Chương 26: Tiệc thăng học.
"Tô Ngự, có phải là ba tôi nói gì đó với cậu đúng không? Cậu biết rõ mà, tôi đối với công việc kinh doanh của ông ấy không có hứng thú. Cậu rõ ràng biết điều tôi muốn chính là..."
Ngô Bỉ đột nhiên nghĩ đến, ngay từ vài tháng trước, giấc mơ hàng không của hắn đã bị Mạc Dĩ đập tan, hắn bây giờ đây đã không còn lý tưởng nữa.
Hắn mím chặt môi, bàn tay nắm chặt khẽ run lên. 'Đúng, giấc mơ mà tôi theo đuổi chỉ có thể là giấc mơ, cho dù Tô Ngự không nhắc đến thì đó cũng đã là sự thật, là hiện thực không thể thay đổi được.'
Hắn từ từ ngồi xuống, không nói gì nữa.
Nhìn thấy Ngô Bỉ đau lòng như vậy, Tô Ngự cảm giác như bị dao đâm vào tim. Cậu cúi đầu nhìn tờ giấy chứng nhận bất động sản trên mặt đất.
Tờ giấy chứng nhận rơi xuống đất sau một thời gian tung bay trong gió, trên đó chỉ có lẻ loi một cái tên: Tô Ngự.
Tô Ngự đưa tay nhặt lấy giấy chứng nhận, cảm xúc lẫn lộn tận đáy lòng. Không cần phải nghĩ cũng biết rằng Ngô Bỉ chỉ viết tên Tô Ngự vào tờ giấy chứng nhận này hẳn đã tốn rất nhiều công sức.
Bất luận là giấy chứng nhận bất động sản hay là mạng sống của Tô Ngự. Đều là Ngô Bỉ vì cậu mà đấu tranh, thế nhưng, còn Ngô Bỉ thì sao?
Mọi thứ về Ngô Bỉ, liệu có ai khác có thể bảo vệ hắn?
Đáng lẽ hắn phải có một tương lai tươi sáng nhất, giấc mơ ấy đã vụt khỏi hắn, rõ ràng chỉ còn một bước nữa thôi.
"Cậu sẽ huỷ hoại nó... Không đúng... Cậu đã huỷ hoại nó rồi." Giọng nói của Mạc Dĩ vang vọng trong tâm trí Tô Ngự.
Môt bàn đầy đồ ăn thơm ngon hấp dẫn như vậy, nhưng không có người nào động đũa, hơi nóng hầm hập bốc lên từ từ biến mất.
Khi mặt trời lặn, không khí xung quanh dần trở nên lạnh hơn. Ngô Bỉ đứng dậy mà không hề báo trước, quay người bước vào nhà.
"Ngô Bỉ..."
Tô Ngự thấp giọng lẩm bẩm, cậu thầm nghĩ, thời điểm này tốt hơn là để hắn một mình.
Cậu hít một hơi thật sâu, đặt tay lên tập hồ sơ tuyển sinh. "Cậu vì tôi mà đã làm rất nhiều điều rồi, nhưng còn tôi thì..."
Cậu sờ lên cái tên [Ngô Bỉ] trên tập hồ sơ, một lúc sau lại sờ vào móng tay của mình. 'Trên người mình không có vết thương nào, nếu như mình không còn cận thị nữa, thì tốt quá rồi... '
Trong lúc cậu vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, một chiếc áo khoác được khoác lên người cậu, chắn hết gió lạnh ập đến.
Tô Ngự ngước mắt lên, nhìn thấy Ngô Bỉ khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi cười hì hì với cậu và nhướng mày.
"Trời lạnh mà cậu cũng không biết mặc thêm quần áo, lỡ như bị cảm lạnh thì sao?"
"Thân thể tôi cũng không yếu đuối như vậy, trái lại cậu, chỉ biết đưa cho tôi thêm quần áo, còn cậu thì sao?"
"Thân thể tôi rất cường tráng, từ lâu đã miễn nhiễm với mọi loại độc khí! Cậu cho rằng những năm qua, mọi sự luyện tập của tôi đều vô ích sao... Ách xìiiiii!!"
Tô Ngự cười phì lên một tiếng, ném áo đi. "Vẫn còn thích phô trương."
Ngô Bỉ một tay bắt lấy áo khoác, dang rộng hai tay, trải áo ra, rúc vào bên cạnh Tô Ngự, dựa sát vào nhau.
"Tôi quyết định rồi, sẽ học ở học viện thuộc quỹ công ty. Dù sao thì nó cũng ở Bắc Kinh, cách trường của cậu không xa, vậy nên chúng ta vẫn có thể đi trên chiếc xe đạp đó, cùng nhau đi học và về nhà. Tôi đã nghĩ về điều đó rồi, nếu như Mạc Dĩ cắn tài sản của chúng tôi, vậy thì tôi phải canh giữ thật tốt, để anh ta không thể động đến một xu nào. Anh ta không phải rất có năng lực sao? Đợi tôi học xong rồi, tôi sẽ cạnh tranh kinh doanh với anh ta. Dù anh ta làm gì đi nữa, tôi sẽ là đối thủ của anh ta, ức hiếp chết anh ta!"
Khi Ngô Bỉ nói điều này, trong ánh mắt có những ngôi sao, tựa như rất mong đợi.
Đáng tiếc, quản lý biểu cảm là một trong những kỹ năng mà Ngô gia bọn họ không giỏi, Ngô Chính Hào chính là kiểu như vậy, Ngô Bỉ cũng tương tự, giả vờ bình tĩnh thì còn tệ hơn.
Tô Ngự đã nhìn thấu nhưng không nói ra, đưa hồ sơ trong tay ra. "Tốt."
Ngô Bỉ mỉm cười nhận lấy hồ sơ, ôm Tô Ngự vào lòng, tiếng nhịp tim ca hát vui vẻ trong sân nhà yên tĩnh.
---------
Lúc họ đưa đơn đăng ký nhập học cho Ngô Chính Hào, Ngô Chính Hào quả nhiên không thể giấu được sự phấn khích trong lòng.
Chỉ riêng một bữa tiệc mừng thăng học, ông đã đặc biệt đặt một khách sạn năm sao trong ba ngày liên tiếp, mỗi ngày ba lần, hơn nữa ngày nào cũng có những nhóm người đến và đi.
Vào ngày đầu tiên, các đối tác kinh doanh cũng sợ ngại làm phật lòng, đến cụng ly với ông và trò chuyện một cách lịch sự.
Hai ngày tiếp theo, hầu như sắc mặt ai nấy cũng không đẹp lắm, suy cho cùng kiểu uống cùng còn thêm đàm chuyện này không thể kinh doanh được, chỉ nghe Ngô Chính Hào một mình ca hát một tràn lớn, rồi lại vòng về khen ngợi Ngô Bỉ hàng trăm lần.
Vào ngày tổ chức tiệc, Tô Chí Cương và Châu Lê vẫn còn bận rộn công việc trong cửa hàng, cộng thêm Ngô Bỉ nhấn mạnh rằng hắn không quan tâm đến bữa tiệc thăng học, vậy nên hai người họ không đi.
Tô Ngự dẫn Đoá Đoá ngồi vào bàn bên cạnh bàn trẻ em, ở đây đều là bọn trẻ con trong ngõ, khỏi phải lo nên giao tiếp thế nào, Tô Ngự vui vẻ nhẹ nhỏm.
Hơn nữa đây chính là thời khắc nổi bật của Ngô Bỉ, đáng lẽ hắn phải là tâm điểm được chú ý duy nhất.
Tô Ngự chỉ ăn được mấy miếng đã mất đi cảm giác thèm ăn, quay đầu nhìn Ngô Bỉ thì phát hiện Ngô Bỉ từ phía xa đang nhìn chằm chằm mình. Chỉ cần một ánh nhìn, đã biết đối phương đang nghĩ gì.
Ngô Bỉ: "Cậu nói xem, ba tôi có phải là không có việc để làm không, lại đi tổ chức tiệc thăng học? Chúng ta ăn ở nhà không vui hơn thế này sao? Ông ấy có tiền để không, chi bằng đưa cho tôi tiêu vặt!"
Tô Ngự: "Tôi thấy cậu ăn rất ngon miệng mà, cậu vừa mới bẻ gãy chân gà bằng tay không, tôi có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng."
Ngô Bỉ: "Không phải chứ? Xa như vậy mà cậu cũng có thể nhìn thấy. Cậu là đại bàng à?"
Tô Ngự: "Lau miệng đi, mèo mướp, một lát nữa có người tìm cậu mời rượu đấy."
Ngô Bỉ: "Sao cậu không ăn? Cậu phải học hỏi Đoá Đoá. Nhìn xem, con bé và Tiểu Ngũ đang giành nhau con cua lớn để ăn kìa. Cậu không giành lấy nó thì cậu sẽ đói đấy ~"
Tô Ngự: "Đến đêm có đói bụng, tôi đã có Ngự trù sư lo rồi."
Ngô Bỉ: "Tôi... tôi... bữa khuya đêm nay tôi sẽ cho một thìa đường vào!"
Tô Ngự: "Cậu dám!"
Ngô Bỉ: "Hai thìa!"
Tô Ngự: "Cậu nói lại lần nữa xem!"
...
Ngay lúc hai người họ đang nói chuyện bằng mắt với nhau, một đợt khách tiếp nối ập đến, ngăn cách hai người ra.
"Ngô tổng, chúc mừng chúc mừng! Đứa trẻ Ngô Bỉ này mà chúng ta đã thấy từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên, rất thông minh. Có nó đến giúp đỡ công ty của anh rồi, đừng tàn nhẫn bỏ mặc chúng ta mà cắt một khúc lớn!"
"Đâu có đâu có, Tôn tổng, tôi nhớ là con gái anh cũng học ở trường này. Thời gian tới xin được chiếu cố nhiều hơn."
"Ôi, con gái tôi mấy ngày nay không có về, nếu không tôi nhất định dẫn con bé tới đây để biết mặt Ngô Bỉ. Anh nói xem, hai nhà chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, nếu như hai đứa trẻ này để mắt tới nhau, chúng ta bất đắt thân thượng gia thân?"
"Ha ha ha ha..."
Nghe những lời tâng bốc kinh doanh của những người lớn với nhau, vốn tưởng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ quả dưa này vẫn rơi lên đầu mình. Trong đầu Ngô Bỉ vang lên tiếng lùng bùng.
"Ngô Bỉ, mau uống hai ly với chú Tôn của con." Ngô Chính Hào bước đến chỗ Ngô Bỉ, nhẹ nhàng đẩy hắn.
Ngô Bỉ đứng dậy, đặc biệt liếc nhìn Tô Ngự, bởi vì uống khá nhiều nên có chút say, lúc này nhìn không rõ biểu cảm của Tô Ngự nữa.
"Này, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, thân hình này, thật khí chất, ừm..." Ông Tôn hài lòng sờ cằm, như thể đã nhắm được con rể.
Ngô Bỉ nâng ly lên, chạm nhẹ một cái. "Chú, chú quá khen rồi."
Nói xong, hắn uống cạn ly rượu mạnh trong một ngụm.
"Tốt! Rất quyết đoán!"
Ông Tôn nhìn hắn với đôi mắt ngày càng sáng hơn, hận không thể lặp tức mang hắn về nhà.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, hướng về Ngô Bỉ. "Đằng nào hai đứa cũng học cùng trường đại học, biết mặt nhau trước cũng được."
Ngô Bỉ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để quay lại bên cạnh Tô Ngự, thế là lấy điện thoại ra đưa cho ông ta.
Khi hắn quay đầu nhìn Tô Ngự lần nữa, phát hiện cậu và Đoá Đoá đã không còn ở vị trí của mình nữa!
Tim gan nhỏ bé của hắn lập tức bay đi mất. "Chú, cháu hơi say rồi, không uống cùng chú được nữa, thật xin lỗi..."
Sau khi Ngô Bỉ lấy lại điện thoại, hướng về phía cửa chính mà lao thẳng đi.
"Ngô Bỉ! Ngô Bỉ!!"
Ngô Chính Hào vừa định phát tiết thì bị nhóm đồng nghiệp đó ngăn lại.
"Tâm tư nho nhỏ của người trẻ thế thôi. Anh không thấy nó đang muốn gọi điện thoại à? Nói không chừng chính là rất muốn liên lạc với con gái tôi."
Ngô Chính Hào ngước mắt lên nhìn bóng lưng của Ngô Bỉ, lộ ra nụ cười hài lòng.
"Hà hà... cái thằng nhóc này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com