Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 157: Nửa xiên thịt cừu.


"Ba, ba đừng nói nhảm!"

Tô Ngự sốt vó nháy mắt ra hiệu với Tô Chí Cương, nhưng Tô Chí Cương hoàn toàn không nhận ra, vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

"Con trai, con quên rồi sao? Chính là bạn cùng bàn cao ráo của con đó, trông rất đẹp trai, ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nhiều. Ba còn nhớ lúc đi họp phụ huynh, mẹ thằng bé ấy không ngừng khen ngợi con nữa."

Thấy vậy, Tô Ngự vội vàng lao tới định bịt miệng Tô Chí Cương, tuy nhiên đã quá muộn, Ngô Bỉ đứng ở một bên không ngừng vỗ tay.

"Tô Ngự, cậu giỏi lắm."

Hồi đó Ngô Bỉ không có bằng chứng thuyết phục ngoài chiếc tai nghe mà Mạo Xung để lại, và Tô Ngự khi đó cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, vì thế chuyện này cứ thế mà trôi qua.

Bây giờ nhân chứng đã xuất hiện, hắn làm sao có thể không tràn ngập cơn thịnh nộ?


Chỉ thấy hắn bước tới về phía Tô Ngự, trên mặt nở nụ cười cứng nhắc dị thường, nhìn chằm chằm Tô Chí Cương truy hỏi:

"Lúc cậu ta đến nhà chúng ta ở, hai người họ có ngủ chung giường không?"

Miệng Tô Chí Cương bị Tô Ngự bịt rất chặt, căn bản không thể trả lời, chỉ có thể phát ra mấy tiếng u u.

Và Đoá Đoá đang đứng ở một bên nhìn thấy tình huống này, vội vàng chạy tới, nghi hoặc nói: "Mọi người đang thảo luận gì vậy?"

Ngô Bỉ quay người lại, cúi xuống nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Đoá Đoá, trên môi có một tia tươi cười, nhẹ giọng hỏi:

"Đoá Đoá à, chúng ta đang nói về một người bạn học cũ, chính là cái người đã từng cùng em và anh Tô Ngự đi chơi ở công viên giải trí. Em vẫn còn nhớ cậu ta đúng không?"

Đoá Đoá gật đầu mạnh mẽ, suy cho cùng, khuôn mặt tuấn tú của Mạo Xung từ lâu đã khắc sâu vào trong trái tim bé nhỏ của cô bé, sức hấp dẫn đó đơn giản là vô phương kháng cự.

Thậm chí lúc đó Đoá Đoá hầu như luôn rúc vào trong tay Mạo Xung, lại không đành lòng rời đi.

"Ừm ừm, em nhớ chứ! Chính là anh Mạo Xung siêu đẹp trai! Tối qua em còn nhìn thấy anh ấy trên TV!" Đoá Đoá tràn đầy vui vẻ trả lời.

Ngô Bỉ nhếch khóe môi, tiếp tục truy hỏi: "Vậy lúc đó cậu ta ở nhà chúng ta, cậu ta ngủ một mình, hay là ngủ cùng giường với anh Tô Ngự của em?"

Nghe xong câu hỏi này, Đoá Đoá nghiêng cái đầu nhỏ một cách đáng yêu, suy nghĩ của cô bé dần trôi về buổi tối ngày hôm đó, buổi tối họ đi chơi ở công viên giải trí.


-----

"Đoá Đoá, hay là chúng ta đi vòng đu quay đó nhé? Có được không?"

Mạo Xung bế Đoá Đoá trong tay, chỉ về vòng đu quay khổng lồ cao chót vót trên bầu trời cách đó không xa, tràn đầy mong đợi đề nghị.

Thử hỏi xem, có cô bé nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ do vòng đu quay mang lại?

Chỉ thấy đôi mắt của Đoá Đoá trong nháy mắt sáng lên rực rỡ, vui vẻ phấn khích như một con chim nhỏ, gật đầu lia lịa.

Tô Ngự đứng ở một bên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khéo léo nói: "Lúc này có chút muộn rồi, hay là chúng ta lần sau hãy chơi lại nhé, tôi nghĩ Đoá Đoá chơi chắc cũng mệt rồi."

"Em không mệt! Anh Tô Ngự, anh cùng tụi em đi chơi vòng quay đi, em vẫn chưa từng đi vòng đu quay."

Đoá Đoá đung đưa cái đầu nhỏ qua lại như trống lắc, đôi mắt to tròn đầy khao khát nhìn Tô Ngự, ánh nhìn đáng thương đó thật sự khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Trong lòng Tô Ngự mềm nhũn ra, cảm giác như trái tim của mình sắp bị tiểu nha đầu đáng yêu này làm cho tan chảy, không còn cách nào khác nên chỉ đành phải gật đầu đồng ý.

Mạo Xung đứng ở bên cạnh chứng kiến ​​tất cả những điều này, nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của Tô Ngự, cậu ta cũng không khỏi cảm thấy rung động, cứ như thể bản thân đang tan chảy cùng cậu vậy.


Bởi vì vòng đu quay nằm ở nơi sâu nhất trong công viên giải trí, nếu muốn đến đó, hoặc là đi bộ xuyên qua toàn bộ công viên, hoặc là trả tiền để đi xe buýt nhỏ do công viên giải trí cung cấp đặc biệt.

Tuy nhiên, họ đã chơi ở công viên giải trí cả ngày, trong túi chẳng còn bao nhiêu tiền, vì vậy chỉ có thể dang rộng đôi chân và tiến về mục tiêu phía trước.


Mới đi được vài bước, một mùi thơm hấp dẫn lòng người của thịt nướng xộc thẳng vào mũi, quanh quẩn xung quanh họ.

Đôi mắt của Đoá Đoá ngay lập tức sáng lên, cô bé nằm trong vòng tay của Mạo Xung, kìm lòng không nổi mà nuốt nước bọt không ngừng.

Mạo Xung thấy thế, hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười trìu mến:

"Ngự à, hôm nay chúng ta chơi lâu như vậy rồi, tôi cũng có chút đói bụng. Hay là, chúng ta ăn thịt xiên trước nhé, thấy thế nào?"

"Tôi không có tiền."

"Ban đầu đã thỏa thuận rồi, tôi mời hai người ra ngoài chơi, không có lý do gì để cậu phải trả tiền."

Lời nói của Mạo Xung vừa dứt, trong bụng Tô Ngự liền vang lên những tiếng òng ọc.

Cậu ngượng ngùng xoa xoa cái bụng bất tuân của mình, xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng Mạo Xung.

Mạo Xung và Đoá Đoá nhìn nhau, lặp tức phá lên cười haha.


Sau đó, cậu ta cẩn thận đặt Đoá Đoá xuống đất, rồi vui vẻ thích thú chạy đến một quầy thịt nướng gần đó và gọi một vài xiên.

Những xiên thịt nướng trên vỉ nướng rực lửa tạo ra âm thanh xèo xèo đầy lôi cuốn, những giọt mỡ nóng hổi trên từng miếng thịt mềm ngọt từ từ trượt xuống, mùi thơm tuyệt vời làm người ta say sưa trong đó.

Cuối cùng, chủ quầy rắc đều một ít bột thì là và bột ớt, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Chủ quầy khéo léo bỏ những xiên thịt nướng vào túi giấy chống thấm dầu rồi đưa cho Mạo Xung.

Mạo Xung hào sảng vung tay, hỏi: "Ông chủ, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Một trăm năm mươi tệ." Ông chủ trả lời.

"Bao nhiêu cơ?!" Sau khi Mạo Xung nghe thấy giá tiền, bàn tay vốn đang đưa ra lấy ví của cậu ta hơi run lên.

Dù gì ở đây tổng cộng chỉ khoảng chục xiên mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi ba mươi tệ.

Tuy nhiên, cậu ta lại bỏ qua một sự thật quan trọng -- lúc này họ đang ở trong công viên giải trí, giá cả của tất cả các mặt hàng ở đây đều cao hơn nhiều lần so với thế giới bên ngoài.


Sau khi thanh toán xong, Mạo Xung nhìn chiếc ví teo tóp của mình, trong lòng không khỏi thầm phàn nàn không ngừng. Đó là tiền tiêu vặt của cậu ta cho tuần tới, bây giờ trong ví một xu cũng không còn.

Cậu ta không dám nói cho Tô Ngự chuyện này, trơ mắt nhìn Tô Ngự và Đoá Đoá mỗi người cắn một miếng thịt.

Thấy cậu ta trì trệ không động tay, Tô Ngự không khỏi hỏi: "Sao cậu không ăn?"

"Tôi... tôi không có cảm giác thèm ăn." Trái tim Mạo Xung đang rỉ máu.

Tô Ngự không chút suy nghĩ đưa xiên thịt cừu còn đang ăn dở: "Cầm lấy."

"A?" Mạo Xung ngơ ngác cầm lấy xiên thịt cừu còn lại một nửa, nghi hoặc hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Tô Ngự nghiêm túc giải thích: "Hôm nay đến công viên giải trí, tiền vé đều là cậu trả, nếu cậu không ăn bất kỳ xiên thịt cừu nào trong đống này, vậy hai anh em chúng tôi chẳng phải sẽ trở thành kẻ ăn bám sao."

Mạo Xung ngượng ngùng lặng lẽ sờ sờ gáy mình, cười đáp: "Những chuyện nhỏ nhặt này tôi không quan tâm đâu."


----

"Cái gì!!!" Ngô Bỉ bị sốc đến mức suýt rơi nước mắt, hét lớn một tiếng đến tận cùng phổi, âm thanh đó lớn đến mức khắp phố to ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy: "Cậu còn cho cậu ta ăn xiên thịt mà cậu đã ăn?!"

Tô Ngự nhìn Ngô Bỉ với ánh mắt uỷ khuất, nhưng lại không còn chút tinh thần nào để biện bác, chỉ hữu khí vô lực lẩm bẩm: "Chuyện này không phải tại cậu sao."

"Lúc đó tôi vẫn đang ở nước ngoài, không có mặt ở đó, sao lại có thể liên quan đến tôi..." Ngô Bỉ chợt sững sờ một lúc, sau đó trên khoé miệng nở một nụ cười ranh mãnh, cố ý trêu chọc: "Chẳng lẽ, là bởi vì tôi không ở bên cậu, vì thế cậu đã mất đi cảm giác ngon miệng à?"

"Không đời nào. Còn nhớ có lần chúng ta cùng Diệp Vãn Anh đi ăn không? Cậu nói ăn cật để bớt mùi, đến bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi thịt cừu, tôi liền nghĩ tới chuyện đó..."

Ngô Bỉ haha cười, hắn liếc nhìn Tô Ngự, chuyện này tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cậu.


Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Đoá Đoá.

Tâm tình vốn nặng nề nhất thời trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đoá Đoá à, sau đó xảy ra chuyện gì?"

Chỉ thấy Đoá Đoá làu bàu cái miệng nhỏ nhắn: "Sau đó... toàn bộ tiền đã dùng hết! Mãi đến khi tụi em đi đến vòng đu quay mới phát hiện ra, hoá ra vẫn phải trả thêm tiền để chơi trò này, thế nên cuối cùng vẫn không thể chơi được."

Nghe vậy, Ngô Bỉ thầm vui mừng trong lòng, hắn mỉm cười bế Đoá Đoá lên, nhẹ nhàng gãi chiếc mũi nhỏ xinh của cô bé, dịu dàng nói: "Không phải chỉ là một vòng đu quay thôi sao, đợi mấy hôm nữa em được nghỉ, anh sẽ dẫn hai người đi chơi nhé, có được không?"

Đoá Đoá kích động khua tay múa chân, hết sức phấn khởi reo hò: "Tuyệt quá! Cuối cùng cũng có thể đi vòng đu quay rồi!"


Ngô Bỉ đột nhiên đổi chủ đề, tiếp tục truy hỏi: "Vậy em nói cho anh biết, ý tưởng để cậu ta ở nhà chúng ta, rốt cuộc là ai đã nghĩ ra? Là Mạo Xung tự mình đến, hay là anh Tô Ngự của em mời cậu ta đến?

"Aiya, anh Ngô Bỉ, anh đặt em xuống trước đã." Đoá Đoá vặn vẹo cơ thể một cách nũng nịu.

Thấy vậy, Ngô Bỉ đặt Đoá Đoá xuống, nhưng ngay khi tiếp đất, cô bé đã bắt đầu chạy như một con thỏ nhỏ, vừa chạy lớn tiếng hét lên:

"Đều không phải ó~ Chính là em chủ động nghĩ ra, bởi vì em muốn ở lại với anh Mạo Xung thêm ít một thời gian nữa!"

Ngô Bỉ có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ rằng, người hỗ trợ xuất sắc và đáng tin cậy nhất của mình, lại có thể bị sắc đẹp chinh phục, phản bội lại mình. 

Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người Tô Ngự.

Chỉ thấy hắn siết chặt nắm đấm, sau đó từ từ thả lỏng, rồi dùng sức cả bàn tay vặn khớp cánh tay và vai của mình. Với chuỗi hành động này, các khớp xương của hắn bắt đầu phát ra những tiếng răng rắc lớn và giòn giã, một sức ép vô hình lan tỏa ra từ người hắn.

"Hai người ngủ chung? Hay là ngủ riêng?"

Tô Ngự vò mẻ chẳng sợ nứt: "Ngủ cũng đã ngủ rồi, cậu bây giờ nhắc lại có nghĩa lý gì nữa?"

"Ồ?" Ngô Bỉ hơi hơi nhướng mày, "Nghe thật nhàm chán."

Nói xong, trước sự chứng kiến ​​không che của Tô Chí Cương, hắn vác Tô Ngự lên vai và hung hăn đi về phía con hẻm.

Tô Ngự ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Chí Cương: "Ba à, ba nói cái gì đi!"

Tô Chí Cương ngây thơ cười: "Hehe, con trai, ba chỉ muốn nói là đại minh tinh đó bạn cùng bàn của con phải không, vậy đống chữ ký trong phòng con có phải là thật không? Ba muốn dùng chúng cho hoạt động trong cửa hàng."

Ông xoa xoa tay, không quan tâm đến sống chết của Tô Ngự, vừa đi vào trong cửa hàng vừa kêu lớn: "Lão Châu à, anh có chuyện muốn bàn với em..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com