Chương 24 Mộng Chưa Tàn
Khi tiếng chuông "ong ong" chấn động bốn phương vang lên, ánh sáng trắng cuộn trào như thủy triều, cuốn hết thảy thí sinh trở về sảnh lớn Thiên Kim Đài. Trăm bóng người rơi bịch xuống đất như bánh nếp bị thả khỏi nồi hấp, tiếng kêu rên vang khắp nơi, cảnh tượng hỗn loạn chẳng khác gì chợ cá ngày giông bão.
Có kẻ vừa mở mắt đã ôm đầu tru tréo.
"A a a! Đầu ta đâu? Lúc nãy rõ ràng bị bổ làm đôi mà!"
Người bên cạnh thò tay sờ trán y một cái, lạnh nhạt đáp: "Vẫn còn nguyên. Chỉ là não có hơi trượt chỗ."
Lại có kẻ gào khóc như mưa dầm: "Huynh đệ! Ngươi còn sống! Vậy ta không phải cô hồn dã quỷ ư?!"
Ở góc tây bắc, hai thiếu niên vừa thấy nhau liền như kẻ thù truyền kiếp, chưa kịp mở miệng đã quăng nắm đấm.
"Khốn kiếp! Ngươi dám đâm ta sau lưng."
"Thì ảo cảnh chứ có phải thật đâu!"
"Nhưng nỗi đau ta cảm nhận được là THẬT!"
Mặc Hiểu Trần ngồi trên đài cao xoa trán, Liễu Nguyệt rút quạt ra che mặt, thở dài: "Thi một kỳ như mở một hội tế độ, kẻ sống đi vào, vong hồn đi ra."
Trên đỉnh tháp quan sát, Lôi Mộng Sát đã thay hồng y, vắt chân chữ ngũ, tay cầm túi đậu phộng, vừa nhai vừa cười đến lăn cả vai.
"A ha ha ha! Nhìn xem, có đứa còn tưởng mình thành vong hồn, khóc như cha chết!"
"Cái gã mặt dài kia, vừa nãy còn vác kiếm như thần sát, giờ ngồi bó gối như quả dưa hấu bị hỏng!"
"Ồ ồ ồ... đánh nhau rồi kìa! Đúng rồi, đánh vào mặt hắn! Mối thù không đội trời chung!"
"Đánh vào mũi hắn! Đúng rồi! Cho hắn biết thế nào là 'ảo cảnh vô tình, tình người có hạn'!"
Liễu Nguyệt lên tiếng: "Được rồi đừng xem kịch nữa, mau cho giải tán đi, đau cả đầu."
"Chán ghê... đang đến đoạn cao trào." Dù làu bàu nhưng Lôi Mộng Sát vẫn đứng dậy, phủi tay.
"Im lặng! Kỳ thi chung khảo đã kết thúc! Nhà ai nấy về, mẹ ai nấy kiếm, muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh! Kết quả sẽ công bố sau!"
Biển người từ từ thưa dần.
Giữa biển người nhốn nháo, tiếng kêu la inh ỏi, Diệp Đỉnh Chi vẫn như kẻ lạc hồn, hai mắt đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng từng nhịp thở dồn dập.
Hắn điên cuồng dạt qua từng tốp người. Cả đám thí sinh đang hoặc khóc, hoặc đánh, hoặc chửi nhau, vậy mà chẳng ai để tâm đến một người đang hoảng loạn.
Mỗi bước chân dẫm lên nền đá như đạp vào tim y. Đôi mắt giờ nhuốm một tầng máu đỏ, vừa lo vừa giận vừa sợ.
Ánh mắt như bị lưỡi dao vô hình cắt từng tấc thịt, đảo khắp nơi đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Rồi... trong một thoáng lay động của vạt áo nơi cuối phòng, y sững người.
Góc văn án, nơi chẳng ai còn để ý giữa biển hỗn độn, một thân ảnh xanh ngọc gục lặng lẽ bên chiếc cột ngọc, tựa như chỉ cần thêm một cơn gió là tan vào cát bụi.
"——Đông Quân!"
Diệp Đỉnh Chi gần như quát lên, cả thân hình lập tức xé gió lao đến, quỳ sụp bên cạnh.
Bách Lý Đông Quân, đầu tóc rối tung, ngực trước thấm đẫm máu tươi. Mặt y trắng bệch như tờ giấy, mày nhíu lại, môi tái nhợt.
"Đông Quân..." Giọng Diệp Đỉnh Chi nghẹn lại trong cổ: "Không phải chỉ là ảo cảnh thôi sao, tại sao lại thành ra thế này?!"
Triệu Ngọc Giả cũng chạy lại.
"Có phải là do huynh ấy uống đan dược của ta không, dù thương thế trong ảo cảnh là giả nhưng thuốc huynh ấy uống là thật, tổn thương nội phủ cũng là thật..."
"Thuốc gì?" Lúc ấy Diệp Đỉnh Chi không còn tỉnh táo, không biết được lúc đo Bách Lý Đông Quân đã làm gì.
"Là Lực Linh đan dùng để cưỡng chế tu vi." Triệu Ngọc Giả trả lời
Hắn run rẩy đưa tay ôm lấy y, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến tâm thần Diệp Đỉnh Chi như sụp đổ.
"Đệ ngốc sao."
Mặc Hiểu Trần tiến lại gần, giơ tay định điểm mạch, nhưng vừa chạm vào cổ tay Đông Quân đã khựng lại. Sắc mặt hắn nghiêm trọng chưa từng thấy, ánh mắt đầy do dự.
Liễu Nguyệt cũng bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống, rút quạt gõ gõ lên trán mình: "Chúng ta... không có đan dược chữa tổn thương do cưỡng ép tu vi. Trên đỉnh Kim Phong Sơn có một vị y sư ẩn cư, có thể..."
"Không kịp đâu," Mặc Hiểu Trần lắc đầu, giọng trầm hẳn: "Chân khí y vỡ vụn, tâm mạch chấn động. Nếu không có linh đan cấp thiên hoặc người có Linh Căn hệ Mộc cấp tuyệt để chữa trị... sợ là..."
Liễu Nguyệt thở dài, quạt rũ xuống bên hông.
"Dù là chúng ta cũng không cứu được ai muốn tự sát."
Diệp Đỉnh Chi ôm lấy Đông Quân, toàn thân như hóa đá. Những ngón tay siết chặt đến trắng bệch, khớp xương rạn rạn như muốn nghiền nát mọi thứ trong tay. Hắn không nghe thấy tiếng gọi của Liễu Nguyệt, không thấy ánh mắt lo lắng của Mặc Hiểu Trần, cũng chẳng còn nhận ra mình đang ở đâu.
Tất cả... chỉ còn là tiếng tim đập hỗn loạn và hơi thở yếu ớt sắp tắt trong lồng ngực người đệ hắn yêu thương nhất.
Ánh mắt hắn dại đi, rồi lại đỏ ngầu như tẩm máu. Sát khí từ thân thể cuộn trào như dòng nước dữ bị vỡ đập, từng tia chân khí như muốn xé toạc không khí quanh hắn. Mạch khí hỗn loạn, linh lực rối loạn, trời đất xung quanh chấn động nhè nhẹ.
Đất dưới chân rạn nứt. Một luồng khí tức đen đỏ giao hòa, từ đan điền dâng thẳng lên đỉnh đầu, dường như có thứ gì đó trong cơ thể Diệp Đỉnh Chi đang bị ép thức tỉnh.
Ngay lúc ấy, một bàn tay chạm nhẹ vào vai hắn.
Triệu Ngọc Giả.
Không phải với tu vi cao hơn. Không phải với linh khí hùng hậu. Mà bằng một bàn tay nhỏ gầy, và một giọng nói dịu dàng đến lạ lùng giữa chốn hỗn loạn: "Diệp huynh... tỉnh lại đi. Tiểu công tử không muốn huynh như vậy."
Hắn không quay đầu, nhưng bàn tay siết Đông Quân hơi nới lỏng.
Triệu Ngọc Giả bước đến trước mặt hắn, cúi người nhìn thẳng vào mắt.
"Huynh ấy là vì huynh mà mới uống Lực Linh đan. Là để bảo vệ huynh trong ảo cảnh. Huynh ấy... chấp nhận tổn thương cả tâm mạch, cược mạng để huynh không nhập ma đạo."
Giọng hắn trầm thấp, có chút khản đi: "Diệp huynh... nếu giờ huynh để tâm trí bị hận thù nuốt chửng, để linh mạch tẩu hỏa huynh phải nói sao với Tiểu Công Tử đây."
Một câu cuối cùng như lưỡi dao cắm phập vào tim.
Khí tức quanh người Diệp Đỉnh Chi chấn động dữ dội, rồi... chợt vỡ tan như bọt nước. Sát khí tan rã, linh lực tán loạn, thân hình hắn run rẩy kịch liệt rồi rũ xuống như diều đứt dây.
Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh dậy, đôi mắt khẽ mở ra, để lộ dòng nước mắt cứ thế trào dâng không thể kìm nén được.
Những hình ảnh mộng mị vừa rồi giờ đã hoàn toàn tan biến, để lại một cảm giác trống rỗng và nhạt nhòa ngay trước mắt. Bầu không khí lạnh lẽo của hang núi rộng lớn càng làm nổi bật thêm vẻ hiu quạnh trong lòng. Không tránh khỏi việc cảm thấy buồn bã và trống trải, Bách Lý Đông Quân thoáng nhíu mày như chìm vào suy tư nào đó.
Tuy nhiên...
"Sư... sư phụ." Đường Liên đứng bên cạnh, thấy Bách Lý Đông Quân cuối cùng đã tỉnh lại, ban đầu không giấu nổi vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng. Nhưng khi nhận ra tinh thần của Bách Lý Đông Quân dường như vẫn còn hỗn loạn, y bỗng lúng túng, không biết có nên lên tiếng quấy rầy hay không.
Bách Lý Đông Quân quay đầu nhìn Đường Liên, khẽ ngẩn người rồi hỏi: "Đồ nhi, tại sao con lại ở đây?"
"Con tới tìm người." Đường Liên vội vàng nói.
Bách Lý Đông Quân, lúc này vừa qua cơn say, ánh mắt vẫn mờ mịt đầu đau nhức không ngừng.
"Đến tìm ta? Sao con biết cách tới đây?" Bách Lý Đông Quân không hiểu.
"Là Nho Kiếm Tiên tiền bối nói cho chúng con. Đúng rồi, mọi chuyện đang rất cấp bách, bây giờ có thể bọn Tiêu Sắt đang gặp nguy hiểm!" Đường Liên vội vàng la lên.
Bách Lý Đông Quân tay vừa xoa thái dương vừa đáp lời của Đường Liên, tâm trí y lại mơ hồ, tác dụng của Canh Mạnh Bà lại như thế sao. Cảm giác trì độn nặng nề như có rất nhiều thứ chồng chéo trong tâm trí, nhưng lại rối loạn vô cùng.
"Tiêu Sắt?" Bách Lý Đông Quân khẽ cau mày: "Con nói Tiêu Sở Hà đến Tuyết Nguyệt thành ngày hôm đó à? Sao hắn lại tới đây? Hắn muốn chữa kinh mạch bị tổn hại của mình à?" Mạch suy nghĩ của Bách Lý Đông Quân dường như được khai thông.
"Mạc Y nhập ma rồi." Bách Lý Đông Quân chợt nhớ ra nhỏ giọng nói: "Bây giờ hắn đang trong cảnh giới quỷ tiên, gọi là tiên nhưng thực chất là quỷ. Vốn dĩ ta định trừ ma cho hắn, thế nhưng hắn lừa ta uống chén Mạnh Bà Thang này trước."
"Vậy chúng ta phải tới đó ngay lập tức." Đường Liên nhìn đống đã ngăn cửa hang, cau mày nói: "Ngoại trừ Tiêu Sắt còn có Lôi Vô Kiệt của Lôi gia bảo, Diệp Nhược Y con gái Diệp tướng quân, còn cả Thiên Lạc cũng đang ở đó."
"Con có biết đây là đâu không? Chỉ mấy người các con mà cũng dám tới đây à? Hơn nữa có mấy tảng đá thôi mà cũng cản được con à?"
Bách Lý Đông Quân nhìn lướt qua rồi bĩu môi: "Đúng là vô dụng."
Đường Liên vội vàng cúi đầu: "Đúng là do đệ tử vô dụng."
"Ài. Tên đệ tử này chẳng khác gì tảng đá, chẳng biết đùa gì cả!" Bách Lý Đông Quân giậm mũi chân, nhẹ nhàng vung ống tay áo, đá tảng đều tan thành tro bụi, quay đầu lại nhìn Đường Liên đang ngây ra tại chỗ: "Còn nhìn cái gì? Đi thôi."
"Sư phụ, người uống Mạnh Bà Thang rồi à?"
"Uống rồi?"
"Ra sao?"
"Ngọt hơn một chút so với những gì ta từng tưởng tượng."
"Chẳng phải nói uống Mạnh Bà Thang là cắt đứt chuyện trước kia, thế nhưng sao sư phụ vẫn như không việc gì, không quên gì cả à?"
"Đúng vậy, mà cũng không đúng cảm giác như ta đúng là đã quên gì đó nhưng mà hình như cũng còn nhớ rõ, cảm giác như là......"
"Sư phụ, có phải vừa rồi người nằm mơ không? Con nghe người gọi tên người khác."
"Đó không phải người khác."
"Thế thì là ai?"
"Là ai? Ta.... lại không nhớ rõ!"
Trong gian nhà lầu bên sườn núi, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc cùng với Diệp Nhược Y đang đứng ở đó. Từ một khắc đồng hồ trước, trong gian nhảy xảy ra một chuyện kỳ lạ.
Tất cả động vật đều rời khỏi gian nhà này, bầy khỉ, những con tiên hạc cùng lũ sóc đều bỏ chạy như điên.
Một lúc sau, bọn họ phát hiện đất đai xung quanh như có dị động. Tiêu Sắt tiến tới kiểm tra mới phát hiện rắn và bò cạp đang chui từ dưới đất lên, bỏ chạy theo những động vật khác. Trong số chúng vốn có một số loài là thiên địch của nhau, nhưng bây giờ lại chẳng hề đấu đá.
"Thế này là sao?" Lôi Vô Kiệt không hiểu.
Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thiên tai."
"Thiên tai? Là động đất hay núi lửa phun trào?" Lôi Vô Kiệt nhìn bốn phía.
"Có lẽ là thứ còn đáng sợ hơn thiên tai." Tiêu Sắt nói.
Vừa dứt lời, một bộ áo trắng đã từ xa bay tới, chậm rãi hạ xuống đất.
Vẫn cưỡi gió bay tới như trước, vẫn tiêu sái dị thường, chỉ có điều khi Mạc Y ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn đã lấp loáng một màu tím quỷ mị.
"Thời hạn ba ngày đã đến, ta tới lấy thứ mà mình muốn."
"Thứ gì?" Diệp Nhược Y hỏi.
Mạc Y giơ một ngón tay, ngón tay tinh tế như ngọc chỉ thẳng vào Diệp Nhược Y: "Ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com