Tỉnh lại
Sau khi về bệnh viện, Điền Hủ Ninh vẫn tiếp tục vừa học vừa chăm sóc cho Tử Du.
Vốn mới đầu anh định bảo lưu kết quả học nhưng mẹ Trịnh lại không cho, bảo anh không cần phải làm như vậy.
Bà tin rằng Tử Du sẽ tỉnh dậy sớm thôi.
Vì bà khóc rất đau lòng nên Điền Hủ Ninh cũng đồng ý với bà, anh vừa học vừa chăm sóc cho Tử Du.
Những đêm khuya, khi phòng bệnh chỉ còn lại tiếng máy móc đều đều, anh thường nắm tay Tử Du, kể cho cậu nghe những chuyện ngày xưa, những lần hai người cùng đi học, những lần Điền Hủ Ninh cố tình chọc cậu đỏ mặt, những lời hứa rằng họ sẽ bên nhau mãi mãi.
Mỗi lần nói xong, anh lại nhìn khuôn mặt cậu, chờ đợi một điều kỳ diệu, một dấu hiệu nhỏ nhoi rằng Tử Du có thể nghe thấy anh, có thể sẽ mở mắt nhìn anh một lần nữa.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tĩnh mịch. Lòng anh nặng trĩu, như thể từng lời nói ra chỉ càng khiến anh lún sâu hơn vào cảm giác mất mát.
Một tối nọ, khi anh đang thiếp đi bên cạnh giường, tay vẫn nắm chặt tay Tử Du, anh cảm nhận được một thứ gì đó rất nhẹ nhàng, rất mờ nhạt như một ngón tay cử động trong tay mình.
Điền Hủ Ninh giật mình mở mắt, tim đập loạn nhịp. Anh chăm chú nhìn bàn tay Tử Du, chờ đợi trong căng thẳng, hy vọng đến nỗi gần như nghẹt thở.
Và rồi... như một phép màu, ngón tay Tử Du khẽ nhúc nhích thêm một lần nữa.
"Tử Du..." Điền Hủ Ninh thì thầm, mắt đỏ hoe nhìn khuôn mặt cậu, đôi mắt đẫm lệ rơi không ngừng. "Em... có nghe anh không?"
Tử Du không đáp lại, nhưng sự nhúc nhích nhỏ nhoi ấy đã thắp lên một tia sáng trong lòng anh, một tia hy vọng mong manh giữa bóng tối u ám.
Điền Hủ Ninh cảm thấy trái tim mình như sắp nổ tung, nhưng anh không dám tin vào điều kỳ diệu này quá sớm. Anh nắm chặt tay Tử Du hơn, thận trọng không muốn làm cậu tỉnh giấc một cách quá đột ngột.
"Anh sẽ đợi em." Anh nghẹn ngào, lời nói vỡ vụn trong cổ họng. "Dù có phải đợi cả đời, anh vẫn sẽ đợi."
Anh lại nhìn cậu, đôi mắt vẫn đầy hy vọng nhưng cũng chất chứa lo âu. Giây phút ấy, tất cả những gì anh có thể làm là ở bên cạnh cậu, chờ đợi. Điền Hủ Ninh nhắm mắt lại, hy vọng rằng sẽ có một lần nữa, một lần nữa thôi, Tử Du mở mắt nhìn anh.
Thời gian trôi qua, những ngày đêm dài đằng đẵng, Điền Hủ Ninh vẫn kiên nhẫn ở bên. Cảm giác ngóng trông, đợi chờ một tín hiệu từ cậu, dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Anh tiếp tục kể cho Tử Du nghe mọi chuyện, dù không nhận được sự đáp lại, nhưng vẫn tin rằng, ở đâu đó trong tâm trí của cậu, anh vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của mình.
Một buổi chiều khi ánh sáng từ cửa sổ phòng bệnh dịu dàng chiếu vào, Điền Hủ Ninh đang cúi đầu làm bài tập thì bất ngờ, tay Tử Du lại cử động, lần này mạnh hơn trước. Anh ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch. Cậu mở mắt, đôi mắt mờ mịt, như chưa hoàn toàn tỉnh lại, nhưng có thể nhận ra người đứng trước mình.
"Tử Du!" Điền Hủ Ninh mừng rỡ, giọng nói nghẹn ngào, một tay vội vàng nắm lấy tay cậu. "Em tỉnh rồi sao?"
Tử Du nhắm mắt lại một lúc lâu, rồi từ từ mở ra, ánh mắt mơ hồ nhìn Điền Hủ Ninh, dường như chưa thể hiểu hết mọi thứ xung quanh. Nhưng khi ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt anh, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi, dù rất mờ nhạt, nhưng đủ để làm trái tim Điền Hủ Ninh tràn đầy niềm vui sướng.
"Anh... Hủ Ninh..." Tử Du thì thào, giọng yếu ớt nhưng đầy ấm áp.
Lúc đó, tất cả những đau đớn, những lo âu trong Điền Hủ Ninh như tan biến hết. Anh chỉ biết siết chặt tay cậu, nước mắt rơi xuống, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. "Anh đây, anh đây, không sao không sao, em không phải lo nữa. Anh sẽ luôn ở bên em."
Anh nghẹn ngào ôm lấy tình yêu của đời mình vào lòng, trái tim bị vụn vỡ hai tháng nay cuối cùng cũng như được chữa lành, người yêu anh đã tỉnh rồi.
Điền Hủ Ninh ngồi bên giường bệnh, không rời mắt khỏi Tử Du dù chỉ một giây. Mặc dù cậu đã mở mắt, nhưng đôi mắt ấy vẫn mơ màng, chưa thực sự nhìn rõ mọi thứ. Điền Hủ Ninh vẫn chưa dám tin vào phép màu này, dù một phần trong anh không thể ngừng hy vọng.
"Em... em có mệt không?" Anh hỏi, giọng dịu dàng, mắt không rời khỏi gương mặt Tử Du. "Anh sẽ gọi bác sĩ, em chỉ cần nghỉ ngơi thôi."
Tử Du nhắm mắt lại, không trả lời ngay, nhưng tay cậu lại siết chặt tay anh, như thể muốn nói rằng không cần gọi ai cả, chỉ cần anh ở đây là đủ. Điền Hủ Ninh cảm nhận được sức mạnh từ cái siết tay ấy, và trái tim anh lại đập mạnh, một lần nữa.
"Em không cần nói gì đâu," Điền Hủ Ninh nghẹn ngào, "Chỉ cần em còn ở đây là anh hạnh phúc rồi."
Một lúc lâu sau, bác sĩ vào kiểm tra tình trạng của Tử Du. Anh nhìn thấy ánh mắt lo âu của bác sĩ khi xem xét các kết quả xét nghiệm, nhưng cuối cùng, ông cũng mỉm cười, gật đầu.
"Rất may mắn, tình trạng của cậu ấy đang cải thiện. Dù còn yếu, nhưng có thể sẽ hồi phục nhanh chóng nếu được chăm sóc tốt."
Lời nói của bác sĩ như một tia sáng, thắp lên niềm hy vọng mới cho Điền Hủ Ninh. Anh đứng dậy, cảm ơn bác sĩ rồi quay lại nhìn Tử Du, đôi mắt ánh lên niềm tin tưởng mãnh liệt.
"Anh biết mà, em sẽ không bỏ anh." Điền Hủ Ninh thì thầm, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Suốt những ngày sau đó, Tử Du dần tỉnh táo hơn. Mỗi lần anh đến, cậu đều nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, như thể chưa thể tin mình lại có thể thức dậy. Và mỗi lần như vậy, Điền Hủ Ninh đều kể cho cậu nghe những chuyện vui, những kỷ niệm của hai người, như thể muốn thổi bùng lại ngọn lửa tình yêu trong lòng cậu.
Điền Hủ Ninh không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào bên Tử Du. Anh kiên nhẫn lắng nghe những âm thanh nhỏ bé, những phản ứng của cậu, dù chỉ là một cái nheo mắt hay một cái nhấc tay nhỏ, anh cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, Tử Du nhìn Điền Hủ Ninh, đôi mắt cậu giờ đã rõ ràng hơn, ánh lên một tia sáng quen thuộc mà anh từng nhìn thấy trong đó.
"Anh... có phải anh rất lo cho em không?" Tử Du hỏi, giọng hơi khàn, nhưng trong đó có một sự dịu dàng mà Điền Hủ Ninh rất quen thuộc.
Anh ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Anh lo cho em là chuyện hiển nhiên mà đồ ngốc."
"Em là người mà anh cất chứa trong lòng, trái tim chỉ đập loạn nhịp với mình em thì sao không lo lắng cho em được đây."
Tử Du không nói gì, nhưng nụ cười yếu ớt của cậu đã đủ để trái tim Điền Hủ Ninh ngập tràn hạnh phúc. Anh siết chặt tay cậu, không muốn rời xa, cảm nhận được từng nhịp đập trái tim của người mình yêu.
Thời gian trôi qua, từng ngày, từng ngày một, Tử Du càng lúc càng hồi phục. Cậu bắt đầu có thể ngồi dậy, tự mình ăn uống và nói chuyện nhẹ nhàng với Điền Hủ Ninh. Mỗi ngày là một bước tiến nhỏ, nhưng lại chứa đựng cả một quá trình dài đầy đau đớn và hy vọng.
Điền Hủ Ninh vẫn tiếp tục ngày ngày đến bên cậu, không bao giờ rời đi quá lâu. Anh vẫn giữ thói quen kể cho Tử Du nghe về những chuyện xung quanh, những việc anh đã làm trong ngày, những điều nhỏ nhặt nhưng luôn muốn chia sẻ với cậu. Mỗi khi nhìn thấy Tử Du phản ứng, dù là một cái gật đầu hay một nụ cười nhỏ, Điền Hủ Ninh lại cảm thấy như tất cả những nỗi đau đớn trước kia đều tan biến hết.
Một ngày, khi cậu đã có thể tự đi lại một chút, Điền Hủ Ninh dẫn Tử Du ra ngoài ban công bệnh viện, nơi có thể nhìn thấy khung cảnh yên bình của thành phố. Mặt trời đã lặn, và bầu trời bắt đầu chuyển sang một màu cam dịu dàng.
"Em nghĩ, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian." Tử Du thì thầm, đôi mắt nhìn ra xa, không nhìn Điền Hủ Ninh nhưng giọng nói vẫn đầy ấm áp. "Có những lần anh chỉ ngồi bên cạnh em, nhưng em lại không biết."
Điền Hủ Ninh nắm lấy tay cậu, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể cậu lan tỏa. "Anh không bỏ lỡ gì cả. Tất cả thời gian này, dù có đau đớn, anh đều ở bên em. Và điều đó quan trọng hơn tất cả." Anh quay sang nhìn Tử Du, đôi mắt ngập tràn tình cảm. "Anh sẽ luôn ở bên em, không để cho em phải trải qua bao nhiêu đau đớn nữa."
Tử Du nhìn anh, nhẹ cười, không đầu không đuôi nói: "Em không có gì để báo đáp anh hết, có mỗi em thôi được không anh?"
Điền Hủ Ninh phì cười, ôm chặt lấy cậu, không để cả hai có bất kỳ một khoảng trống nào: "Có em là đủ rồi, anh không cần mấy thứ khác đâu, ngốc ơi."
Im lặng bao trùm, nhưng trong không gian ấy, cả hai như tìm thấy sự bình yên mà lâu nay vẫn thiếu vắng.
Điền Hủ Ninh cảm nhận được nhịp thở của Tử Du đều đặn hơn, giống như tim cậu cũng bắt đầu hòa nhịp lại với thế giới xung quanh. Mọi thứ như trở lại đúng vị trí của nó, những ngăn cách và những tổn thương dường như đang dần được hàn gắn.
"Em muốn ra ngoài một chút." Tử Du nhìn Điền Hủ Ninh, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn, cậu muốn thử cảm nhận thế giới bên ngoài một lần nữa.
Điền Hủ Ninh đứng dậy, mỉm cười, đỡ Tử Du ra ngoài ban công, hai người đứng im nhìn ngắm cảnh đêm. Điền Hủ Ninh biết rằng, dù mai sau có bao nhiêu thử thách, chỉ cần họ còn có nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.
Bầu trời đêm bao la, đầy những vì sao lấp lánh, như lành lặn những vết thương trong tim mỗi người. Và trong khoảnh khắc ấy, Tử Du cảm thấy mình không còn cô đơn, không còn bị tách biệt khỏi thế giới nữa.
Những đau đớn khi bị người ta hành hạ cũng chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua với cậu, đối với cậu bây giờ chỉ cần có Điền Hủ Ninh ở bên, thì cậu sẽ không có cảm giác đau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com