Chương 6: Lời Cảnh Báo Nguy Hiểm
Nỗi đau mất Minh còn đó, nhưng không còn thời gian cho sự yếu đuối. Sáng sớm hôm sau, An, Linh, và Huy đã ngồi lại với nhau, vẻ mặt tuy phờ phạc nhưng ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. Họ biết, mỗi phút giây chần chừ đều có thể phải trả giá bằng mạng sống. Mục tiêu bây giờ là duy nhất: tìm hiểu về khách sạn Nguyệt Cát và lời cảnh báo của người phụ nữ bí ẩn.
An là người cảm nhận rõ rệt nhất sự thay đổi trong không khí. Cô thấy từng ngóc ngách của căn phòng như đang thở, những bức tường cũ kỹ dường như đang thì thầm những câu chuyện bi thương. Trực giác nhạy bén của cô giờ đây trở thành một gánh nặng, khiến cô không ngừng nhìn thấy những hình ảnh thoáng qua, nghe thấy những âm thanh không ai khác nghe được – tiếng khóc ai oán của Minh, hay là tiếng rên rỉ của một linh hồn nào đó đang kề cận?
Linh thì co rúm lại, đôi mắt cô luôn mở to, như sợ hãi nhắm mắt lại sẽ thấy những thứ đáng sợ hơn. Cô không còn vẻ mạnh mẽ, cá tính ngày thường mà thay vào đó là một sự yếu đuối tột cùng. Mỗi tiếng động nhỏ ngoài hành lang, mỗi cơn gió rít qua khe cửa cũng khiến cô giật mình thon thót. Cô liên tục thì thầm:
"Minh... là lỗi của chúng ta... Tại sao chúng ta không tin bà ấy sớm hơn?"
Huy, người từng là trụ cột lý trí, giờ đây cũng chìm sâu vào sự tuyệt vọng. Anh cảm thấy một gánh nặng đè lên vai mình – gánh nặng của sự bất lực khi không thể bảo vệ Minh, gánh nặng của sự nghi ngờ về mọi thứ anh từng tin. Anh biết, thứ đang ám họ vượt xa mọi giới hạn hiểu biết của con người.
An đột nhiên phá vỡ sự im lặng, giọng cô khàn đặc:
"Chúng ta không thể cứ ngồi đây được. Chúng ta phải tìm bà Tư."
Quyết định này như một tia sáng nhỏ nhoi trong bóng tối. Dù sợ hãi, nhưng đó là con đường duy nhất còn lại. Họ ra khỏi khách sạn, đi bộ trên những con dốc mờ sương, mỗi bước chân đều nặng trĩu. Cảm giác bị theo dõi không ngừng đeo bám. An thề rằng cô cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo luôn phả vào gáy mình, như có ai đó đang đi ngay phía sau, thở dốc vào tai. Linh thì liên tục quay đầu lại, đôi mắt hoảng loạn tìm kiếm một bóng hình vô định.
Họ tìm thấy bà Tư ở một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm vắng vẻ, heo hút. Ngôi nhà cũ kỹ, phủ đầy rêu phong, và thoảng mùi nhang trầm. Khi nhìn thấy ba người, đôi mắt bà Tư không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà thay vào đó là một vẻ u buồn, như thể bà đã biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra.
"Các cô cậu đã đến rồi"
Bà Tư nói, giọng trầm ấm nhưng đầy mệt mỏi.
"Ta biết mà... các cô cậu đã khơi dậy thứ không nên khơi dậy."
An lập tức kể lại chuyện của Minh, đôi mắt đỏ hoe.
"Bà ơi, Minh đã chết rồi... Đúng như lời bà nói. Vong hồn đó là ai? Cô ấy muốn gì từ chúng cháu? Tại sao cô ấy lại tấn công bọn cháu?"
Bà Tư nhìn An hồi lâu, đôi mắt bà như xuyên thấu tâm can cô.
"Đó là Trần Ngọc Bích. Oan hồn cô ấy bị mắc kẹt trong ngôi biệt thự đó đã gần một thế kỷ. Cô ấy chết oan, mang theo mối hận thù tột cùng."
Bà Tư bắt đầu kể về câu chuyện của Trần Ngọc Bích. Cô Bích là một cô gái xinh đẹp, tài hoa, nhưng lại mắc chứng bệnh lạ, thường xuyên lên cơn co giật và có những biểu hiện bất thường. Người dân đồn rằng cô Bích bị ma ám, hoặc là đã nhìn thấy những điều mà người thường không thể thấy. Cô cô đơn và khao khát được thấu hiểu. Vào cái đêm định mệnh ấy, cô Bích đã chứng kiến một bí mật kinh hoàng ngay trong chính ngôi biệt thự của mình – một vụ án mạng, một âm mưu tàn độc của những kẻ muốn chiếm đoạt tài sản nhà cô. Để che giấu sự thật, chúng đã gây ra một vụ hỏa hoạn, biến biệt thự thành tro tàn, và giấu đi thi thể của Ngọc Bích cùng với vật chứng quan trọng nhất. Linh hồn cô bị mắc kẹt, mang theo nỗi oan ức tột cùng.
"Sau khi giết hại Trần Ngọc Bích và hủy hoại biệt thự, kẻ thủ ác năm xưa biết linh hồn cô ấy không cam lòng, vẫn sẽ đeo bám hắn ta. Hắn ta đã tìm đến một gã thầy bùa người Khmer nổi tiếng tàn độc và cao tay để trấn yểm vong hồn cô Bích vĩnh viễn trong chính ngôi biệt thự này"
bà Tư kể, giọng bà trở nên lạnh lẽo.
"Gã thầy bùa đó đã dùng một nghi thức tà thuật ghê rợn, phong ấn linh hồn cô Bích lại, khiến cô ấy không thể siêu thoát, không thể báo oán, mãi mãi bị giam hãm trong cõi trần này."
Huy nhìn bà Tư, vẻ mặt đầy hoài nghi:
"Vậy... bọn cháu đã làm gì để giải thoát cô ấy?"
Bà Tư thở dài, nhắm mắt lại, như đang nhập định. Giọng bà trở nên khàn đặc hơn, như có một luồng khí lạnh lẽo phả vào không gian:
"Các cô cậu có nhớ khi mới đến khách sạn, Minh có chạy ra phía sau khách sạn để xem xét cái hồ nước nhỏ và cái giếng cổ không? Nơi đó, ngoài cái giếng trấn yểm, còn có một vật phẩm trấn yểm chủ chốt, một cái bùa chú cổ xưa, bị chôn vùi gần cái giếng, ẩn dưới lớp rêu phong. Minh đã vô tình làm dịch chuyển nó khi chạy nhảy, vui đùa. Đó là một hành động vô ý, nhưng nó đã tạo ra một vết nứt trong trận pháp trấn yểm mạnh mẽ kia."
An chợt nhớ lại. Khi Minh chạy ra phía sau, cậu ta đã vô tư đá phải một tảng đá nhỏ ven đường, và tảng đá đó đã vô tình làm dịch chuyển một miếng kim loại cũ kỹ, gần như bị lẫn vào đất đá. Minh khi đó còn cúi xuống nhặt lên xem qua loa rồi lại vứt đi.
"Minh... Minh đã nhặt một miếng kim loại nhỏ gần cái giếng rồi lại vứt đi!" An thì thầm, mặt tái mét.
"Đó có phải là...?"
Bà Tư mở mắt ra, ánh mắt bà đầy sự nghiêm trọng, gần như là quở trách:
"Đúng rồi. Miếng kim loại đó... là một phần của linh phù trấn yểm. Khi nó bị dịch chuyển, trận pháp trở nên suy yếu. Linh hồn Ngọc Bích đã cảm nhận được điều đó, và cô ấy bắt đầu thoát ra được một phần. Cái chết của Minh... không phải do linh hồn Trần Ngọc Bích gây ra."
Ba người giật mình, hoang mang nhìn nhau. Nếu không phải Ngọc Bích, thì là ai?
Bà Tư tiếp lời, giọng bà đầy sự cảnh báo:
"Khi trận pháp suy yếu, gã thầy bùa năm xưa, dù đã rất già yếu hay đã chết đi, nhưng hắn ta vẫn có âm binh, âm quỷ được hắn ta điều khiển để bảo vệ trận pháp. Hắn ta cảm nhận được sự quấy phá. Cái chết của Minh... là do những âm binh, âm quỷ của gã thầy bùa đó gây ra, nhằm khủng bố và cảnh cáo các cô cậu, buộc các cô cậu phải rời đi, không được động chạm đến trận pháp của hắn ta."
Linh ngã khuỵu xuống, nước mắt lại trào ra.
"Không thể nào... Minh... Minh bị giết bởi... bởi âm binh sao?"
Huy mặt tái mét. Anh không thể tin vào những gì mình đang nghe. Cái chết của Minh không phải là sự trả thù của một oan hồn, mà là sự can thiệp tàn độc từ một thế lực hắc ám khác, một gã thầy bùa vẫn đang kiểm soát mọi thứ từ trong bóng tối.
"Linh hồn cô Bích muốn hóa giải nỗi oan của mình," bà Tư tiếp tục, giọng bà trở nên lạnh lẽo và vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
"Nhưng để làm được điều đó, các cô cậu phải đối mặt với cả hai thế lực: oan hồn Trần Ngọc Bích đang tìm kiếm công lý, và gã thầy bùa cùng âm binh của hắn đang tìm cách giữ bí mật được chôn vùi. Muốn hóa giải, các cô cậu phải giúp cô Bích tìm ra sự thật về cái chết của mình, tìm ra hung thủ thực sự của vụ án năm xưa. Chỉ khi sự thật được phơi bày và công lý được thực thi, linh hồn cô ấy mới siêu thoát. Còn các cô cậu... phải tìm cách chống lại âm binh của gã thầy bùa, và nếu có thể, tiêu diệt tận gốc trận pháp trấn yểm đó."
An cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô nhìn Linh và Huy, đôi mắt họ đầy vẻ hoảng loạn. Gánh nặng giờ đây không chỉ là sự sống còn của bản thân, mà còn là trách nhiệm hóa giải một oan hồn đã tồn tại gần một thế kỷ, và đối mặt với một gã thầy bùa tà ác cùng đội quân âm binh của hắn.
"Vậy... làm sao chúng cháu có thể tìm ra hung thủ khi mọi chuyện đã quá lâu?" Huy hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.
Bà Tư nhìn An, ánh mắt bà trở nên sắc lạnh hơn:
"Cái chết của cô Bích không phải là một vụ hỏa hoạn đơn thuần. Có một vật chứng duy nhất đã bị chôn giấu cùng với bí mật của vụ án năm xưa, liên quan đến hung thủ thực sự. Vật đó bị giấu trong chính ngôi biệt thự, ở nơi mà cô Bích đã chết oan. Linh hồn cô ấy sẽ dẫn lối các cô cậu, nhưng âm binh sẽ tìm mọi cách ngăn cản. Cô gái à, linh cảm của cô là chìa khóa để nhận biết đâu là linh hồn Ngọc Bích và đâu là cạm bẫy của âm binh."
Bà Tư tiến lại gần An, đặt tay lên vai cô:
"Chỉ có sự chân thành và lòng dũng cảm mới giúp cô tìm ra sự thật và đưa cô Bích về nơi an nghỉ. Vật chứng đó sẽ vạch trần kẻ đã gây ra tội ác tày trời năm xưa, và chỉ khi sự thật được phơi bày, linh hồn Ngọc Bích mới có thể siêu thoát. Còn các cô cậu... phải cẩn thận với âm binh và bùa chú của gã thầy bùa. Chúng sẽ tìm cách kết liễu các cô cậu."
Những lời của bà Tư như tiếng sét đánh ngang tai. Họ không thể trốn chạy nữa. Họ không thể bỏ mặc linh hồn Minh và linh hồn Trần Ngọc Bích. Một cuộc chiến không cân sức với quá khứ, với một oan hồn đầy uất hận, và với một thế lực tà ác đang chờ đợi họ.
An cảm nhận rõ ràng một sự lạnh lẽo bao trùm lấy cô, nhưng lần này, nó không hoàn toàn là nỗi sợ. Đó là cảm giác của một nhiệm vụ, một định mệnh đã được an bài. Cô nắm chặt tay Linh và Huy.
"Chúng ta sẽ làm được"
An thì thầm, dù giọng cô run run nhưng ánh mắt cô lại đầy kiên quyết.
"Vì Minh. Và vì cô Bích."
Đêm đó, ba người bạn trở về khách sạn Nguyệt Cát. Căn phòng trống vắng nơi Minh đã ngã xuống giờ đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Đó không chỉ là hiện trường của một cái chết thảm khốc, mà còn là điểm khởi đầu cho hành trình khám phá một bí mật bị chôn vùi gần một thế kỷ. Một bóng đêm nội tâm bao trùm lấy họ, nhưng trong đó, một ngọn lửa nhỏ của sự dũng cảm và lòng tin đã nhen nhóm. Cuộc tìm kiếm vật chứng, cuộc đối mặt với oan hồn, và cuộc chiến cuối cùng để hóa giải bi kịch đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com