Chương 24: Ai thích xem thì cho người đó xem!
Lúc cú đấm đầu tiên đánh vào mặt Mạc Dĩ, mắt kính của anh ta đã bị văng ra xa vài mét, trong mắt Mạc Dĩ hiện lên những ngôi sao, hai người trước mặt biến thành nhiều bóng mờ.
"Ngô Bỉ, cậu điên rồi đúng không? Cậu có biết cậu đang làm gì không? Chuyện Tô Ngự đánh anh, anh cũng không tính toán với cậu ta nữa, hiện tại cậu lại ra tay như vậy là có ý gì?"
Đôi mắt của Ngô Bỉ đỏ ngầu, Mạc Dĩ không cần nhắc đến Tô Ngự tốt rồi, ngay khi lời này được nói ra, lửa giận của Ngô Bỉ càng trở nên dữ dội hơn.
"Tính toán? Nếu không phải Tô Ngự đè nén chuyện này, anh vẫn có thể ở lại phòng bệnh mà hưởng phúc à? Anh có biết không, anh đã phá hỏng ước định của chúng tôi. Tôi bị thương quá nặng trong vụ tai nạn xe, cả đời này của tôi không còn mối duyên nào với Đại học Hàng không nữa. Hết thảy những chuyện này, chẳng lẽ không phải nhờ anh ban tặng cả sao? Bất quá tôi chỉ đấm anh mấy cú để trút giận thôi, thế nào hả? Thế nào hả?!"
Ngô Bỉ vừa nói, cú đấm thứ hai theo sát phía sau. Mạc Dĩ giơ hai cánh tay lên bắt tréo trước mặt, miễn cưỡng đỡ được cú đấm, cảm giác tê liệt quét khắp cơ thể anh ta.
"Tài sản của gia đình đặt ở đâu rồi, còn muốn kể cho anh nghe về ước mơ? Ước mơ đó có thể đáng giá bao nhiêu? Cậu và mẹ cậu đều giống hệt nhau, đưa khuỷu tay ra giúp người ngoài. Ba anh đã mở đường cho mẹ cậu, bà ấy không bước đi, bây giờ anh giúp cậu dọn sạch chướng ngại, cậu cũng không cảm kích. Cả gia đình cậu đều là người điên! Một người chỉ trốn trong phòng và chơi với gỗ, người còn lại bị người ngoài mê hoặc đến nổi quay mòng mòng! Cậu vẫn còn thực sự nghĩ rằng sau khi vào Đại học Hàng không, là cậu có thể bay lên trời sao?!"
"Anh... !!"
Đùng~~
Quả thực Ngô Bỉ không hề bịa đặt, Mạc Dĩ không thể chịu nổi cú đấm thứ hai của hắn.
Mặc dù Mạc Dĩ đã bất tỉnh, Ngô Bỉ vẫn không dừng tay.
Đùng~~
Đùng~~
Đùng~~
Một âm thanh nặng nề liên tục vang vọng trong phòng bệnh, Mạc Dĩ ỷ thế thanh cao, ở phòng bệnh cũng được đặc biệt thiết kế cấp VIP hoặc đại loại thế, đắt đến vô lý, người bình thường căn bản không đủ khả năng tiếp nhận. Đến nỗi anh ta bị đánh phát ra tiếng vang lớn thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ai nhận ra.
Chỉ trong vòng vài phút, khuôn mặt của Mạc Dĩ đã biến thành hình đầu lợn, đôi mắt phủ đầy vết bầm tím, mũi và miệng đều đổ máu, trông vô cùng thê thảm.
Tô Ngự chưa bao giờ thấy Ngô Bỉ mất kiểm soát như thế này trước đây, ngay khi hắn ra tay lần nữa, Tô Ngự đã nắm lấy cổ tay hắn.
"Ngô Bỉ, đủ rồi. Nếu cứ đánh nữa, thật sự sẽ có người chết đó."
Lồng ngực của Ngô Bỉ phập phồng kịch liệt, mỗi lời Mạc Dĩ vừa nói, tất cả đều chuẩn xác giẫm lên bãi mìn của Ngô Bỉ, mỗi lời nói đều chí mạng.
"Xí! Mạng của anh ta lớn như vậy, những vết thương nhỏ này của anh ta quá lắm cũng là chơi đồ hàng. Trước kia tôi đều từng nếm trải qua những điều còn tồi tệ hơn thế này."
-------
Ngô Bỉ thật sự không bịa chuyện.
Khi còn nhỏ, Mạc Dĩ dựa vào lợi thế về tuổi tác, cũng từng bắt nạt Ngô Bỉ kiểu như thế này, chỉ là khi đó người lớn chỉ coi đó là trò đùa của trẻ con và không can thiệp quá nhiều.
Có một lần nảy sinh cãi vã, Mạc Dĩ thậm chí còn dùng một con dao nhọn đâm vào Ngô Bỉ, điều này cũng càng củng cố thêm động lực để Ngô Bỉ chăm chỉ tập gym và học võ.
Trên thực tế, khi còn nhỏ, Ngô Bỉ không mấy hứng thú với những thứ như đánh nhau. Điều hắn mong mỏi hơn cả là được giống như Mạc Nhân Từ, an tĩnh chạm khắc những tác phẩm điêu khắc.
Năm đó, khi Mạc Nhân Từ khắc bức tượng Tô Ngự, Ngô Bỉ nằm bên cạnh trên bàn làm việc. "Mẹ ơi, đến khi lớn lên, con cũng muốn trở thành một nhà điêu khắc xuất sắc như mẹ."
Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Bỉ nhắc đến điều này, nhưng nó luôn khiến Mạc Nhân Từ nở hoa trong lòng.
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì, mỗi lần nhìn mẹ điêu khắc, con đều cảm thấy như Nữ Oa trong truyện xưa thực sự có thật."
Ở góc nhìn của hắn, mọi tác phẩm đều có sinh mạng, hắn đã tận mắt chứng kiến con dao điêu khắc trong tay Mạc Nhân Từ không khác gì đã trao sự sống mới cho những khối gỗ và những hòn đá.
Mạc Nhân Từ đặt con dao điêu khắc trong tay xuống, ôm lấy cậu bé Ngô Bỉ vào lòng, nhẹ giọng nói.
"Ngô Bỉ, con biết không, mỗi tác phẩm điêu khắc đều là tâm huyết của nhà điêu khắc. Chúng không chỉ là một tác phẩm điêu khắc, đối với chúng ta mà nói, đó là một sự tái sinh, cũng giống như con người chúng ta."
"Khi chúng ta đến thế giới này, thuộc về một cuộc sống mới, giống như mảnh gỗ trong tay mẹ này, khi chúng được tái sinh, không biết sau này sẽ trở thành cây đại thụ trăm tuổi, hay là bị chặt đi và đốt như củi. Mảnh gỗ này trong mẹ quả thực không có phúc để tiếp tục phát triển, tuy vậy điều mà những nhà điêu khắc chúng ta có thể làm, chính là mang đến cho chúng một cuộc sống mới. Đây chính là cơ hội để chúng được tái sinh."
"Thực ra, con người chúng ta đều giống như vậy, đều đang chờ đợi một nhà điêu khắc xuất hiện."
"Ba mẹ đã cho con sự sống, chỉ mong rằng con lớn lên khỏe mạnh và bình an. Nhưng mà nếu một ngày, khi con gặp một người có thể khiến con thay đổi quan điểm theo năm tháng, hơn nữa con cũng có thể cảm nhận được điều đó, bản thân không ngừng tiến về phía trước, thì người này chính là nhà điêu khắc đã tái sinh con."
Năm đó, khi Mạc Nhân Từ nói điều này với Ngô Bỉ, hắn vẫn còn mơ mơ màng màng. Hắn vẫn chưa kịp tiêu hóa ý nghĩa của những lời này, thì Mạc Nhân Từ đã qua đời trong một vụ tai nạn xe.
Mãi đến khi hắn gặp được Tô Ngự, hắn mới hiểu rõ được những lời Mạc Nhân Từ nói, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
------
Ngô Bỉ đứng dậy, khoát tay, đi đến bên giường bệnh, nhấn chuông gọi y tá đến.
"Đi thôi."
"Không định đợi cho đến khi y tá tới sao?"
"Yên tâm, tôi ra tay đều có chừng mực, anh ta sẽ không chết được đâu, cùng lắm... chỉ là nằm trên giường thêm mười ngày rưỡi nữa, cậu cũng không nghĩ tới anh ta đã để tôi nằm đó bao lâu đâu, đây có thể coi như là đã chiết khấu thân tình lắm rồi!"
"Trường hợp này mà nói, con người cậu thật tốt bụng."
"Tất~ nhiên~"
Bóng dáng của hai người dần dần khuất đi, tiếng kêu cứu của y tá cũng vang lên từ phòng bệnh phía sau, tiếng cấp cứu... cơ mà những thứ này đối với hai người họ thì có liên quan gì?
-------------------
Sau khi họ trở về nhà họ Tô, Ngô Bỉ cho rằng mình đã tự làm bẩn tay khi đánh Mạc Dĩ, cho nên hắn trực tiếp cởi sạch quần áo, thản nhiên phơi bày cơ thể trần truồng ngay trước mặt Tô Ngự, nghênh ngang tiến vào phòng tắm, thừa dịp cũng không quên trêu chọc Tô Ngự.
"Này, còn nhớ lần đó, trong quá trình chúng ta kiểm tra thể chất không? Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu ở bên cạnh lén nhìn tôi. Cậu nói xem, nếu cậu thật sự ~ muốn xem thì cần phải quang minh chính đại mà xem~"
Lỗ tai Tô Ngự lặp tức đỏ lên, cậu nhặt một cái gối ném qua. "Cút xéo, ai thích xem thì cho người đó xem!"
Ngô Bỉ dễ dàng né được và bước vào phòng tắm, khà khà khà cười lớn.
Tô Ngự nhắm chặt hai mắt lại, bị Ngô Bỉ dẫn dụ thành ra thế này, có rất nhiều thứ mà cậu đã nhìn thấy, vừa nhắc tới là mặt cậu lại càng đỏ hơn.
Cùng với âm thanh xả nước trong phòng tắm, thân thể trần truồng của Ngô Bỉ lại hiện lên trong đầu Tô Ngự. Những giọt nước chảy dọc theo mái tóc ướt của Ngô Bỉ, chầm chậm chảy xuống gương mặt đẹp trai thanh tú của hắn.
Rõ ràng Ngô Bỉ lúc nào cũng làm ra vẻ côn đồ, nghịch ngợm, nhưng lại có bầu không khí trẻ con xuất hiện trên nước da côn đồ đó, hoàn toàn không cảm thấy một chút không hoà hợp nào.
Những giọt nước đó chậm rãi chảy qua yết hầu của hắn, nhẹ nhàng rơi xuống xương quai xanh, cơ ngực mạnh mẽ rắn chắc hiện rõ, điều mà Tô Ngự nhớ mãi không quên trên người Ngô Bỉ chính là những múi bụng cân đối!
Còn có... còn có cả...
Tiểu Ngô Bỉ...
...
Trong lúc Tô Ngự vẫn đang mơ màng trong trí tưởng tượng đen tối, điện thoại của Ngô Bỉ reo lên làm cậu bừng tỉnh.
"Ngô Bỉ, có điện thoại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com