Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25 - Nghi thức tang lễ

Nghi thức tang lễ

Lở đất

Người trầm lặng


Anh đã biết hết mọi chuyện ngay lập tức. Ngay khi chuyện đó vừa xảy ra, anh đã biết.

Shiban đang ở rất xa nơi đó, bị chôn vùi trong cuộc hỗn chiến trên các tuyến đường tiếp cận tới các khẩu đội pháo quỹ đạo. Các khẩu pháo giờ đây đã cao vượt trội hơn anh, chúng im lặng xếp trải dài ra xa, chúng đang bị White Scars và Death Guard tranh giành dữ dội. Các viên đạn Bolt bay vèo vèo, lưỡi kiếm lóe sáng, cả hai bên đều đang bận lao vào nhau, nhưng anh vẫn biết.

Giống như một quả bom Vortex sắp phát nổ, thứ gì đó hút hết mọi thứ ra ngoài cùng với nó và chỉ để lại cú sốc câm lặng. Mọi chiến binh trên cái chiến trường rộng lớn đó, cả hai phe đều bị vấp ngã, do dự, ngước nhìn lên, như thể vị Primarch của họ có thể xuất hiện ngay tại đó bằng cách nào đó, nhưng tất nhiên là không thể, và không bao giờ có thể làm như vậy được nữa.

Những kẻ phản bội loạng choạng dừng lại hoàn toàn. Sự kháng cự im lặng được thay thế bằng một loại hoang mang, một sự mất đà, vì những lý do mà tâm trí chậm chạp của chúng không còn sức để giải thích. Chúng có thể cảm thấy sự rút lui của vị chúa tể của chúng, không phải cái chết của hắn, mà là sự rút lui của hắn, như thể theo ý thích nhất thời, hắn ta vừa quyết định bỏ mặc chúng. Làn sóng năng lượng tập trung mà chúng đang tràn đầy nay đã tan biến, vang vọng xuống những hành lang dài trước khi thổi bay một cách trống rỗng ra khỏi các lỗ thông hơi khổng lồ của cảng vũ trụ, một thứ sức mạnh đã cạn kiệt, một sự bùng nổ tan vỡ.

Về mặt vật lý, không có gì thay đổi cả. Nhưng các Unbroken giờ đây không chỉ là thân xác vật lý. Chúng bị ràng buộc vào những giao kèo lớn của warp, các liên minh và thoả thuận của nó, và có điều gì đó đã trở nên tồi tệ, điều gì đó không lường trước được, không thể giải thích được và mang tính quyết định.

Đối với các White Scars, mọi chuyện hoàn toàn khác. Cảm giác đầu tiên là một cú sốc tột độ, một cú sốc thần kinh trào ra từ tận đáy tim và dạ dày của mỗi người, một cơn đau đớn đột ngột khiến họ phải chịu đựng ngay lập tức. Những chiến binh dày dạn kinh nghiệm đã quen với mọi niềm vui nỗi buồn, nay đang cúi gập người trên chiến trường, bất lực trước nỗi đau quá lớn. Họ không nghi ngờ gì về những gì đã xảy ra, mọi thứ đều rõ ràng với mọi tâm hồn như thể nó đã diễn ra ngay trước mắt họ.

Ngài ấy đã ra đi rồi. Bọn chúng đã lấy đi ánh sáng của ngài ấy ra khỏi vũ trụ này. Ngài ấy đã ra đi rồi.

Shiban cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển, anh cảm thấy mình như một con tàu bị đứt dây neo, thanh trường đao rơi khỏi tay anh. Anh ngã xuống, đập mạnh cả cơ thể vào vũng nước bẩn. Trong một khoảnh khắc, anh không nhìn thấy gì nữa cả, chỉ là một màu đen vô tận trải dài theo mọi hướng. Cảm giác như thể một móng vuốt lạnh lẽo đã găm vào ngực anh và giật cả hai trái tim anh ra, kéo theo tất cả hy vọng, tham vọng và sự sống.

Anh nghe thấy tiếng kêu la vang vọng khắp chiến trường, tiếng hú kinh hoàng, Anh hoài nghi, và anh mơ hồ nhận ra rằng mọi White Scar trong mọi căn phòng mục nát và hang động độc hại đều đang trải qua những gì anh đang trải qua.

Một chiến binh của quân đoàn không chỉ là một người lính được tuyển chọn, được trao đồng xu của Hoàng đế và được ấn một khẩu súng vào tay. Thông qua các công nghệ warp và công nghệ gien, anh ta được gắn kết với người cha mang cùng mã gien của mình, gắn kết không thể xóa nhòa cả về mặt tính khí và tâm lý với sinh vật nguyên mẫu. Mối liên kết này còn hơn cả lòng trung thành, hơn cả nghĩa vụ làm một người con trai. Đó là tất cả mọi thứ.

Anh muốn nôn mửa. Anh muốn hét lên. Anh muốn ngửa đầu ra sau và trút hết nỗi đau buồn không thể chịu đựng được đó lên bầu trời đầy sao.

Nhưng anh cũng là một Khan của ordu, người mà những người khác trông đợi, người mang trên mình ngọn lửa.

Anh là Tachseer.

Anh là Kẻ Phục Hồi.

Không thể tiếp tục được nữa. Anh không thể buông xuôi bản thân được. Anh buộc mình phải đứng dậy, run rẩy, và mở mắt ra, và dường như màn đêm xung quanh anh đã trở nên đen kịt như hắc ín, đáng ghét hơn trước, trống rỗng và lạnh lẽo hơn trước.

Anh lại cầm thanh trường đao lên, đâm mạnh lên trời cao, giống như những gì anh đã làm khi Khả Hãn phá vỡ bức tường đầu tiên, khi niềm vui sướng của anh sâu sắc như nỗi mất mát của anh lúc này.

"Damarg!" Anh gầm lên.

Từ đó chỉ có một nghĩa trong tiếng Khorchin. Nó chỉ có một công dụng thiêng liêng.

Cái chết. Không phải cái chết của tuổi già hay bệnh tật, mà là cái chết của người dũng sĩ, bị giết trong trận chiến chống lại kẻ thù; cái chết phải được báo thù kẻo sự hủy diệt sẽ chế ngự tất cả. Lời nguyền rủa đau buồn đó đã được nghe thấy trên thảo nguyên Chogoris từ thời xa xưa trước cả mọi ký ức, một bài ca về sự thách thức, danh dự và lòng trung thành, một bài ca mà mọi người dũng sĩ cầm kiếm đều biết, hiểu và tôn kính. Họ đã hét to khi Giyahun chết, khi Qin Xa chết, khi Yesugei chết, và giờ họ gầm thét lên vì người vĩ đại nhất trong số tất cả.

"Damarg!" Shiban lại gầm lên, tiếng thét mạnh mẽ của anh phát ra lời đe doạ qua máy phát vox ở mức âm thanh cao nhất, rồi anh sải bước không chút sợ hãi, không còn lo lắng về bất kỳ mối nguy hiểm nào, không còn sự phấn khích của cuộc tấn công mạnh mẽ lúc ban đầu nữa, mà bước đi với sự chậm rãi điềm tĩnh đến mức đáng sợ.

Xung quanh anh, các White Scars nhìn lên, nghe thấy những tiếng nói cổ xưa của thế giới quê hương họ vang vọng khắp nơi, và họ với tay nắm lấy lưỡi kiếm của mình một lần nữa.

Damarg.

Giờ đây, tiếng hét nguyền rủa vang vọng một cách u ám từ những bức tường nứt nẻ, đầu tiên phát ra từ hàng chục cái miệng, rồi đến hàng trăm cái miệng, rồi hàng nghìn cái miệng.

Nó rơi vào một nhịp điệu khủng khiếp. Họ đồng thanh hết lên, hết lần này đến lần khác, không hét thêm điều gì nữa, không còn che giấu nữa, mà hét lên ra một cách công khai, nắm đấm siết chặt hơn cả adamantium, trái tim vỡ tung vì sự ghê tởm không thể diễn tả thành lời.

Damarg.

Kẻ thù không bao giờ phản ứng. Chúng luôn im lặng trong chiến đấu, gần như không để ý đến những người anh em họ này, nhưng giờ đây chúng đang nhìn chằm chằm trong sự sững sờ vào những người đang tiến về phía chúng, màn thể hiện thống nhất của sự căm thù tột độ, sự quyết tâm tột độ.

Năng lượng warp từng được vị chúa tể của chúng điều khiển một cách hoàn hảo đang rút cạn ra khỏi mọi căn phòng như một trận lũ tràn ra qua những bức tường vỡ nát và tràn ra khắp đồng bằng phía xa bên kia. Nơi mà đối thủ của chúng giờ đây đột nhiên trở nên sống động với cơn thịnh nộ khủng khiếp, lạnh giá như băng này thì chính sự quyết tâm của chúng nay đã bị tước đoạt khỏi chung mà không có một lời báo trước.

Các đơn vị Thiết giáp Terran còn lại bắt đầu chiến đấu trở lại, những Xa trưởng đầy bối rối của họ biết rằng tốt hơn hết là không nên hỏi chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng họ vẫn còn nhiệm vụ của mình, và có điều gì đó đáng kinh ngạc đang xảy ra với những người mà họ đang chiến đấu cùng. Đèn chiếu sáng nhấp nháy, động cơ được khởi động lại, pháo nòng dài một lần nữa hướng về mục tiêu của họ.

Shiban hầu như không để ý. Những người mà anh đang hành quân cùng hầu như không để ý. Họ chỉ tập trung vào phía trước, vào những kẻ đã gây ra điều này và những kẻ giờ sẽ bị trừng phạt. Họ sải bước ra ngoài đồng trống, những người con trai của Đại Hãn phơi mình trước hỏa lực đáp trả đang đến rải rác vào lúc này.

Shiban với tay lên mũ sắt, tháo các khoá niêm phong, vặn nó ra và khóa mũ trụ vào áo giáp của mình. Tất cả những người đi cùng anh cũng đều làm như vậy. Cùng nhau, họ vung lưỡi kiếm lên, áp chúng vào gò má gồ ghề của họ và kéo một đường xuống. Máu tươi chảy tràn trên làn da bị cắt xẻ khi những vết sẹo từ quá khứ mở banh ra. Họ hít thở bầu không khí độc hại và tận hưởng vị đắng chát của nó.

Họ nhìn chằm chằm vào hàng ngũ kẻ thù, và mỗi người trong số họ bằng một động tác phối hợp hoàn hảo như thể đã được luyện tập từ thuở khai thiên lập địa, họ chĩa lưỡi kiếm đẫm máu về phía mục tiêu đã chọn.

Khi tiếng gầm thét cuối cùng của họ vang lên, nó khiến các hang động rung chuyển, nước rung chuyển, sắt nứt ra và kính vỡ tan.

Damarg!!!!!

Và rồi họ xông thẳng tới kẻ thù, thúc đẩy chỉ bởi lòng căm thù vô bờ bến, quét qua đống đổ nát như một cơn thủy triều màu trắng ngà voi, vàng và đỏ thẫm không thể bị ngăn cản, không thể bị kiềm chế, chúa tể của cơn bão tố, sự báo thù xứng đáng của chốn thiên đường, sứ giả mang đến cái chết.

***

Bà đã thấy nó từ trên không. Họ vẫn còn cách xa hàng Kilomet, lắc lư qua cơn bão, những màn hình phía trước của họ hầu như không thấy gì ngoài bụi bẩn và tro tàn bay, nhưng Ilya đã hiệu chỉnh các cảm biến để cung cấp cho bà một bản quét về tình hình phía trước, được định tuyến đến các màn hình trước mặt bà. Sojuk bận rộn cứu họ khỏi viễn cảnh bị đập vào đỉnh tháp xung quanh, trong khi bà không ngừng nhìn về phía trước, tuyệt vọng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó về những gì đang diễn ra ở bến cảng.

Cái nhìn đầu tiên của bà về nó là một hình ảnh nhiễu hạt, nhảy nhót, trượt quanh các màn hình không được căn chỉnh tốt. Ngay cả từ đó, bà vẫn có thể thấy những thiệt hại lớn, các vụ nổ dữ dội, đám cháy nổ lách tách ngoài tầm kiểm soát thành từng mảng lớn trên các tầng xếp chồng. Giống như mọi phần của một Cung điện từng huy hoàng, cảng vũ trụ Cổng Sư Tử giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát bốc khói, một ngọn núi bị cào xước đầy rẫy của cả bệnh dịch và hư hại về mặt kết cấu.

Và trong một lúc, đó là tất cả những gì bà ấy có. Sojuk tăng tốc cho chiếc gunship bay nhanh nhất có thể, di chuyển với tốc độ cao theo cùng một lộ trình mà các đơn vị Thiết giáp Terran đã đi qua, bằng chứng là hàng trăm xác xe bị cháy nằm rải rác trên các vực thẳm bên dưới. Cảng vũ trụ dần dần hiện ra gần hơn, xuất hiện qua những làn khói và sương mù trôi nổi, hình dáng đen như than của nó sáng lên với cả ánh sáng xanh lá kỳ lạ và ánh sáng tinh khiết hơn của các vụ nổ chất hoá học.

Nhưng rồi bà đã nhìn thấy nó. Bà không thể bỏ lỡ nó khỏi tầm mắt được, bất cứ ai trong phạm vi một trăm kilomet của cảng vũ trụ đều sẽ nhìn thấy nó bất chấp bất cứ thứ gì khác đang phát nổ hoặc tan rã xung quanh họ vào thời điểm đó. Một quả cầu trong suốt màu xanh lục nhạt lặng lẽ nở rộ từ các bệ hạ cánh phía tây, nó đang ngày càng phình to với tốc độ đáng báo động, tiếp theo là một thấu kính vạn hoa dữ dội của các tia sét ma quái. Một giây sau đó các sóng âm bắt được một tiếng nổ lớn xé tai, tiếp theo là tiếng gầm rú của bầu khí quyển đang lao nhanh, tất cả đều đan xen với thứ gì đó giống như tiếng hét bị đứt gãy. Và rồi sự nhiễu loạn ập đến với họ, một làn sóng dữ dội, dữ dội của những cơn gió mạnh như động cơ đẩy gần như khiến họ quay cuồng vào hai bên sườn của tòa tháp chung cư gần nhất.

Sojuk đã thể hiện tài cầm lái một cách đáng ngưỡng mộ giữa tất cả những điều đó, giữ cho họ sống sót qua một số cú bẻ lái đáng kinh ngạc. Rất lâu sau đó, Ilya sẽ khám phá ra khoảnh khắc đó khủng khiếp như thế nào đối với anh ta, và anh ta đã gần như mất kiểm soát hoàn toàn vì sự pha trộn giữa cú sốc và vinh dự, nhưng ngay lúc đó tất cả những gì bà biết là một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra, và họ vẫn còn quá xa để có thể làm bất cứ điều gì.

"Giữ vững lộ trình!" Bà hét lên, cố gắng hết sức để nhìn rõ hơn những gì đang diễn ra.

Bà cố gắng phóng to mặt trận phía tây, khối lượng lớn các sân bay xếp chồng lên nhau, nhiều sân bay rộng hàng kilomet và treo lơ lửng trên những cầu tàu khổng lồ nhô lên hàng trăm mét trên bầu trời. Những gì bà nhìn thấy khiến bà bàng hoàng đến tận xương tủy.

Các tầng đang sụp xuống, trượt đi, nứt ra, sụp đổ thành một trận lở đất đá bê tông khổng lồ, tất cả đều được chiếu sáng bằng thứ ánh sáng xanh lục kinh tởm đó. Những vụ nổ liên tiếp vang lên, các hồ chứa promethium phát nổ. Toàn bộ bềmặt của pháo đài đang sụp đổ, chìm xuống với tốc độ gần như là sự chậm rãi uy nghiêm, nhưng nếu bà được chứng kiến ở tầm gần, hẳn bà sẽ thấy nó giống như sự kết thúc dữ dội của vạn vật. Gió vẫn thổi qua mặt họ, vẫn hét vào mặt họ. Mặc dù khó có thể nhận ra giữa tất cả những chuyển động và rung lắc của màn hình, Ilya nghĩ rằng bà đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ sáng vẫn đang bừng cháy giữa tất cả những đống đổ nát, giống như một ngôi sao lùn ở trung tâm của một đĩa bồi tụ.

Sự sụp đổ chậm rãi dừng lại, tạo ra nhiều ngọn núi bụi cao ngất ngưởng trên toàn bộ địa điểm. Những gì còn lại là một vết rạch dài ở phần vai phía tây của cảng vũ trụ rộng lớn, rộng gần một kilomet, nó phát ra tia lửa với các vụ nổ còn sót lại và đang chìm vào đống đổ nát hoàn toàn.

Trong một lúc bà không thể nói nên lời! Bằng cách nào đó mà bà đã biết, bà biết với sự chắc chắn tuyệt đối rằng ai là trung tâm của tất cả những điều đó.

"Đưa chúng ta tới đó mau", cuối cùng bà đã ra lệnh.

Sojuk không bao giờ quay lại nhìn bà. Việc bay một mình trong cơn bão bất thường đó đã chiếm hết sự tập trung của anh ta. "Chúng ta sẽ không thể hạ cánh trong điều kiện này."

"Vậy thì hạ càng gần càng tốt," Ilya quát, giọng nói của bà nghe như thể đến từ một nơi rất xa. Bà cảm thấy nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt, và bà tức giận chớp mắt để xua chúng đi. Bà phải tập trung, phải tập trung.

Sojuk bằng cách nào đó đã xoay xở để tăng được một chút tốc độ, giờ đây đang bay với sự tuyệt vọng lạnh lùng và giận dữ. Cơn bão dữ dội trôi qua họ, đẩy họ vào, nhưng anh ta vẫn tiếp tục vượt qua nó như thể chỉ riêng cơn thịnh nộ của anh ta có thể xé toạc áp lực này.

Ilya quay sang bộ điều khiển liên lạc. Sau vụ nổ nhiễu sóng khổng lồ đó, phần lớn thiết bị đã bị hư hỏng đến mức không thể sửa chữa được nữa, nhưng hậu quả có vẻ như thực sự đã giải phóng một số nhiễu loạn sẽ làm phiền nhiễu họ trong nhiều tuần tiếp theo. Bà xoay xở để có được một số tín hiệu định vị, thậm chí còn thu được các thông điệp liên lạc vụn vỡ của các biệt đội.

Da....

.......marg!

Dam....... rg

Từ ngữ đó khiến bà rùng mình. Bà biết nó có nghĩa là gì. Bà biết chính xác nó có nghĩa là gì.

Ngươi sẽ đánh mất chính mình trong hận thù. Ngươi sẽ làm được những điều không thể tin được, nhưng ngươi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong vực thẳm của lòng hận thù.

Ngay lúc đó, bà vô cùng muốn làm điều đó. Bà muốn ra lệnh cho Sojuk lái chiếc Thunderhawk đâm thẳng vào bất cứ thứ gì còn sót lại của những kẻ đã gây ra điều này.

Nhưng mà, bà không phải là một người con của Chogoris. Bà không phải là thành viên của quân đoàn, bất kể họ đã nói với bà bao nhiêu lần rằng bà là một thành viên không thể nào thiếu được.

Bà là vị khách danh dự của họ. Bà là nhà hiền triết được họ tôn kính. Trên hết, như Yesugei đã nói với bà trong lần nói chuyện cuối cùng đầy khủng khiếp từ Dark Glass, bà là linh hồn của tất cả bọn họ.

"Chuyển sang phạm vi phát sóng," bà ra lệnh, các ngón tay của bà bây giờ lại điều khiển bộ phận liên lạc một cách kiên quyết và nhanh chóng. "Tôi phải đến được nơi đó."

***

Kaska nghe thấy tiếng thét đó khi họ vẫn đang leo lên các tầng cao. Nó không giống bất kỳ tiếng thét xung trận nào mà anh từng nghe trước đây, một loại tiếng khóc nấc đứt quãng, giống như tiếng khóc của một đứa trẻ bị giật khỏi vòng tay cha mẹ, nó chỉ lớn hơn, sâu hơn và hầu như không giống tiếng người một chút nào.

Họ đã rất chật vật để có thể leo lên tới đây sau nhiều giờ. Anh đã kiệt sức, cũng như những người còn lại trong tổ lái. Trong các chiến dịch bình thường, họ sẽ rút lui khỏi trận chiến bất cứ khi nào có thể để mở cửa sập, đưa một ít không khí vào thân xe, cố gắng thoát khỏi sự ngột ngạt khi đã được an toàn. Nhưng ở đây, tại nơi này, không bao giờ là an toàn, thậm chí không thể mở hé nắp ra được, và vì vậy họ đã đổ mồ hôi, thở hổn hển và khom mình trong cái nóng và mùi hôi thối không ngừng nghỉ. Điều đó đủ để khiến anh phát điên. Đôi khi anh chỉ muốn đấm đá, duỗi chân, đấm để thoát khỏi sự bao vây kinh hoàng, và anh phải dùng hết ý chí để tiếp tục trụ lại vị trí của mình, chịu đựng tiếng gầm rú của động cơ, khói và mùi hôi thối, và chỉ để tiếp tục chiến đấu.

Họ đã tiếp nhiên liệu và tiếp nước được một vài lần, luôn luôn với sự hỗ trợ của các White Scars, những người có khả năng hoạt động bên ngoài thân xe, hút những gì họ cần từ các boongke chiếm được hoặc các xác xe tăng bị bắn hạ khác.

Vậy là họ vẫn còn sống, và vẫn có thể đi tiếp nhưng không hơn thế nữa. Bộ nguồn năng lượng của khẩu lascanon đã xuống đến mức nguy kịch, và Merck chỉ còn một số ít đạn pháo trong giá. Dresi đã chịu đựng mọi thứ khó khăn nhất, lái xe không ngừng nghỉ kể từ khi lao ra khỏi Colossi, và bây giờ cô ta hầu như không phản ứng với bất kỳ mệnh lệnh nào, chỉ im lặng ở nguyên vị trí như thể cô ấy đã hợp nhất với ghế ngồi và cần điều khiển của mình.

Vosch cũng rơi vào tâm trạng ủ rũ, điều này hoàn toàn không giống cô ấy chút nào, tính cách ít nói của Jandev thì có vẻ như không thay đổi nhiều sau bất kỳ điều gì đã xảy ra. Còn về bản thân Kaska, anh cảm thấy mình liên tục muốn buồn nôn. Hơn hết thảy những người còn lại, anh có cái nhìn toàn diện hơn về những gì họ đã chiến đấu. Anh là người đã quét mắt qua những chiến trường đông đúc đó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của... những thứ ngoài kia, và ra lệnh tiến về phía trước. Mặc dù các White Scars đã chiến đấu bên cạnh anh để giúp anh tránh bị suy sụp hoàn toàn, nhưng điều đó vẫn không giúp ích được gì, ít nhất là không phải cảm giác của anh.

Bộ binh khinh thường lính tăng, người xưa đã nói như thế, vì lính xe tăng không bao giờ phải nhìn thẳng vào mặt kẻ thù. Điều đó luôn là một sự xúc phạm không công bằng, nhưng bây giờ nó còn tệ hơn gấp đôi. Anh đã nhìn vào những khuôn mặt mà không một người đàn ông tỉnh táo nào nên nhìn. Nếu anh được sống sót thoát khỏi chuyện này, anh sẽ bị ám ảnh bởi những khuôn mặt đó trong suốt quãng đời còn lại.

Tuy nhiên, anh phải tiếp tục chiến đấu. Vị Khan của White Scars, người tự gọi mình là Jangsai đã động viên họ rất nhiều. Một Space Marine có thể chạy nhanh hơn nhiều so với một xe tăng chiến đấu trên hầu hết các địa hình và có thể tiếp tục chạy lâu hơn. Các chiến binh quân đoàn không còn ẩn náu trong bóng tối của những chiếc gunship ầm ầm nữa mà tiến về phía trước, tìm kiếm các tuyến đường đi lên phía trên và về phía tây. Từ hệ thống liên lạc rời rạc, rõ ràng là hàng trăm biệt đội tương tự đang cố gắng làm điều tương tự, nhưng Kaska không biết lý do thực sự tại sao, anh cho rằng có một số mục tiêu quan trọng cần có anh tới yểm trợ.

Nhiều thang nâng khổng lồ, những thang nâng được dùng để vận chuyển các bộ phận tàu không gian đi xung quanh nay đã bị hư hỏng hoặc không an toàn để sử dụng, nhưng họ phát hiện ra một số thang nâng mà Jangsai tuyên bố là đủ phù hợp, và vì vậy họ đã lăn bánh lên các bệ nâng theo nhóm bốn xe tăng cùng một lúc. Động thái đó có thể đã đưa họ đi trước những người khác, những người đang bận rộn tìm kiếm các đường dốc không bị chặn lại, trong khi vẫn chạy xuyên vào đội hình địch hoặc tổ của những con quái vật không phải giống loài xenos độc ác đó.

Hành trình đi lên thật là đau đớn, một cuộc leo núi mù quáng, co ro trong thân xe rung lắc của Aika 73, lắng nghe tiếng vang sâu thẳm của một cấu trúc xung quanh họ dưới áp lực vô cùng lớn. Nếu những trục thang máy này sụp đổ, tất cả họ sẽ bị chôn sống, bị kết án tử hình chậm rãi và nghẹt thở trong bóng tối.

Nhưng tất cả bọn họ đều lên đến tới đỉnh từng nhóm một, cho đến khi toàn bộ lực lượng của Jangsai gồm hai mươi chiến binh quân đoàn và mười lăm xe tăng bắt đầu lăn bánh trở lại, hướng lên một con dốc dài có mái che về phía đầu cầu đổ bộ đầu tiên ở mặt trận phía tây.

Aika 73 chưa đi được nửa đường thì tiếng thét đã bắt đầu. Tiếng ồn phá hoại nhanh nhẹn đã tích tụ được một thời gian rồi, nhưng đây là một thứ khác, giống như tiếng hét của những kẻ không phải xenos mỗi khi chúng bị xé xác. Kaska phải tháo tai nghe ra một lúc để không phát điên. Ngay sau khi tiếng thét đó bắt đầu, thế giới bắt đầu sụp đổ xung quanh họ.

Các bức tường bắt đầu phình ra, với những vết nứt lan rộng khắp các bức tường đá trần, và các thanh chống kim loại bị bứng ra khỏi chân tường.

"Nó đang đổ xuống!" Vosch hét lên.

"Cái gì đang đổ xuống vậy?" Merck hỏi, không thể với tới được cửa sổ quan sát phía trước.

"Lái xe!" Kaska hét lên. "Tốc độ tối đa! Đưa chúng ta thoát ra khỏi đây!"

Mọi xa trưởng trong đại đội đều đưa ra quyết định tương tự. Các White Scars cũng chạy, tăng tốc độ lên dốc khi khối nhà đổ ầm xuống xung quanh họ.

Mặt đất dưới chân họ bắt đầu vỡ ra, gợn sóng như tấm vải bị hất tung, ném họ xung quanh một cách điên cuồng. Kaska lại đập đầu vào đường cong bên trong của tháp pháo, trong khi Jandev bị đập một cú đau điếng vào mũ trụ khi anh ta nảy lên trên ghế. Động cơ khựng lại khi Dresi chuyển nhầm số, trước khi cô có thể vật lộn với nó và khởi động lại cỗ xe và tăng tốc.

Kaska đeo lại tai nghe vào, áp mặt vào kính tiềm vọng, cố gắng giữ thăng bằng theo chuyển động lắc lư của sàn xe tăng mặc dù cơ đùi của anh đau nhức và khó chịu hơn bao giờ hết.

"Đến nơi rồi!" Vosch thông báo, ống ngắm xạ thủ cho cô ấy một tầm nhìn ổn định nhất về phía trước.

"Giữ tốc độ, tài xế," Kaska ra lệnh, lo lắng rằng lỗ hổng phía trước trông rất không ổn định. Những đám bụi xây dựng đang cuồn cuộn điên cuồng ở phía xa, điều đó có nghĩa là có thứ gì đó rất lớn thực sự đang đổ ập xuống lên đầu tất cả bọn họ.

"Hỡi Ngai vàng thần thánh...." Merck lẩm bẩm một mình, nắm chặt cửa sập bằng những ngón tay đẫm mồ hôi.

Sau đó, họ lao ra ngoài, lao ra khỏi lối vào đường hầm thấp, va vào một mảng gạch vụn mới và thấy được bầu trời rộng mở lần đầu tiên kể từ khi cuộc tấn công bắt đầu.

"Sẵn sàng đi, các xạ thủ," Kaska ra lệnh khi dò tìm mục tiêu. "Bắn theo lệnh của tôi."

Nhưng không có mục tiêu nào cả. Không có gì cả. Ngay cả theo tiêu chuẩn của những gì họ đã chiến đấu trong nhiều tuần liên tục, nơi này là một mớ hỗn độn bị ném ra, bị xé nát. Từ góc nhìn hẹp của mình, tất cả những gì anh có thể thấy là những bờ cao chót vót của những tấm bê tông đá bị phá hủy một phần, mỗi tấm dày ba mươi mét hoặc hơn đang xếp chồng lên nhau như các lớp trầm tích của một vách đá cổ đại. Những chồng đá đó nổ lách tách vì bị sét đánh, và được điểm xuyết bằng những hẻm núi đá dăm và những khu rừng xoắn ốc của cốt thép lộ ra.

Toàn bộ không gian vẫn đang rung chuyển, bị nghiền nát và nứt ra như một sự kiện kiến tạo địa chất được tăng tốc dữ dội, phủ đầy bụi cuộn trào và tiếng ầm ầm sâu thẳm của toàn bộ một phần pháo đài đang sụp đổ từ phía bên trong.

Tất cả các xe tăng đều thoát khỏi đường hầm kịp thời, nhưng phải tăng tốc tiến về phía trước thật nhanh để tránh bị cuốn vào các trận lở đất thứ cấp. Các White Scars cũng không bao giờ do dự, họ nhảy lên những con dốc chênh vênh và lách qua các khoảng trống giữa các bệ đang nứt vỡ. Việc tiến lên khó khăn hơn đối với xe tăng thiết giáp, nhưng không phải là không thể. Aika 73 dẫn đầu, xoay thân xe, bắn và lao lên và băng qua các địa hình đang liên tục thay đổi. Không phải lần đầu tiên mà Kaska ngạc nhiên khi thấy Dresi có thể làm được điều đó. Cô ấy giờ đã giống như một cỗ máy vậy.

"Hãy để mắt đến Khan," anh nói với cô ta. "Tôi sẽ liên lạc với ngài ấy nếu tôi có thể."

Sự sụt lún khổng lồ xung quanh họ dần lắng xuống giữa những cơn mưa bụi đá văng ra, mặc dù cơn lốc xoáy trên đầu vẫn tiếp tục hoành hành không ngừng, phủ lên các tấm bê tông đá trơ trụi bằng một màu xanh lục nhợt nhạt chuyển động và trượt như ánh trăng nhuốm màu trên mặt nước. Các đại đội xe tăng tiến lên theo con đường quanh co, luôn đi theo sự dẫn dắt của bộ binh, luôn có nguy cơ trượt xuống một đường dốc đứng và rơi hàng trăm mét xuống các bậc thang xa xa bên dưới.

Sau một lúc, Kaska đã xoay xở để vào được đường dây liên lạc mà White Scars đang sử dụng. Tín hiệu không liên tục, họ vẫn nói thứ ngôn ngữ mà anh không thể hiểu được, nhưng anh có thể hiểu được phần nào đó. Sự nhiễu tín hiệu nghiêm trọng đang gây khó chịu cho họ dường như đã giảm bớt, mặc dù thiệt hại rõ ràng vẫn còn tồn tại xung quanh họ.

Nghe thông điệp trên kênh lúc này không phải là điều dễ chịu. Các White Scars không hề có vẻ gì giống như khi họ nói chuyện với anh bằng tiếng Gothic. Họ đang...tức giận? Điên tiết? Tuyệt vọng? Kaska có thể thề rằng một trong số họ gần như mất kiểm soát, nhưng điều đó chắc chắn là không thể, họ là Space Marine, không phải là đám quân lính nghĩa vụ bị áp bức.

Cuối cùng, sau chuyến đi bộ cực kỳ khó khăn qua một đoạn đá bê tông bị gió thổi trơ trụi, các White Scars lại tập hợp lại, chỉ tay điên cuồng về phía nhau. Kaska dẫn phần còn lại của các xe tăng về phía họ, cảm thấy rất không chắc chắn về những gì đang diễn ra.

Ngay cả khi họ đã đuổi kịp, ngay cả khi anh đã ra lệnh dừng hẳn và cho Dresi một khoảng nghỉ ngơi cần thiết, anh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kính tiềm vọng không cho anh đủ góc nhìn để nhìn rõ những chiến binh quân đoàn đang tụ tập xung quanh. Họ vẫn bồn chồn, kỳ lạ là thiếu quyết đoán, điều này thật khó tin đối với anh, vì bản chất của họ luôn rất là quyết đoán và không bao giờ bồn chồn.

"Chúng ta đang bị phơi mình ở đây," Jandev quan sát một cách khô khan, ngước lên khỏi kính ngắm của mình. Kaska nhận thấy anh ta đang phải chịu một vết cắt dài trên mắt phải từ vụ va chạm trước đó. "Có lẽ đã đến lúc phải suy nghĩ về điều đó?"

Tay súng lascannon đã nói đúng. Tất cả các xe tăng hiện đang chạy không tải, có nguy cơ phơi mình trước hỏa lực địch, và mặt đất đang rất không ổn định, có khả năng nứt vỡ thêm hoặc rơi vào trạng thái sụp đổ hoàn toàn.

"Đưa chúng ta lại gần hơn," Kaska ra lệnh. "Nhưng chậm thôi. Chầm chậm thôi."

Dresi cho xe tăng tiến vào, và Kaska lại nhìn vào ống ngắm. Cả Jandev và Vosch cũng làm như vậy. Anh nghĩ mình có thể nhìn thấy thứ gì đó bất động trên sàn, những vết máu dài và nhiều mảnh giáp vỡ.

"Đó là một trong số bọn họ", Vosch nói.

"Dù sao ông ta cũng đã chết rồi", Jandev nói.

"Hỡi ngai vàng," Kaska thốt lên, xoay kính tiềm vọng để có góc nhìn tốt hơn. "Đó không phải là một trong số họ. Ông ta quá to lớn. Đó là một...."

Anh im bặt lời. Vosch cũng quay lại nhìn anh, khuôn mặt cô ấy chuyển sang màu xám tro ngay khi cô cũng vừa nhận ra. Ngay cả Jandev cũng có vẻ không nói nên lời.

"Đó là cái gì?" Merck hỏi.

Kaska không trả lời. Anh không thể nói ra từ đó.

"Không thể như vậy được", Vosch nói.

"Không thể là gì cơ?" Merck hỏi dồn.

"Làm sao mà anh biết được?" Jandev đáp trả Vosch. "Anh đã từng nhìn thấy một người nào trong số bọn họ chưa?"

"Tất nhiên là không rồi," Kaska nói. Hỡi ngai vàng, đây đúng là cơn ác mộng.

Phải làm gì đó, nếu không tất cả bọn họ sẽ chết hết ở đây. "Dresi, mau quét máy theo dõi và tìm đường đi xuống. Các xạ thủ, hãy sẵn sàng cảnh giác. Còn Merck, riêng anh thì câm mồm đi." Sau đó, anh chuyển trạng thái liên lạc của mình sang nói.

"Thưa ngài Khan," anh lên tiếng, giọng anh hơi run rẩy mặc dù anh đã cố gắng kiểm soát nó. "Chúng tôi có thể giúp gì cho ngài không?"

Trong một lúc, anh không nhận được phản hồi. Thậm chí không có dấu hiệu nào cho thấy điều anh nói đã được nghe thấy.

Sau đó, Jangsai từ từ quay mặt về phía chiếc xe tăng.

"Một thương vong", anh ta trả lời bằng tiếng Gothic. Anh ta nghe có vẻ buồn bã và tê liệt. "Không thể để thi thể ở lại đây được."

Tại sao họ không thể mang thi thể đó đi được? Kaska đã thấy các Space Marine kéo xác của những người đồng đội bị thương đi một quãng đường khá xa. Nhưng rồi, từ những gì anh có thể thấy, "thi thể" này gần như không xứng đáng với cái tên đó, nó như thể đang trong một tình trạng hoàn toàn tồi tệ. Có lẽ nó thậm chí sẽ vỡ tan nếu họ cố gắng nâng nó lên.

Kaska rời khỏi kênh liên lạc. "Bọn họ có thương vong", anh nói với tổ lái.

"Thi thể đó không thể mang vào đây được đâu", Merck nói ngay.

Jandev khịt mũi. "Nó sẽ không vừa đâu. Tôi nói cho anh biết, thi thể đó là một..."

"Họ là đồng minh của chúng ta," Vosch nói. "Họ muốn hộ tống thi thể đó đi. Chúng ta phải giúp họ."

"Nhưng chúng ta có thể làm được gì?" Kaska nói, giờ đã thực sự bực bội. Họ không thể cứ nán lại đây mãi.

Khi Dresi lên tiếng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Kaska phát hiện ra rằng anh gần như không biết giọng cô ấy nghe như thế nào. Hóa ra cô ấy có ngữ âm Albian.

"Có một vùng đất vững chắc cách đây năm trăm mét," cô ấy nói. "Tôi đã vạch ra một lộ trình, và chúng ta có thể đi theo nó, tạm thời là như vậy."

Cô ấy nhìn lên Kaska. "Họ sẽ không bỏ rơi thi thể đó đâu. Họ không tin rằng chúng ta có thể mang thi thể đó đi một quãng đường dài mà không gây tổn thương nghiêm trọng hơn. Có lẽ họ đã đúng. Thi thể đó sẽ không nhét vừa vào bất kỳ cỗ xe tăng nào của chúng ta, ngay cả khi chúng ta có thể mở được tất cả cửa sập, vì nó không có kích thước cơ bản của con người. Nhưng nó có thể được nâng qua nóc xe. Nó có thể được kéo lên qua các vỏ lọc không khí phía sau tháp pháo, với khẩu pháo chính nghiêng ra xa, sau đó được bảo vệ bởi các chiến binh ngồi ở hai bên. Nếu chúng ta lái xe cẩn thận, chúng ta có thể hộ tống được thi thể này cho họ."

Kaska chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc. Những người khác cũng vậy.

Thật khó để đọc được biểu cảm của Dresi đằng sau kính lái xe và mặt nạ phòng độc, nhưng chắc chắn cô ấy có vẻ như đã tính toán được mọi chuyện.

"Anh sẽ phải đưa ra gợi ý cho họ, trung sĩ ạ, vì hiện tại họ không được minh mẫn," cô ấy nói thêm. "Họ có thể không thích điều đó. Nhưng tôi không thấy có sự lựa chọn nào khác."

Kaska nhìn chằm chằm vào Vosch, người vừa nhún vai. Jandev cười khúc khích một cách khô khan và lắc đầu. Merck, lần này thì không có gì để nói nữa.

Kaska thực sự nên hỏi họ đã tìm thấy Dresi ở đâu. Anh thực sự nên cố gắng nói chuyện với cô ấy sớm hơn. Đây là những điều cơ bản, người xa trưởng cần hiểu rõ tổ lái của mình. Chết tiệt thật, bởi vì lúc nào cô ấy cũng là người trầm lặng như vậy đấy.

Nhưng đó là chuyện của khi khác. Kẻ thù vẫn kiểm soát phần lớn thế giới xung quanh họ, và có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Những công trình mà họ đang đứng có thể sụp đổ ngay lập tức. Bất kỳ thảm họa nào cũng có thể bùng nổ mà không báo trước trong khi họ bất lực đứng ở nơi đây.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ thêm một lần nữa, Kaska với tay lấy máy liên lạc.

"Thưa ngài Khan," anh nói một cách thận trọng. "Tôi có một đề xuất."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com