Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Nhân cách trà xanh của tiểu cẩu online lần nữa.


Ngô Bỉ chạy đến nỗi sắp gãy cả chân, cuối cùng cũng đuổi kịp chiếc xe đạp. Tóc hắn bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, quần áo thì xộc xệch, trơ đôi mắt nhỏ với vẻ oán hận nhìn chằm chằm hai người trên xe đạp.

"Xuống xe!" 

Tô Ngự bất động thanh sắc, nhếch khóe miệng, mắt nhìn về phía trước, đặt chân xuống đất dừng chuyển động của chiếc xe đạp. 

Tôn Ngữ giật mình, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Ngô Bỉ, muốn cười nhưng không dám cười, đành dùng tay đè khóe miệng đang nhếch lên phải hạ xuống. 


Ở đoạn đường cuối cùng của ngọn núi, cô chỉ chú ý đến Tô Ngự, kể cho cậu nghe về những chuyện thú vị của Ngô Bỉ khi ở trường, quên mất ở phía sau vẫn còn có Ngô Bỉ đang chạy rất khổ sở. 

Cô cười ngượng ngùng, từ trong túi xách lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ màu hồng, muốn lau mồ hôi cho Ngô Bỉ.  

Ngô Bỉ liếc nhìn Tô Ngự đang không có phản ứng gì, hơi nhướng mày, hắn muốn mượn tay của Tôn Ngữ để kích động Tô Ngự, vì thế cố ý quay đầu đi, từ từ đưa đầu đến gần Tôn Ngữ. 

Không ngờ, chiếc khăn tay còn chưa kịp chạm vào mặt hắn, Tô Ngự dùng tầm nhìn ngoại vi liếc nhìn, lặng lẽ đạp nhanh bàn đạp, xe đạp lại lao đi lần nữa. Ngô Bỉ trơ mắt nhìn chiếc xe rời đi, khoé miệng hoàn toàn không thể đè nén lại được. 

'Ổn rồi~' 

Mùi giấm dọc đường dần dần tan biến, thay vào đó là mùi vị ngọt ngào suốt quảng đường còn lại. 

Chiếc xe đạp tăng tốc hướng về phía đỉnh núi, nhưng mà lúc này Ngô Bỉ cũng không còn vội nữa. Họ có chạy nhanh đến đâu thì cuối cùng họ vẫn phải đợi hắn ở trên đỉnh núi. 


Vừa rồi chỉ lo tới việc giữa Tô Ngự và Tôn Ngữ liệu có thể nảy sinh tia lửa điện hay không, thậm chí còn không có thời gian để chiêm ngưỡng phong cảnh dọc đường. 

Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt tuấn tú càng trở nên toả sáng hơn dưới ánh nắng. Ngô Bỉ ngồi trên tảng đá ven đường, xoa xoa bắp chân đau nhức, trước khi xuất phát không hề thực hiện bài tập giãn cơ nào, e rằng đã bị căng cơ, chỗ bị ấn vào có cảm giác tê dại, giống như có một dòng điện chạy qua. 

"Vẫn còn muốn tiết kiệm sức lực để lên núi đánh Mạc Dĩ, xem ra chỉ có thể để Tô Ngự ra tay, có sư phụ ta đây ở bên cạnh chỉ dẫn, nhất định là không thành vấn đề..." 

Nghĩ đến đây, hắn nhướng mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm nhận được loại cảm giác khoan khoái đã lâu không có. 

"Hứ... Tô Ngự tư dưng lại để Tôn Ngữ ngồi ở ghế sau, hứ... tôi phải bắt cậu đưa đón tôi đi học trong một tuần..." 

Ánh nắng chiếu vào mặt hắn, chói đến mức hắn bất giác nheo mắt lại. "Ôi, quên đi, cậu ấy ngày nào cũng đều tập luyện cường độ cao, điều này sẽ tạo thêm gánh nặng cho cậu ấy..." 

Ngô Bỉ ý định thuyết phục bản thân, thế nhưng trong lòng lại nín thở, muốn trừng phạt Tô Ngự nhưng lại không đành lòng. 

Càng nghĩ càng bực bội, đầu tóc đã bị hắn biến thành tổ chim, gió lạnh thổi qua, mồ hôi bay hơi, kiểu tóc cứng lại... 

Ngô Bỉ ngồi trên đá suy nghĩ hồi lâu, điên cuồng lảm nhảm u u ơ ơ không thôi. 


Cót két~ 

Cách đó không xa có tiếng xe đạp trượt xuống dốc truyền đến, trên đường này có không ít xe đạp qua lại, có lẽ là có người đang xuống núi chăng? 

Đầu hắn vẫn đang chăm chăm nhìn lên bầu trời, đột nhiên bồ công anh trắng từ trên cao bay xuống, lần lượt từng cái một. 

'Mùa này bồ công anh không phải đã khô héo rồi sao?' 

Có thể sống đến tận mùa đông và nở hoa, thật sự là một kỳ tích, giá mà Tô Ngự có thể ngắm cùng thì tốt quá rồi. 

Ngô Bỉ ỉu xìu quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rút lại, sau đó lóe sáng lên, vòng cung của khóe miệng được mở rộng, từ từ khai mở, lộ ra hàm răng to trắng tinh.

'Là Tô Ngự!' 

Chiếc áo khoác rách tay áo của Tô Ngự vẫn còn đang không ngừng rơi rụng lông nhung, tưởng chừng là bồ công anh bay bay dọc đường nhưng kỳ thực đều là lông nhung trắng. 

Kỳ tích này, là Tô Ngự mang tới! 

Ngô Bỉ không thể chờ đợi được nữa mà nhảy lên, mở rộng vòng tay, không ngừng vẫy tay với Tô Ngự. Sau đó, hắn hướng về phía Tô Ngự sải bước chạy tới. 

Chàng trai đạp xe trên núi, mang bồ công anh xuyên qua bốn mùa đi khắp núi non, gửi đến chàng trai trong lòng của cậu. 

Thế nhưng, nhìn thấy tư thế chạy của Ngô Bỉ có chút kỳ quái, trong lòng Tô Ngự kéo căng, tăng nhanh tốc độ. 

Đùng~ 

Tô Ngự nhảy xuống xe, chiếc xe đạp mất đi chủ nhân, ngã xuống vệ đường, nhìn hai người họ ôm nhau, bánh sau buồn bã quay tròn tròn. 

Tô Ngự nghiêng người sang một bên, nhìn chằm chằm vào chân Ngô Bỉ, cau mày nói, "Lại phô trương?" 

Ngô Bỉ cười toe toét lắc lắc đầu, "Không có, chỉ nóng lòng muốn gặp cậu. Có lẽ chân tôi đã nhìn thấy trái tim rung động của tôi nên không khỏi nhảy múa ~" 

Khi nói, hắn nhảy lùi về sau một chút, nhúng nhảy chân. Tuy nhiên, đôi chân không thể chịu nổi hắn được nữa, trực tiếp đình công. 

Đôi chân của Ngô Bỉ yếu đi, cả người ngã về phía trước, ngã vào vòng tay của Tô Ngự. 

Hai người nhìn nhau, không thể nhịn được cười. 

Sự trách móc trong mắt Tô Ngự đã được thay thế bằng sự đau lòng, "Lần sau cậu còn tái phạm, tôi sẽ trừng phạt cậu nặng hơn, tôi sẽ về nhà mới để cậu sống bơ vơ một mình ở nhà cũ." 

Ngô Bỉ mở to mắt, khá lắm, vừa nãy nghĩ ra nhiều cách thức để trừng phạt Tô Ngự, nhưng đều bị gạt bỏ từng cái một, bây giờ thì hay rồi, Tô Ngự sẽ làm theo những gì đã nói! 

Hắn nhìn Tô Ngự với đôi mắt nước mắt đầm đìa, bĩu môi khóc hic hic

"Vừa rồi lúc đuổi theo các cậu, hình như bị trẹo chân rồi." Hắn cúi đầu, mím môi, tiện thể khụt khịt cái mũi, "Nhưng mà không vấn đề gì đâu, khi về tôi sẽ bảo Đoá Đoá bôi cho tôi chút dầu hoa rum lên là đủ rồi." 


Hắn khe khẽ thở dài, đỡ chiếc xe đạp lên và phủi bụi trên xe. "Xe đạp yêu quý của tôi ơi, sao cậu lại có thể chở người khác chứ? Tôi đau lòng lắm á, khi quay lại còn bị ai đó ném xuống đất. Đừng sợ, cậu vẫn còn có tôi mà. Haizz~ chúng ta đều là những con người khổ mệnh." 

Hắn cố gắng lên xe, đạp nhiều lần nhưng không thành công, còn tỏ ra đau đớn. "Ahh~

Tô Ngự vỗ vỗ tay nói, "Chẳng trách Mạo Xung nói cũng phải chịu thua, đáng lẽ cậu nên diễn trong bộ phim đó của cậu ấy, hay là tôi liên lạc với cậu ấy, xem xem đoàn làm phim còn cần thêm người nữa hay không?" 

Nghe thấy cái tên Mạo Xung, đôi mắt của Ngô Bỉ mở to, sau đó nhanh chóng thu lại. Đẩy xe đạp đến bên cạnh Tô Ngự, khom người ngẩng đầu nhìn Tô Ngự. "Ây dô, tôi thực sự không thể đi được nữa~" 

Nếu như Tôn Ngữ có mặt tại hiện trường, chắc chắn đã lấy một cuốn sổ nhỏ và ghi chép lại. 

Và vẻ mặt đáng yêu của hắn trực tiếp đánh thẳng vào tim Tô Ngự, tạo thành một cái hố sâu ở nơi mềm yếu nhất trong trái tim Tô Ngự. Rễ tai dần dần đỏ lên, cậu giật lấy chiếc xe đạp từ tay Ngô Bỉ. 

"Lên... lên xe." 

Ngô Bỉ xoa bắp chân bị đau của mình, nũng nịu nói, "Nhưng mà, chân tôi không thể cử động được~" 

"..." 

Thấy Tô Ngự bất động, Ngô Bỉ mím môi, đặt tay lên cánh tay lộ ra ngoài của Tô Ngự, sờ hai lần không để lại dấu vết, trượt dài lên vai, chậm rãi ngồi xuống ghế sau. 

"Ahh~ Ớ~ Ưm~

Những âm thanh rên rĩ nhạy cảm không thể được đưa lên sân khấu truyền thẳng vào tai Tô Ngự, mặt cậu đã đỏ bừng. "Ngồi... ngồi chắc chưa?" 

Ngô Bỉ giơ tay ôm chặt eo Tô Ngự, tựa đầu vào lưng Tô Ngự, nhẹ nhàng gật đầu. "Ừm nà~, vẫn là cậu đối xử tốt với tôi nhất~ "  

Thân thể Tô Ngự rõ ràng run lên, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, tai Ngô Bỉ bị chấn động làm cho ù ù

"Cậu nói lại lần nữa..." 

Ngô Bỉ đạt được mục đích, bật cười, "Vẫn đang trừng phạt tôi sao?" 

"Ai thèm quan tâm đến cậu?" 

... 


-----------

Trong khi hai người họ còn đang tán tỉnh nhau ở sườn núi, Tôn Ngữ ở trên đỉnh núi đã vào chùa trước. 

Ngôi chùa này có quy mô không lớn, tuy nhiên lại rất nổi tiếng. Ngôi chùa này đột nhiên trở nên nổi tiếng cách đây vài năm. 

Nghe nói trước đây vẫn chỉ là một ngôi chùa nhỏ với mái ngói rơi rụng hết, khi đó có một doanh nhân đang trên bờ vực phá sản, vốn dĩ lên núi tìm cái chết, nhưng không ngờ lại xông vào ngôi chùa nhỏ này. Trên bàn thờ chỉ có một bức tượng Phật mang tính lịch sử, không ai biết đã được đặt ở đây bao lâu. 

Sau khi nhìn thấy tượng Phật, doanh nhân đó đã quỳ lạy xuống sàn nhiều lần. 

Người ta kể rằng Đức Phật đã chỉ cho ông ta một con đường, sau khi trở về, chỉ trong một đêm đã lật ngược tình thế, vực dậy công ty đang hấp hối. 

Sau đó, ông ta quay trở lại đây và tu sửa lại ngôi chùa đổ nát, tạo cho nó khung cảnh hiện tại. 

Chuyện này được truyền từ người này sang người khác, và cuối cùng người ta nói rằng ngôi chùa này có thể hiện thực hoá nguyện vọng. 

Không ít người từ nơi khác đến đây vì danh tiếng của nó, lúc này vẫn còn sớm, nếu như là buổi trưa thì trên núi sẽ đông đến mức chỗ đặt chân cũng không có. 


Tôn Ngữ nhìn quanh một vòng, dường như đang tìm kiếm người nào đó, trên mặt hiện lên vẻ bất an, dần dần, vẻ bất an bị sự ủ rũ thay thế. 

Đôi mắt cô từ từ ươn ướt, xin một ít nén hương từ tiểu hoà thượng. 

Quỳ trước tượng Phật, nhắm chặt mắt, cúi đầu bái lạy Phật ba lần, mỗi lần lạy, trán đều thật sự chạm đất. 

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, trán đã đỏ bừng. Tiểu hoà thượng nhận lấy hương từ tay cô rồi quay đầu nhìn về phía sau. 

"Họ đã đi rồi." 

Tôn Ngữ khe khẽ gật đầu, đứng dậy, cúi đầu lần nữa. 

Cô xuyên qua đám đông, chẳng mấy chốc đi đến một khoảng sân sâu phía sau ngọn núi. 

Đây là phòng camera giám sát của chùa, chỉ riêng đã có bảy tám nhân viên bảo vệ, tất cả đều vô cùng cường tráng. 

Không có ai ngăn cản, Tôn Ngữ dễ dàng bước vào phòng giám sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com