Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 160: Fanmeeting.


Trời vừa tờ mờ sáng, ngay lúc tia nắng ban mai ló dạng, trước cửa Quán ăn vặt cô Châu đã có một đám đông huyên náo, nhộn nhịp lạ thường.

Khi cửa tiệm từ từ mở ra, dòng người lần lượt ùa vào như thủy triều, đợt này đến đợt khác, nối tiếp không ngừng.

Sau khi Châu Lê bước vào bếp, liền bị chìm ngập trong công việc bận rộn, thậm chí không có thời gian để đáp ứng nhu cầu đơn giản như uống nước.

Kể từ khi cửa hàng khai trương, lúc này có thể nói là thời điểm bận rộn và huy hoàng nhất.

Dù rằng tay cô bị đau mỏi không chịu nổi do liên tục xào khuấy, nhưng khi nhìn doanh số bán hàng của cửa hàng đều đặn tăng lên, trong lòng cô vẫn tràn ngập niềm vui không thể diễn tả bằng lời, trên môi luôn nở nụ cười mãn nguyện.

Nhân lúc khoảng thời gian ngắn khi Tô Chí Cương bước vào bếp để đồ ăn mang ra phục vụ, Châu Lê mặt mày rạng rỡ thốt lên:

"Lão Tô à, anh xem, nếu cửa hàng của chúng ta mỗi ngày đều có thể đông khách như vậy, đến một ngày nào đó tiết kiệm đủ tiền, liệu có thể mở thêm chi nhánh không?"

Tuy nhiên, Tô Chí Cương không dám tiết lộ tình hình thực sự cho cô, cảnh tượng phồn vinh hiện tại, chẳng phải đều do ông tạo ra dưới chiêu bài dùng danh tiếng của Mạo Xung sao.

"Em đó, đừng mơ mộng giữa ban ngày nữa! Một cửa hàng đã khiến chúng ta đã bận rộn tối mặt tối mày rồi, nếu mở thêm vài chi nhánh nữa, chẳng phải sẽ làm chúng ta kiệt sức sao?"

Châu Lê liếc mắt nhìn ông, coi thường nói: "Hừ, anh chính là không có tham vọng gì lớn lao, đến khi chúng ta mở chi nhánh, mắc gì chúng ta phải tự mình làm? Lúc đó sẽ thuê mấy người quản lý cửa hàng, chúng ta sẽ chỉ ở nhà thoải mái và đếm tiền thôi."

Tô Chí Cương mím môi mấy cái, dù nói như vậy nhưng nhìn hàng dài người không thể nhìn thấy điểm cuối, trong lòng ông cảm căn bản không có chút tự tin nào.

Cũng không biết Tô Ngự rốt cuộc có thể lấy được chữ ký thành công hay không.


Lúc này, hai người Ngô Bỉ và Tô Ngự đang đứng trước quầy thu ngân và ghi sổ, bận rộn thu tiền, điều này khiến họ hoàn toàn không có thời gian để câu cá*, chứ đừng nói đến việc ghi lại tên và địa chỉ của những khách hàng này.

(*Câu cá: ý chỉ lười biếng, làm việc riêng trong giờ làm việc.)

Trong suốt ba năm trung học, Ngô Bỉ chưa bao giờ viết nhiều chữ như bây giờ.

Hắn cảm thấy mình hết hơi hết sức, chỉ có thể yếu ớt nằm dài trên bàn, quay đầu nhìn Tô Ngự.

Chỉ thấy Tô Ngự đang viết cực kỳ nhanh, thậm chí trung bình trong vòng chưa đầy mười giây đã có thể dễ dàng viết xong thông tin của một khách hàng.

Ngô Bỉ trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Sao cậu có thể viết nhanh như vậy?"

Tô Ngự thậm chí không đưa mắt đáp lại, chỉ cúi đầu ghi chép thông tin một cách chăm chú và nghiêm túc.

Mặc dù cậu viết rất nhanh như vậy, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn, chính là những chữ cậu viết vẫn giữ được sự gọn gàng đáng kể, giống như một chiếc máy in không có cảm xúc.

Không thể không nói, chuyện này thực sự là nhờ vào sự nghèo túng của nhà họ Tô.

Ngày thường, Tô Ngự không có nhiều hoạt động đặc biệt để giải trí. Mỗi khi có thời gian rảnh, cậu đều sẽ viết viết vẽ vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp, luyện viết.

Theo thời gian, đến bây giờ đây nét chữ đã trở nên quen thuộc, cậu cũng luyện được với tốc độ tay này.

Tô Ngự hạ thấp giọng nói, uy hiếp: "Bài tập làm không xong, tối nay về nhà cậu tiếp tục viết."

Ngô Bỉ bịt tai lại, ra sức lắc đầu: "Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh*."

(*Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh: ý chỉ cự tuyệt, không muốn nghe quan điểm của người khác, tỏ vẻ không muốn nghe người khác nói chuyện, cũng có thể hiểu là bảo người khác im đi, đừng nói nữa.)


"Nhìn kìa! Anh Xung, là anh Xung! Anh ấy đến rồi! Anh ấy thực sự đến rồi!!" Có một tiếng kêu bất ngờ từ đám đông đang xếp hàng.

Cửa hàng ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều nín thở nhìn ra ngoài cửa hàng.

Trong giây lát, tất cả fan hâm mộ lần lượt đặt đũa xuống, đổ xô nhau lao ra khỏi cửa.

Ngô Bỉ và Tô Ngự từ từ đặt bút xuống, đi theo đoàn người đông đúc phía trước, xa xa thoáng thấy Mạo Xung đang bị bao vây trong đám đông.

"A a a a~ Anh Xung! Anh là thiên thần trong lòng em! Em tình nguyện sinh cho anh một trăm đứa con!"

"Anh Xung, em đã xem bộ phim anh đóng hơn mười lần rồi, từ hôm nay trở đi, anh chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của em. Xin hãy cho em bắt tay anh nhé?"

"Đánh thuế những khoảng thuế phải nộp, đừng ngủ với những người không nên ngủ. Nếu anh thật sự muốn ngủ thì đến với tôi! Miệng tôi rất kín đáo!"

"Anh Xung, anh và chị Thi Thi thật sự không hẹn hò sao? Nếu không có bạn gái thì có thể xem xét về em ó~!"

"Này, cậu cũng là đàn ông mà?"

"Đàn ông thì thế nào? Đàn ông tốt, đàn ông đẹp, đàn ông thật tuyệt vời, tôi muốn cùng anh Xung mãi mãi tận hưởng thế giới của hai người ~"

"Anh Xung thuộc về fan nữ của chúng tôi!"

"Anh Xung thuộc về fan nam của chúng tôi!"

...


Mạo Xung vốn tưởng rằng ở đây sẽ chỉ có mấy chục người chờ đợi, cậu ta chưa bao giờ mơ rằng con phố dài này lại có thể chật kín người hâm mộ của mình.

Đôi mắt cậu ta lập tức ươn ướt, nếu như không phải bộ tóc giả che nửa bên mặt, và nửa còn lại được kính râm che khuất, e rằng cậu ta đã bật khóc rồi.

Mạo Xung chậm rãi giơ tay lên, khi tay cậu ta đưa qua đầu, ánh nắng chiếu xuyên qua bàn tay cậu ta, cậu ta siết chặt nắm tay, như thể bắt được tia sáng đó.

Chỉ một hành động đơn giản như vậy lại khiến toàn bộ hiện trường im lặng một cách kỳ diệu.

"Mọi người! Mọi người đã ăn sáng chưa?"

Lời chào tưởng chừng như bình thường không có gì đặc biệt này lại có thể khiến vô số fan tới tấp rơi nước mắt.

Trời ơi, đại minh tinh Mạo Xung sáng sớm đặc biệt đến đây để quan tâm xem chúng ta đã ăn sáng chưa!

Bọn họ kích động dồn dập giơ tay lên, cao giọng hét lên: "Mạo Xung vạn tuế!"

Chen lẫn trong đó là một vài từ "Chúng tôi muốn ăn anh", nhưng rất nhanh bị những tiếng hét khác lấn át đi.


Ngay sau đó, Mạo Xung chỉ tay vào Quán ăn vặt cô Châu.

Mặc dù khuôn mặt cậu ta được che kín một nửa bởi một bộ tóc giả, nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất u sầu riêng biệt của cậu ta.

"Nhớ lại ngày ấy, khi tôi đứng trước ngã ba cuộc đời và cảm thấy mờ mịt không biết phải làm thế nào. Chính cậu ấy! Đã chỉ ra con đường tươi sáng cho tôi. Cũng chính cậu ấy! Khiến tôi lĩnh hội sâu sắc, điểm sáng của riêng cậu ấy có, nhiều khi chính cậu ấy cũng khó mà khám phá được."

Khi nói những lời sâu sắc, Mạo Xung nhìn về phía Tô Ngự, trong ánh mắt một loại ánh sáng khác lạ.

Được rất nhiều người hâm mộ vây quanh, Mạo Xung chậm rãi bước về phía cửa Quán ăn vặt cô Châu.

Cậu ta hất tóc mái một cách đẹp trai, sau đó giơ tay đặt lên vai Tô Ngự, ánh mắt chăm chăm nhìn vào hàng dài người hâm mộ không thể nhìn thấy điểm cuối, trong đôi mắt lấp lánh những giọt nước trong suốt, thì thầm vào tai Tô Ngự:

"Ngự à, cậu muốn tôi ký tên đến què tay sao?"

Tô Ngự nghe vậy, có phần nào áy náy nhìn cậu ta, và nói một tiếng: "Vất vả rồi."

Ba chữ đơn giản này giống như tiêm một mũi thuốc kích thích vào cơ thể Mạo Xung, nếu lúc này được trao cho cậu ta một cây bút, cậu ta thậm chí có thể ký đến trời đất mù mịt.

Cậu ta haha cười lớn một tiếng, đáp lại một cách kiên quyết: "Vì cậu, tôi can tâm tình nguyện!"

Ngô Bỉ đang đứng bên cạnh sau khi nghe thấy lời này, liền lắc đầu điên cuồng và lẩm bẩm: "Vì cậu, tôi can tâm tình nguyện~ Xí~"


Sở dĩ có câu, thụ đại chiêu phong, nhân hồng chiêu hắc. Một khi trở nên nổi tiếng, sẽ có người ủng hộ, cũng có cả người phản đối.

Đúng lúc này, một quả trứng thối không biết từ đâu tư dưng bay đến, chuẩn bị va trúng Mạo Xung.

Nói thì muộn làm thì nhanh, chỉ thấy một bóng người vụt qua, vừa hay chắn cho Mạo Xung, tránh khỏi tình huống xấu hổ bị trứng thối ném trúng.

"Hàn Ba Cuồng?" Mạo Xung kinh ngạc kêu lên.

Chỉ thấy Hàn Ba Cuồng dùng tay lau đi quả trứng thối nhớp nháp trên người, mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến Hàn Ba Cuồng gần như ngạt thở.

Với đôi mắt ngấn lệ, Hàn Ba Cuồng cực kỳ đáng thương quay đầu lại.

"Nếu biết trước người cần bảo vệ là cậu thì tôi đã không đến rồi!"

Anh Trần chỉ điều hành một công ty quy mô nhỏ, không đủ khả năng thuê một đội vệ sĩ chuyên nghiệp.

Trong cơn tuyệt vọng, anh chỉ có thể lựa chọn một số vệ sĩ trẻ vẫn đang trong thời gian thực tập từ các trường đại học.

Trùng hợp làm sao, lần này lại chọn trường của Hàn Ba Cuồng đang theo học.

Và Hàn Ba Cuồng từ lâu đã cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống huấn luyện đặc biệt gian khổ ở trường, khi nghe nói về công việc thực tập này không chỉ có thể bù đắp cho quá trình huấn luyện cực khổ đó, hơn nữa địa điểm thực tập cũng rất gần nhà, Hàn Ba Cuồng thậm chí còn không suy nghĩ mà đăng ký ngay lập tức.

Chỉ trong vài giây khi họ nhìn nhau, các bạn học của Hàn Ba Cuồng đã cấp tốc hành động, xếp thành một hàng ngay ngắn và thành công cách ly họ khỏi đám đông fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Trong chớp mắt, tình hình đã được kiểm soát một cách hiệu quả.


Ngay sau đó, anh Trần cũng vội vã đến hiện trường cùng một nhóm trợ lý.

Họ khéo léo sắp xếp bày biện một chút ở lối vào cửa hàng, địa điểm tổ chức buổi fanmeeting đơn giản nhanh chóng được bố trí xong.

Dưới sự dày tâm hướng dẫn của anh Trần, buổi họp mặt nhỏ đã kết thúc thành công.

Buổi fanmeeting bất ngờ này của Mạo Xung đã gây không ít chấn động trên mạng, đặc biệt là cảnh cậu ta quan tâm đến người hâm mộ ngay khi đến hiện trường, thậm chí còn xuất hiện trên trang đầu bản tin lớn.

Anh Trần nhìn cư dân mạng nhất trí khen ngợi, khoé miệng như treo lên trời, cả ngày nay vẫn chưa xuống.


Buổi tối, sau khi tiễn fan cuối cùng đi, bàn tay ký tên của Mạo Xung gần như tàn phế.

Cậu ta yếu ớt ngồi trên ghế sofa trong phòng khách tầng hai, tựa vào chiếc gối mềm mại, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Nhiệm vụ của cậu ta đã hoàn thành, nhưng việc kinh doanh Quán ăn vặt của cô Châu vẫn đang hừng hực như cũ, lúc này không ai đến chia sẽ nỗi đau với cậu ta.

Với một tiếng cót két, cánh cửa bị đẩy mở. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com