Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 194: Đút cơm.


"Tô Ngự, cậu ra đây!"

Hàn Ba Cuồng đứng trước cổng nhà họ Tô, vẻ mặt tức giận gõ mạnh vào cánh cổng đang đóng, vang lên những tiếng gõ đinh tai nhức óc.

Sở dĩ cậu ta tức giận như vậy, chỉ bởi vì trong lòng có một nỗi oán hận không nơi nào trút bỏ.

Vừa rồi trở về nhà, vốn muốn nói hết cho ba mẹ nghe những nỗi bất bình mà bản thân đã phải chịu đựng, nhưng không ngờ vừa bước vào nhà, ba mẹ Hàn đã nóng lòng hỏi thăm chuyện của Mạo Xung.

Tệ hơn nữa, mỗi lần cậu ta phàn nàn một chút về Mạo Xung, chào đón cậu ta là một trận đánh đập nặng nề.

Biết đấy, cậu ta đã gần một tháng không về nhà rồi, vốn tưởng rằng có thể cảm nhận được chút ấm áp khi ở nhà, nhưng không ngờ lại gặp phải sự đối xử như vậy.

Không dễ dàng gì đợi được đến khi mọi chuyện lắng xuống, lúc có thể yên tâm ngồi ăn cơm, thì Tô Ngự lại làm ra trò này.


Cánh cổng từ từ mở ra, Tô Ngự mở khép, thận trọng thò đầu ra ngoài, nói đùa: "Tiểu tử cậu ăn phải thuốc súng à?"

Hàn Ba Cuồng cau mày, vẻ mặt không hài lòng, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Tôi ăn thuốc súng cũng tốt hơn cậu ăn phân rất nhiều!"

Tô Ngự nghe xong chỉ liếc nhìn Hàn Ba Cuồng một cái, cậu đã hiểu rõ ràng, Hàn Ba Cuồng nhất định lại có mâu thuẫn với Mạo Xung.

Vì vậy, cậu nhanh chóng đi ra khỏi cổng, nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt dán chặt vào mặt của Hàn Ba Cuồng, như thể muốn moi ra manh mối gì đó từ trong khuôn mặt đó.

Hàn Ba Cuồng có chút lúng túng nhìn cậu: "Cậu muốn làm gì á?"

"Sao rồi? Lại cãi nhau với cậu ấy à?"

Đôi tai Hàn Ba Cuồng đỏ bừng, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "Sau này đừng nhắc tới cậu ta trước mặt tôi..."

Tuy nhiên, mới nói được một nửa, thần sắc cậu ta tự dưng tối sầm lại: "Không đúng, sao cậu lại biết giữa hai chúng tôi đã xảy ra chuyện gì? Có phải là cái tên đó lại đến tìm cậu để phàn nàn về tôi không?"

Nói xong, cậu ta nhảy xuống bậc thang, chống hai tay lên hông, tỏ ra vẻ như đã chuẩn bị khí thế cho một trận đại chiến.

Tô Ngự bị một loạt động tác khiêu gợi của cậu ta làm cho choáng váng.

'Trên mặt cậu có tất cả cảm xúc được viết lên đó, muốn không đoán được có chuyện gì đã xảy ra giữa hai cậu cũng khó.'

Tuy nhiên, cậu vẫn nhẫn nại an ủi: "Khi hai người ở cùng nhau, khó tránh khỏi những khó khăn trắc trỡ, cũng giống như tôi với Ngô Bỉ, không phải cũng đã vượt qua được rồi đấy sao."

"Ai muốn ở cùng cậu ta!" Mặt Hàn Ba Cuồng lập tức đỏ bừng, thật khiến người ta không rõ rốt cuộc là đỏ mặt vì tức giận hay xấu hổ.

Tô Ngự cuối cùng cũng hiểu ra, nhanh chóng bước tới ôm lấy vai Hàn Ba Cuồng, vẻ mặt hưng phấn: "Cậu vẫn chưa tỏ tình với Mạo Xung?"

Hàn Ba Cuồng bị doạ giật mình, vội vàng lấy tay bịt miệng Tô Ngự, căng thẳng nhìn tứ phía xung quanh, hạ thấp giọng nói:

"Suỵt! Nhỏ tiếng chút đi! Nếu để ba mẹ tôi nghe thấy thì mọi chuyện sẽ kết thúc đó!"

Tô Ngự giật tay Hàn Ba Cuồng ra, nghi hoặc không hiểu hỏi: "Sợ cái gì? Chẳng lẽ cậu lo chú thím sẽ đi tìm Mạo Xung gây phiền toái sao?"

Hàn Ba Cuồng mày chau mặt ủ gật đầu, bất lực thở dài một tiếng, ngữ khí đầy ai oán:

"Làm sao tôi có tâm trạng quan tâm đến sự sống chết của cái tên đó chứ! Cậu cũng không phải là không biết, ba mẹ tôi đối với Mạo Xung còn thân thiết hơn cả tôi, nếu để họ biết tôi "bẻ cong" Mạo Xung, đoán chừng có thể họ sẽ đánh gãy chân tôi mất."

Nghe những lời này của Hàn Ba Cuồng, Tô Ngự không nhịn được mà bật cười lớn, thậm chí gần như cười đến rơi nước mắt.

Hàn Ba Cuồng thấy cảnh này càng tức giận hơn, dùng cùi chỏ thúc mạnh vào ngực Tô Ngự, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ: "Cười! Cậu vẫn còn có tâm trí để mà cười! Tôi thì đang lo gần chết đây này."

Tô Ngự không dễ gì mới ngừng cười được, ôm bụng không đứng thẳng được, ngắt quãng nói: "Vậy... hai người các cậu... bây giờ... rốt cuộc có mối quan hệ thế nào?"

Hàn Ba Cuồng cau mày, vừa thở dài vừa lắc đầu, "Ở đây nói chuyện này không tiện, chúng ta vào nhà đi rồi từ từ nói."

"Đừng......!"


Không đợi Tô Ngự kịp ngăn cản, Hàn Ba Cuồng đã mở cổng rồi.

Đôi mắt cậu ta trợn to thật to ngay lập tức, miệng cũng há to đến mức gần như có thể nhét một quả trứng vào đó.

Chỉ thấy ở chính giữa sân có đặt một chiếc bàn với bốn món ăn trên đó, trông có vẻ là ba mặn một canh, nhưng những món ăn đó lại khiến người ta thật không chịu được, như thể chúng vừa được khai quật từ một ngôi mộ nghìn năm, đen thùi lùi và hoàn toàn không mang lại cảm giác thèm ăn.

Mạo Xung bị trói chặt vào một chiếc ghế, không thể động đậy được.

Ngô Bỉ vừa bê một cái nồi vừa đút từng thìa từng thìa đồ ăn một vào miệng Mạo Xung.

Vẻ mặt của Mạo Xung vặn vẹo như một miếng giẻ rách nhăn nheo, gương mặt tuấn tú tràn đầy bi phẫn.

Khóe miệng vẫn còn sót lại một vệt chất lỏng màu nâu vàng, hiển nhiên là trước khi Hàn Ba Cuồng mở cổng xông vào, Mạo Xung đã bị ép nuốt không ít đồ ăn.

"Tình hình này là thế nào vậy?" Hàn Ba Cuồng kinh ngạc hỏi.

Tô Ngự gãi đầu, lúng túng nói: "À thì... tôi chỉ nhờ Ngô Bỉ chăm sóc cậu ấy mà thôi..."

Mạo Xung thấy có người bước vào, lập tức nhìn về phía đó cầu cứu: "Hàn Ba Cuồng, cứu tôi!!!"

Ngô Bỉ dừng việc đang làm, túm đầu Mạo Xung, quay đầu về phía mình: "Vừa rồi không phải rất mong chờ sao? Ăn nhiều một chút, nếu chưa đủ thì tôi bảo Tô Ngự nấu thêm, bảo đảm no!"

Suy cho cùng, sau khi ăn bữa này, cũng không có gì đảm bảo sẽ còn bữa khác.


Ngô Bỉ lại múc thêm một thìa thức ăn, chuẩn bị tiếp tục đút cho Mạo Xung ăn.

"Đừng, cậu đừng tới đây Ahhh..." Mạo Xung tuyệt vọng kêu lên, kinh hãi nhìn chiếc thìa trước mặt, lắc đầu liên tục.

"Dừng tay!"

Hàn Ba Cuồng gầm lên một tiếng, rồi sải bước về phía Ngô Bỉ, dùng sức ấn mạnh vào tay Ngô Bỉ.

Mạo Xung thấy thế, trong lòng thầm mừng rỡ, thở dài một hơi như trút được gánh nặng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Hàn Ba Cuồng ơi Hàn Ba Cuồng, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu chính là ân..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Hàn Ba Cuồng cắt ngang: "Ngô Bỉ, sao lại có thể để cậu làm loại công việc nặng nhọc như đút cơm này! Để đó cho tôi!"

Nói xong, Hàn Ba Cuồng trực tiếp cầm lấy thìa, tự mình đút vào miệng Mạo Xung.

Mạo Xung trợn to hai mắt, vẻ mặt sửng sốt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn quên mất việc vùng vẫy và chống cự. Chỉ trong nháy mắt, hai thìa cháo đen thùi lùi nhanh chóng được nhét vào miệng Mạo Xung.

Mùi tanh lập tức tràn ra, Mạo Xung gần như nôn ra ngoài, nhưng lại sợ lãng phí thức ăn nên chỉ có thể khó nhọc nuốt xuống.

Hương vị này, e rằng sẽ khiến Mạo Xung khó quên đến hết cuộc đời.

Mạo Xung phồng má, nhìn Tô Ngự với đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, trong miệng phát ra tiếng huhuhu thút thít.

Hàn Ba Cuồng tò mò nghiêng người, chăm chú lắng nghe một lúc, sau đó giơ ngón tay cái lên hướng về Tô Ngự nói:

"Cậu ta nói đồ ăn cậu nấu thật sự rất ngon, sau này vẫn muốn ăn nữa!"

"Hàn/@#&Cuồng*>*@cậu..."


Buổi tối, Mạo Xung đã đi đi lại lại vào nhà vệ sinh không dưới năm lần.

Đôi chân trở nên mềm nhũn yếu ớt, như thể không thuộc về mình nữa, run rẩy không ngừng ngay cả khi bước đi.

Mạo Xung kiệt sức nằm trên ghế sofa trong phòng khách nhà họ Tô và nhìn xung quanh.

Cậu ta không dám nhìn Ngô Bỉ, cũng không đành lòng oán Tô Ngự, cuối cùng chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Hàn Ba Cuồng.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Hàn Ba Cuồng lúc này tự tin nói: "Tô Ngự, cậu ta lại dám nhìn chằm chằm tôi này!!"

Mạo Xung im lặng liếc nhìn Tô Ngự, hiểu được sự tự tin này đến từ đâu.

Hàn Ba Cuồng và Tô Ngự lớn lên cùng nhau, cũng có thể coi là người thân thân thiết nhất của nhau ngoài cha mẹ ra.

Cảm giác được "nhà mẹ đẻ" chống lưng thật sảng khoái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com