tối nay đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát, nhanh chóng quay lại uống rượu nào!"
Ngô Chính Hào lo rằng không có chỗ để trút giận nên mới thành ra như thế này. "Chuyện này thật sự quan trọng hơn nhiều, nếu không tin thì chúng ta đánh cược đi."
"Được thôi, anh không tin cậu có thể có chuyện gì, cược cái gì đây?"
"Thế này thì sao, em đi được một đoạn đường rồi, anh hãy đến tìm em, nếu chuyện này không quan trọng thì em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn~"
"Chốt kèo!"
Mạc Nhân Nghĩa cúp điện thoại, huýt sáo, chắp hai tay sau lưng, thong dong điềm tĩnh lấy xe đạp ra, đạp xem chậm như rùa.
"Ngô đệ à, đang muốn giở trò với tôi à? Cậu vẫn còn non lắm~ "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com