Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83: Chơi với lửa có ngày chết cháy.


Gió Bắc se se lạnh.

Thực ra, lúc tuyết vừa bắt đầu rơi cũng không quá lạnh, chỉ là không hiểu sao mấy ngày nay, ngày nào tuyết cũng rơi nửa ngày trời, đã biến toàn bộ khu vực này thành tủ đông cấp tốc. 

Tô Chí Cương vừa mới bước xuống cầu thang, tuyết đã cao tới đầu gối, những mảnh băng chạm vào người có chút đau nhức, cái lạnh thấu xương khiến đầu óc lờ đờ của ông phải tỉnh táo lập tức. 

Trước ngực may là còn có sủi cảo do Châu Lê làm nên có chút ấm áp. 

Tầm nhìn xa dưới mười mét khiến ông có chút muốn rút lui giữa chừng. Nhưng khi nghĩ đến Tô Ngự và Ngô Bỉ còn đang lạnh cóng trong ngôi nhà cũ nhỏ bé đó, tình thương của người cha vĩ đại lúc này lại tỏa sáng rực rỡ. 

Bóng dáng ông dần biến mất trong tuyết. 


Đến cuối con hẻm, nhà nhà đều đóng kín cửa. 

Tô Chí Cương trong miệng cảm thấy lạnh lẽo, theo như ông dự đoán, Tô Ngự và Ngô Bỉ hẳn là đang ngồ trên ghế sofa phòng khách, quấn chăn lên người mà run rẩy. 


------ 

Cả hai quả thực là đang phải chịu đựng cái lạnh, một phần là lỗi ông trời, phần còn lại là lỗi của cả hai người họ. 

Một ngày trước khi bão tuyết ập đến, Ngô Bỉ dẫn Tô Ngự đến siêu thị để càn quét. Quạt sưởi, chăn nhiệt, bộ tản nhiệt, nồi hơi treo tường, điều hòa nóng lạnh, máy sưởi điện, máy sưởi dầu... 

Dự báo thời tiết cho biết cơn bão tuyết này sẽ kéo dài trong vài ngày. Vì lý do này, Ngô Bỉ đã mua một đống nguyên liệu từ chợ với giá cao, hắn tính ngón tay, nhiêu đó đã đủ để vượt qua những ngày này. 

Việc làm đầu tiên khi về đến nhà, hai người họ cấp tốc mang đồ điện đi cắm điện và chờ bão tuyết ập đến. 

Tô Ngự nhìn đống dụng cụ sưởi ấm, không nhịn được mà cảm thán, "Đây là lần đầu tiên tôi chuẩn bị đầy đủ cho mùa đông." 

Ngô Bỉ đương nhiên không hiểu được, suy cho cùng những mùa đông trước đây, trong biệt thự nhà hắn chỗ nào cũng được sưởi ấm đầy đủ. 

"Vậy những mùa đông trước đó cậu làm sao vượt qua được? Tôi nhớ có mấy năm trước đây Bắc Kinh cũng đều rất lạnh." 

"Còn có thể vượt qua thế nào sao? Lạnh thì mặc thêm quần áo, nếu vẫn không được thì cứ chạy quanh nhà vài vòng, cơ thể sẽ ấm lên thôi." 

Ngô Bỉ cau mày, không thể tưởng tượng được trước đây Tô Ngự đã sống cuộc sống như thế nào. 

Hắn giơ tay che lấy tay Tô Ngự, thảo nào cứ mùa đông đến là tay chân Tô Ngự lại lạnh như vậy, năm nào cũng lạnh đến mức như đóng băng. 

"Yên tâm đi, năm nay cậu sẽ không phải chịu lạnh nữa." 


Tô Ngự mỉm cười, ngồi lên chăn nhiệt, ấn công tắc. 

Hừm? Sao không nóng nhỉ? 

"Này, có phải là mua phải hàng lỗi không? Sao lại không nóng?" 

"Hả? Không đâu, để tôi xem thử." 

Ngô Bỉ đứng gần Tô Ngự, lạch cạch lạch cạch ấn công tắc. 

Loại chăn nhiệt nhỏ này, trước đây Tô Chí Cương đã từng miễn cưỡng mua qua, nhưng Tô Ngự lại chưa từng sử dụng. Đồng dạng, Ngô Bỉ từ nhỏ sống trong biệt thự lớn đã quen được người làm trong nhà chăm sóc và phục vụ tận răng, hắn chưa bao giờ phải tự mình động tay đến những thứ này. 

Hai người loay hoay một lúc, bật bật tắt tắt, một làn khói trắng bốc lên. 

Chiếc chăn nhiệt đã hy sinh oanh liệt... 


Ngô Bỉ gãi gãi đầu, "Không sao, chúng ta vẫn còn có những thiết bị điện khác." 

Vừa nói, vừa cắm một lượt mấy thiết bị điện khác vào cùng một ổ điện. 

"Đừng!" Tô Ngự vội vàng ngăn cản. 

Lách cách~ 

Công tắc đã bị cháy. 

Ngô Bỉ và Tô Ngự trợn to đôi mắt nhỏ, cả hai người đều chết lặng. 


Tô Ngự đứng dậy, hung tợn gõ vào đầu Ngô Bỉ một cái, nhiều thiết bị điện cùng lúc khởi động như vậy, nếu không cháy hết mới lạ đó! 

Nhìn tuyết trắng không ngừng rơi ngoài cửa, Tô Ngự lấy trong tủ quần áo ra một đống quần áo vải bông ném vào người Ngô Bỉ. 

Nửa ngày trôi qua, kết quả cả hai vẫn chỉ có thể run rẩy! 

Ngô Bỉ không tin vào cái ác, trời có thể lạnh đến mức nào hả! 


Mạnh miệng hết mức cũng chỉ kéo dài nửa giờ, hắn và Tô Ngự rúc đầu vào nhau trốn dưới chăn, ngay cả ván giường cũng run rẩy theo họ.  

Căn phòng tối đen như mực, chỉ có tiếng hà hơi không ngừng của hai người. 

Ngô Bỉ ôm thật chặt Tô Ngự trong vòng tay mình, "Tô Ngự, cậu còn lạnh không?" 

"...... Nói thừa." 

"Tôi có một cách để sưởi ấm cho cậu." 

"Có sao không nói với tôi sớm hơn? Làm tôi chịu lạnh vô ích... Này, làm gì đấy!!! Ngô...!!!

Tô Ngự chưa kịp nói hết câu, Ngô Bỉ đã bắt đầu giở trò đồi bại trên người cậu. Ngay sau đó, tiếng cót két của tấm ván giường càng trở nên dữ dội hơn. 

... 


Sáng sớm hôm sau, Tô Ngự ôm eo ngồi xổm trên sofa như một con chim cút nhỏ. 

Đêm qua quả thực là không quá lạnh, chỉ là phương pháp sưởi ấm này không được khuyến khích! 

Không hỏi thì thôi, hỏi chỉ phế thận. 

Và còn phế chân! 

Tô Ngự với quầng thâm lớn dưới mắt, nhìn chằm chằm vào Ngô Bỉ đang bận rộn trong bếp. Đi đứng nhanh nhẹn, tràn đầy năng lượng, không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi nào sau cả đêm thức trắng "vận động". 

Cái người này, e rằng được rèn từ thép! 


Ngô Bỉ bê một nồi canh nóng hổi,​ vui tươi hớn hở bước vào nhà, nhướng mày nhìn Tô Ngự cười cười.  

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, tim Tô Ngự đập lên thình thịch. 

Tiểu tử này, đừng có nói là cố tình phá hỏng tất cả các thiết bị điện đấy nhé? 

Liếc nhìn cái nồi, 'Chết tiệt! Cái tên này!! Là canh Thập Toàn Đại Bổ.' 

Tô Ngự quay đầu đi, "Tôi không uống, cậu tự mình uống đi." 

Đùa thôi, nếu để hắn một mình uống hết cái nồi này, tối nay đừng hòng nghĩ đến chuyện đi ngủ. 

Ngô Bỉ tự mình múc canh: "Uống chút đi, nhân lúc còn ấm." 

Cơn háu ăn trong bụng Tô Ngự réo lên, cậu không khỏi nuốt nước bọt. 

Ai lại đi uống canh Thập Toàn Đại Bổ vào sáng sớm? Muốn "vận động" cả ngày à?!


Lý trí đã chiến thắng dục vọng, Tô Ngự đứng dậy khập khiễng trốn ra cổng. 

Đúng lúc này Tô Chí Cương đẩy cổng bước vào, bốn mắt chạm nhau, Tô Ngự chột dạ quay đầu đi. 

"Ba... sao ba lại tới đây?" 

Tô Chí Cương cười khúc khích, lấy hộp sủi cảo từ trong ngực áo khoác ra và đưa cho cậu. 

"Ba không thể lo lắng cho hai con được sao, ba tới đây là để dẫn tụi con về bên nhà mới. Thế nào hả? Đã đóng băng rồi phải không?" 

Ông tháo găng tay ra, dùng đôi bàn tay ấm áp xoa xoa vào đầu Tô Ngự. 

Trong lòng Tô Ngự cảm thấy ấm áp. 

Không phải là đang lạnh cóng mà là gần như kiệt sức. 


Trong sân có mùi thơm thoang thoảng, Tô Chí Cương ngẩng đầu lên ngửi ngửi, mùi hương này, rất quen, hình như Châu Lê đã từng nấu qua trước đó. 

Lần theo mùi hương mà bước tới, ánh mắt dán chặt vào nồi canh trên bàn, đôi mắt lập tức mở to. 

"Con! Tụi con..." 

Ngô Bỉ hoảng loạn đứng dậy, đang định giải thích về nồi canh này thì lại nghe thấy Tô Chí Cương bắt đầu lầm bầm. 

"Đống thực phẩm này có phải là ông già ở cổng chợ đã lừa tụi con mua đúng không? Tên khốn này, sao dám bán những thứ này cho tụi con chứ." 

'Tụi con vẫn còn quá trẻ, sinh lực tràn trề, không cần bồi bổ. Hãy để ba uống nó!' 

Ông giật lấy bát canh đang uống dở từ tay Ngô Bỉ, đẩy Ngô Bỉ về phía Tô Ngự. "Các con ăn sủi cảo đi. Đừng mù quáng uống cái này, uống vào hại cơ thể thì phải làm sao?" 

Ngô Bỉ vỗ miệng hai lần, uống hết cái nồi lớn này, không biết Tô Chí Cương có chịu được không... 

Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người họ, Tô Chí Cương một mình giải quyết xong nồi canh, sau cùng còn ợ một tiếng, hài lòng xoa bụng. 

"Tụi con đứng ngây ra đó làm gì thế? Mau đi thu dọn quần áo, theo ba về nhà." 

Tô Ngự và Ngô Bỉ đều nhìn nhau rồi từ từ đứng dậy. 

Dáng đi kỳ quặc của Tô Ngự ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tô Chí Cương. 

"Con trai, chân con bị làm sao vậy?" 

Tô Ngự trừng mắt nhìn Ngô Bỉ, "Không sao đâu ba! Hôm qua trong lúc luyện tập đã bị căng cơ, nghỉ ngơi hai ngày là sẽ ổn thôi." 

...


Đêm đến là lúc nồi canh nóng đã phát huy tác dụng. 

Tô Chí Cương khóa cửa lại, toàn thân cảm thấy nóng bức không yên. 

"Lão Tô, đừng làm loạn, hôm nay các con đều ở đây đó." 

"Nhưng... nhưng..." 

"Không nhưng nhị gì cả, hôm nay không được." 

"KHÔNG~!!!

Tiếng hú điên cuồng của Tô Chí Cương bị gió cuốn đi. 


Ở phòng phía bên kia ngôi nhà mới, vẫn còn có Ngô Bỉ cũng khốn khổ như ông. 

Sáng nay, trước khi Tô Chí Cương cướp bát canh thì hắn cũng đã uống được nửa bát rồi. Tuy nhiên, trước đó nữa, Ngô Bỉ cũng đã lén uống ba bát lớn trong lúc nấu ở nhà bếp. 

Bây giờ sức nóng trong cơ thể đang tăng lên, toàn thân căng cứng ngứa ngáy vô cùng. 

Hắn cũng rất muốn vồ lấy Tô Ngự để thoả mãn dục vọng của bản thân, thế nhưng, trong phòng của hai người hiện tại lại có một bóng đèn công suất 1000W đang chiếu sáng chói loá. 


Kể từ lúc hai người đến nhà mới vào sáng nay, Đoá Đoá đã luôn bám lấy Tô Ngự. Lúc này cô bé đang nằm trên giường của họ, hắn đuổi mãi vẫn không chịu về phòng. 

"Anh ơi, anh kể cho em một câu chuyện đi. Đã lâu rồi em không được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ." 

Tô Ngự trở mình lấy một cuốn truyện trên đầu giường, thản nhiên hỏi, "Ba mẹ thì sao? Thường ngày ba mẹ không kể chuyện cho em nghe à?" 

Đoá Đoá bĩu môi, bực bội nói, "Ba mẹ ban ngày dọn dẹp bàn ghế, ban đêm tháo ván giường." 

"?" 

"!!" 

Tô Ngự và Ngô Bỉ chợt ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn nhau, không phải là nói thắt lưng không tốt sao? Đừng có bảo là vài ngày nữa, em trai hoặc em gái sẽ được tạo ra... 

"Anh sẽ nói lại với ba mẹ sau. Hôm nay muốn nghe truyện gì nào?" 

"Truyện nào cũng được!" 


Đầu giường, anh em ấm áp đang kể chuyện trước giờ đi ngủ. 

Cuối giường, tiểu cẩu đứng ngồi không yên, co rúm người, phần lớn chăn được quấn quanh người, hờn dỗi nhìn chằm chằm Đoá Đoá. 

"Đoá Đoá, anh buồn ngủ quá rồi, em về phòng mình ngủ đi có được không?" 

Đoá Đoá kiên quyết lắc đầu, khó có cơ hội Tô Ngự về nhà, sao có thể buông tay dễ dàng như vậy. 

"Anh Ngô Bỉ, anh và anh Tô Ngự mỗi ngày đều ở bên nhau, hôm nay anh có thể giao anh ấy cho em được không?" 

Tô Ngự cũng cười đắc ý, "Hay là, tối nay cậu qua phòng Đoá Đoá ngủ đi nhé, được không?" 


Ngô Bỉ không thèm nói chuyện với họ nữa, bực tức ôm chặt chăn bông quanh người, ỉu xìu chạy ra ngoài. 

Vừa mở cửa phòng ra ngoài, đã gặp Tô Chí Cương, người cũng vừa bị đuổi ra khỏi phòng.  

Đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đôi mắt bé. Sợ nhất là sự ngưng tụ không khí. 

"Chú, sao chú lại..." / "Ngô Bỉ, sao con lại... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com