Chương 82: Không có bạn trai.
Tên lửa được phóng ra từ miệng Hàn Ba Cuồng, sau đuôi là một luồng khói, với tốc độ cực nhanh, sượt qua mặt Tô Ngự, đánh trúng tiểu cẩu đang ngồi bên trái Tô Ngự.
Không ai biết liệu tên lửa có đâm vào Diệp Vãn Anh hay không. Nhưng Ngô Bỉ trực tiếp "bay màu", hắn cứng ngắc nở một cười gượng gạo, hai hàng răng trắng sáng đặc biệt chói mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Ngự và nói qua hàm răng nghiến lợi. "Mọi người đều biết cậu không thích đồ ngọt à?"
Một cơn lốc xoáy phát ra từ cơ thể Ngô Bỉ, mang theo trận bão tuyết chưa kịp đến Bắc Kinh, mà ập thẳng xuống quán đồ ngọt nhỏ bé này trước. Đôi vợ chồng trẻ ngồi ở bàn cạnh bọn họ nhất mới uống một ngụm trà sữa, nhưng chưa kịp nuốt, ngụm trà sữa đã đông thành đá, nghẹn trong cổ họng khiến họ không thể nuốt hay nhổ ra.
"Kỳ quái, sao thời tiết đột nhiên thay đổi? Anh thấy lạnh quá."
"Anh cũng cảm thấy sao? Em cứ nghĩ do em tưởng tượng."
Đôi trẻ bên cạnh ôm nhau giữ ấm, hệ thống sưởi yếu ớt không thể ngăn được trận bão tuyết trên người Ngô Bỉ. Trong khi đó mồ hôi của Tô Ngự từ thái dương trượt xuống, nhỏ xuống cổ. Nơi mồ hôi chảy qua trong suốt như pha lê dưới ánh sáng. "Tôi... tôi..."
Diệp Vãn Anh nhìn hai người xảy ra mâu thuẫn, trong lòng thầm vui mừng, che khóe miệng, giống như đang xem kịch hay. Hàn Ba Cuồng không để ý mình chính là cầu chì, cúi đầu cẩn thận nhìn chằm chằm vào menu, trong lòng vẫn rất vui vẻ, có thể ăn uống miễn phí, nếu bây giờ không ăn thì còn đợi đến khi nào. "Ngô Bỉ, cậu không biết sao? Tô Ngự vốn ghét ăn đồ ngọt nhất, cậu có thấy cậu ấy lạ không? Ăn được đồ ngọt quả là một điều hạnh phúc~"
Nghe thêm nhừng lời này của Hàn Ba Cuồng, đầu Ngô Bỉ lặp tức bốc cháy. Diệp Vãn Anh sợ Tô Ngự và Ngô Bỉ sẽ không thể chiến đấu tiếp, nên lợi dụng tình thế đổ thêm dầu vào lửa. "Đúng vậy, tớ biết Tô Ngự không thích đồ ngọt, nhưng cậu ấy sợ tớ không vui nên mỗi lần uống sữa lắc, ngụm đầu tiên sẽ rất lạnh, cho nên cậu ấy sẽ giúp tớ uống một ngụm~"
Khóe miệng Ngô Bỉ co giật hai lần, toàn bộ khuôn mặt trở nên tối sầm. Tô Ngự cau mày, bất mãn nhìn Diệp Vãn Anh một cái, nghiêng người, toàn thân nghiêng về phía Ngô Bỉ. Một đen và một trắng đan xen vào nhau, hai màu sắc lẽ ra đối lập vào lúc này đang dần hòa vào nhau. Cậu thì thầm vào tai hắn bằng giọng điệu mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe được. "Xin lỗi cậu, tôi thực sự không thích đồ ngọt."
Ở cùng Tô Ngự lâu như vậy, Ngô Bỉ từ lâu đã biết Tô Ngự không thích đồ ngọt. Chỉ là Ngô Bỉ luôn cho rằng chỉ mình hắn nhận ra thứ Tô Ngự thích, thứ Tô Ngự ghét thông qua việc quan sát cậu. Tuy nhiên, bây giờ dường như mọi người trên thế giới đều biết chuyện Tô Ngự không thích ngọt, và đây chính là điều khiến hắn không vui.
Điều làm hắn đau lòng nhất là lời nói của Diệp Vãn Anh, "Đúng vậy, tớ biết Tô Ngự không thích đồ ngọt, nhưng cậu ấy sợ tớ không vui nên mỗi lần uống sữa lắc, ngụm đầu tiên sẽ rất lạnh, cho nên cậu ấy sẽ giúp tớ uống một ngụm~", những lời này của cô ta như thể đổ thêm mười thùng dầu vào lửa giận của hắn.
"Tôi không ngờ cậu lại quan tâm người khác đến như vậy đó, TÔ NGỰ!!!"
"Ngô Bỉ, về vấn đề này, cậu thực sự cần phải nghe lời giải thích của tôi."
"Đừng giải thích với tôi, TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!!!". Nói xong, Ngô Bỉ tức giận đứng dậy bỏ đi.
"Ngô Bỉ!". Tô Ngự đứng dậy muốn đuổi theo, lại bị Diệp Vãn Anh ngăn lại.
"Tô Ngự, bạn gái của cậu còn ở đây."
Rõ ràng cô ta đang nói Hàn Ba Cuồng, nhưng ánh mắt lại chỉ dán chặt vào Tô Ngự. Tô Ngự cúi đầu nhìn cô, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về hướng Ngô Bỉ đang bỏ đi, bất đắc dĩ ngồi xuống. Hai cốc trà sữa và hai cốc Americano dừa được phục vụ nhanh chóng. Tô Ngự nhìn chằm chằm vào cái cốc bên trái, cảm thấy chán nản. Diệp Vãn Anh nhấp một ngụm trà sữa, vươn tay ra với nụ cười trên môi, muốn thử món Americano dừa của Tô Ngự. Tô Ngự lập tức ôm hai cốc vào lòng, lạnh lùng nói.
"Cái này không ngọt."
"Không sao đâu, tớ chỉ muốn thử đồ cậu uống thôi ~"
Hàn Ba Cuồng cầm cốc trà sữa, thật là mở mang tầm mắt, lần đầu tiên cậu ta biết uống trà sữa. Vì thế, cậu buông cốc trà sữa trong tay xuống, cầm cốc trước mặt Diệp Vãn Anh. Diệp Vãn Anh còn chưa kịp phản ứng, cậu đã uống mấy ngụm. "Tô Ngự, cái này cũng không ngọt lắm với anh đâu~"
Hàn Ba Cuồng xoay mặt sau cốc trà sữa của Diệp Vãn Anh thấy nhãn trên đó ghi [Loại bỏ đường]. "Diệp Vãn Anh, cậu đã bỏ hết vị ngọt rồi, mà còn làm vẻ ngọt ngào như SpongeBob SquarePants nữa à ~?"
Sắc mặt Diệp Vãn Anh gần như xanh mét, vì muốn giữ dáng không mập nên đã lâu cô ta không ăn đồ ngọt, hiện tại Hàn Ba Cuồng vạch trần cô ta trước mặt Tô Ngự, cô ta đã có chút xấu hổ. Cô ta giả vờ ho hai lần rồi lấy lại cốc trà sữa. "Mấy ngày nay cổ họng tôi không được khỏe, bác sĩ nói tôi không nên ăn đồ ngọt."
Vừa nói, cô ta vừa nhìn phản ứng của Tô Ngự, cô ta không muốn hình tượng hoàn hảo của mình trong mắt Tô Ngự bị tổn hại. Nhưng cô ta hoàn toàn không ở trong mắt Tô Ngự, cậu cũng không nghe thấy một lời nào trong cuộc trò chuyện giữa cô ta và Hàn Ba Cuồng, hiện tại trong đầu cậu chỉ nghĩ đến Ngô Bỉ. Nhìn thấy Tô Ngự không có phản ứng, trái tim Diệp Vãn Anh mới chậm rãi trở về lồng ngực.
"Tô Ngự, cậu và Ninh Ninh gặp nhau như thế nào?"
Tô Ngự đặt lại hai cốc nước lên bàn và thản nhiên trả lời. "Ồ, Ninh Ninh là đàn chị của mình."
Diệp Vãn Anh cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Hàn Ba Cuồng, tiền bối? Nãy giờ cô cứ tưởng cậu ta là học sinh cấp hai, không ngờ lại là học sinh cuối cấp.
"Sao trước đây em không biết trường chúng ta có vị sư tỷ này? Ninh Ninh, việc học hiện tại của chị chắc hẳn là nặng nề lắm, em nghĩ, chị nên tập trung vào việc học đi, chúng ta không phải Tô Ngự, không có một cái đầu tốt như cậu ấy."
"Không cần em quản! Tự tôi chăm sóc tôi ~!"
Hàn Ba Cuồng ngày nào cũng vì học hành mà bị đánh, bây giờ Diệp Vãn Anh lại lấy chuyện này làm cái cớ, khiến Hàn Ba Cuồng tức giận đến mức suýt chút nữa không nhịn được nữa. Cậu ta trừng mắt nhìn Diệp Vãn Anh, 'Sao trước đó không phát hiện ra Diệp Vãn Anh nói chuyện khó nghe như vậy? Chẳng lẽ là do hào quang hoa khôi học đường?'
Diệp Vãn Anh không ngờ Hàn Ba Cuồng lại phản ứng như vậy, vội vàng tạo ra tư thế giống như một bông sen trắng nhỏ. "A, em xin lỗi, Ninh Ninh. Em chỉ lo lắng và bối rối. Đừng để trong lòng. Em là thế đấy. Khi có chuyện gì xảy ra, em luôn muốn giúp đỡ. Em đã hơi thái quá rồi."
"Khi nào cậu về bên đó?". Tô Ngự nhìn chằm chằm cửa ra vào, nói với giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn.
Diệp Vãn Anh phiền muộn nhìn cậu, đôi tay bồn chồn của cô trực tiếp đặt lên tay Tô Ngự. Tô Ngự lập tức thu tay lại, giấu dưới gầm bàn, lặng lẽ đá vào chân Hàn Ba Cuồng. Hàn Ba Cuồng lập tức đứng dậy, hét lớn. "Ý em là gì? Cứ nói đi. Tại sao em lại chạm vào Tô Ngự? Đây là bạn trai của tôi~!"
Những ánh mắt từ mọi người trong cửa hàng đều hướng về Diệp Vãn Anh, cô có chút xấu hổ, mở to đôi mắt ngây thơ, rụt rè nhìn Hàn Ba Cuồng. "Tỷ tỷ, đừng tàn nhẫn như vậy, chỉ là đã lâu không gặp Tô Ngự, vui mừng đến không nhịn được trong chốc lát. Yên tâm đi, Tô Ngự và em không như những gì chị nghĩ đâu."
Hàn Ba Cuồng có chút sửng sờ, nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời. Cậu ta lặng lẽ đưa tay lau lên trán, nhìn như đang lau mồ hôi nhưng thực chất là đang đọc "tài liệu". Tô Ngự đưa kịch bản cho cậu ta, nhưng cậu ta lại không nhớ được mấy chữ, lúc này đang lén lút xem qua. "Em xinh đẹp như vậy, nhất định phải có bạn trai rồi phải không~?"
Diệp Vãn Anh lập tức hét lớn, từng chữ đều tràn đầy vẻ vô tội. "Tỷ tỷ, đừng nói nhảm, em trong sạch, không có bạn trai."
"Ồ, vậy sao?" Giọng nói này rất trầm, rõ ràng không có chút cảm xúc nào, nhưng lại có thể khiến người ta dựng tóc gáy. Diệp Vãn Anh không thể tin được, quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Dĩ đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng. Đứng phía sau Mạc Dĩ chính là Ngô Bỉ, người vừa mới cãi vã với Tô Ngự xong. Với nụ cười vui vẻ và khóe miệng không thể kìm nén, hắn như thể cầm pháo hoa trên tay và la hét lên vì sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com