Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Đóng cửa đánh tiểu cẩu.


Ngô Bỉ và Đoá Đoá trốn trong phòng của Ngô Bỉ, Ngô Bỉ giơ tay lên và nhẹ nhàng vỗ vào đầu Đoá Đoá. 

"Nhân tiểu quỷ đại. Em mới đọc có vài cuốn sách, làm thế nào mà biết nhiều như vậy?" 

Đoá Đoá che cái đầu dưa nhỏ bé của mình, trề môi lẩm bẩm. "Chính là anh trước đây đã đưa cho em cuốn sách đó. Bìa nó quá đẹp đi, sau đó em không tìm được cuốn nào đẹp hơn, vì vậy mới đọc cuốn sách đó nhiều lần, nội dung bên trong gần như đọc thuộc lòng." 

Ngô Bỉ hít một hơi khí lạnh, để cho Tô Ngự biết chuyện Đoá Đoá đã bị hắn dạy hư, đời này coi như xong. Hắn sợ đến mức vội vàng bịt miệng Đoá Đoá lại. 

"Hãy quên những gì em đã đọc đi. Hai ngày nữa anh sẽ tìm một số cuốn sách phù hợp để cho em đọc. Trước mặt anh trai Tô Ngự, em đừng bao giờ nhắc đến cuốn sách này nữa, nghe rõ không?" 

Đoá Đoá thoát khỏi tay Ngô Bỉ, chớp chớp đôi mắt, đôi mắt bé nhỏ lấp đầy sự tò mò, khiến Ngô Bỉ gần như bị mù. "Chắc chắn rồi, em muốn nó... kích thích như cuốn trước...ah, hehe, không đúng, em muốn nó tốt hơn cuốn trước!" 

Ngô Bỉ ngồi xổm sang một bên, vẽ những vòng tròn trên mặt đất, nếu biết trước Đoá Đoá có khả năng bị lệch lạc tư tưởng, lẽ ra nên lấy lại cuốn sách ngay thời điểm phát hiện ra cuốn sách có gì đó không ổn. 

Đoá Đoá thấy Ngô Bỉ không trả lời, cô bé vỗ nhẹ vào vai hắn. "Lần trước lúc chuyển nhà, cuốn sách đó bị mẹ phát hiện ra, sau khi đọc xong có vẻ như mẹ khá thích nó..." 

Ngô Bỉ nhìn trời một góc 45°, muốn khóc nhưng không ra nước mắt, cách chống lại tin xấu chính là nhận một tin xấu hơn. Bằng cách này, tin xấu đầu tiên không đến nỗi tệ như vậy. 


Bọn họ ngồi xổm trong phòng hồi lâu không thấy Tô Ngự đi tới, thế là Ngô Bỉ lặng lẽ mở cửa, lộ ra một khe hở. 

Qua khe hở đó, Ngô Bỉ nhìn thấy Tô Ngự và Tiêu Tán đang nói chuyện ở giữa sân, dường như sắp cãi nhau. Hắn nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài. 

"Hai người đang nói gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của Ngô Bỉ, Tô Ngự và Tiêu Tán đồng thời im lặng, nhìn hắn cùng lúc. Ánh mắt sắc bén của hai mẹ con nhất quán đến kinh ngạc, Ngô Bỉ bị nhìn chằm chằm khiến da đầu có chút tê dại, vô thức mím chặt môi. 

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói có chút thiếu đi sự tự tin. 

Tô Ngự quay đầu nhìn Tiêu Tán, bình tĩnh nói. "Mẹ, mẹ về trước đi, chuyện này chúng ta sẽ bàn sau." 

Tiêu Tán liếc nhìn Ngô Bỉ, bình thường khi bà nhìn Ngô Bỉ đều luôn nhìn với vẻ muốn lấy lòng, nhưng mà lần này thì không, thậm chí dường như có phần thù địch. 

Bà nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn Tô Ngự, mấp máy miệng vài lần, cuối cùng cũng không nói gì cả, quay người rời đi. 

Nhìn bóng lưng chán nản của Tiêu Tán, Ngô Bỉ không khỏi cau mày, đi tới chỗ Tô Ngự, đặt tay lên vai Tô Ngự. "Chuyện gì vậy? Là tôi đã làm gì chọc giận đến bà ấy à? Bà ấy có vẻ khá tức giận, cậu có thấy cách bà ấy nhìn tôi không? Chẳng giống với thường ngày chút nào." 


Nhìn thấy Tiêu Tán lên xe, Tô Ngự mới quay người lại, mỉm cười. "Lại còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Không phải bởi vì hợp đồng trước đó sao, cậu còn nhớ hợp đồng tôi và Mạc Dĩ đã ký không? Từ giờ trở đi, tôi và bà ấy đều không có một chút ý niệm nào về tài sản của nhà họ Ngô. Giẫm lên cái đuôi bà ấy, bây giờ đến đây hỏi tội thôi." 

"Đến mức đó sao? Có tôi đây, giữ hai người ở lại nhà, nuôi dưỡng cả đời cũng không thành vấn đề." 

Tô Ngự giơ tay véo lấy mặt Ngô Bỉ, đôi má trắng nõn bóng loáng bị kéo căng ra. "Ai cần cậu nuôi?" 

"Cậu á." 

Tô Ngự vừa định đáp lại, khóe mắt nhìn thấy Đoá Đoá đang rón ra rón rén đi dọc theo bức tường, chớp mắt đã trốn đến cổng sân. 

Tô Ngự buông tay, sải bước hướng về phía cổng, dang rộng hai tay chặn lối thoát duy nhất. "Đoá Đoá, em vẫn còn chưa nói với anh, Ngô Bỉ đã cho em đọc sách gì?" 

"Sách gì ạ?" 

Thấy Đoá Đoá vẫn đang giả vờ ngu ngốc, Tô Ngự bế cô bé lên đi vào phòng của mình, chỉ vào bộ đề thi năm năm cao khảo và ba năm mô phỏng trên bàn. "Đứa trẻ nói dối sẽ nhận được bộ đề thi thực này." 

Đoá Đoá vốn đã ghét học, nhìn chằm chằm với đôi mắt to như chuông đồng, ngay lập tức phản bội Ngô Bỉ để giảm nhẹ tội. Tiện thể tiết lộ tin tức Châu Lê cũng đang đọc cuốn sách đó. 

"Được, được, được! Ngô Bỉ, cậu giỏi lắm." 

Tô Ngự sờ sợi lông vũ trên chiếc chổi lông gà, thấy nó vẫn hơi mỏng, thế là đi vào nhà bếp, rút lấy cây lăn bột trước ánh mắt hoảng hốt của Châu Lê, bước ra tóm lấy cổ áo Ngô Bỉ, lôi vào phòng mình, đóng sầm cửa lại, kéo rèm. 

Không lâu sau, trong nhà họ Tô vang lên những tiếng Ngô Bỉ gào khóc vô cùng thảm thiết, cầu xin Tô Ngự tha mạng. 


------ 

Tối hôm đó, sau khi Châu Lê và Đoá Đoá ăn tối xong, cũng biết điều nên quay về nhà ở cửa hàng. Trước khi rời đi, hai người họ còn lén nháy mắt ra hiệu với Ngô Bỉ. Tô Ngự không hề mù, những chuyện động nhỏ này của họ đều thấy hết. 

Cậu ngồi vào bàn học, thờ ơ lật bộ đề thi năm năm cao khảo và ba năm mô phỏng. Ngô Bỉ với mắt phải bầm tím, tay cầm một ly sữa bò, giống như một tiểu thái giám đứng bên cạnh Tô Ngự. 

"Sao cậu vẫn xem cái này vậy? Tôi nghe người ta nó đề tài chuyên ngành sinh học khá phức tạp, động một tí cũng là phải làm thí nghiệm và viết báo cáo." 

Tô Ngự cầm bút ký bằng tay trái, viết viết vẽ vẽ trên vở, không để ý đến hắn. 

"Ah~ Tôi nhớ chú từng nói, khi cậu tâm trạng không tốt sẽ luyện đề thi. Cậu vẫn còn giận vì tôi đã đưa loại sách đó cho Đoá Đoá và mẹ đọc à? Đừng giận nữa có được không? Hay là cậu đánh tôi lần nữa đi, để trút giận~" 

Hắn vừa nói, vừa ngoan ngoãn dâng cây lăn bột bằng cả hai tay. Tô Ngự thở dài sâu sắc, xoay người cầm cây lăn bột đặt lên bàn. Tiếp đó, cậu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào con mắt phải bầm tím của Ngô Bỉ. 

"Nếu tôi thực sự tức giận, cậu không chỉ bầm tím bên mắt phải thôi đâu. Tôi không đánh cậu, cậu muốn mẹ chúng ta nghĩ gì, một bé gái ngoan ngoãn đọc phải những cuốn sách kiểu này, từ giờ về sau sẽ đối mặt như thế nào với các bạn nam cùng lớp? Đoá Đoá còn nhỏ tuổi không học theo gương tốt, làm sao có thể tìm được bạn trai trong tương lai." 

Ngô Bỉ nheo mắt, nghĩ ngợi chốc lát, sau đó lắc lắc đầu. "Tư tưởng của cậu đã sai lầm và quá hẹp hòi ròi. Đây là cách tôi bồi dưỡng Đoá Đoá từ khi còn nhỏ, làm phong phú thêm thế giới tình cảm của con bé. Con bé có ba mẹ thương yêu, có hai anh trai cưng chiều, bạn trai tương lai của con bé nhất định không được quá kém cỏi, chí ít cũng phải tốt hơn tôi, không đúng, phải lợi hại hơn cả cậu mới được." 

"Nói năng lung tung, đừng tưởng rằng cậu có thể dùng cách này để dụ dỗ..." 

Tô Ngự ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Ngô Bỉ. "Vậy... thế này thì sao?" 

Gương mặt của Ngô Bỉ từ từ tiến lại gần. 

... 

Gió chiều thổi qua, nhẹ nhàng lẻn vào phòng, nhiệt độ trong phòng khách nhanh chóng giảm xuống, nhưng nhiệt độ trong phòng Tô Ngự lại không ngừng tăng lên, càng ngày càng cao, càng ngày càng nóng. 

--------- 

Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời vẫn còn mưa lất phất, điện thoại di động trên bàn rung lên không ngừng, âm thanh ù ù ù lớn như vậy vẫn không đánh thức được Ngô Bỉ. 

Đến khi hắn trở mình, bên cạnh trống trơn, hắn bừng thức dậy. 

"Tô Ngự? Tô Ngự?!" 

Trong nhà một khoảnh im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com