Chương 25 Mộng Tử Vong, Mộng Tái Sinh
Khi Bách Lý Đông Quân cùng Đường Liên chạy đến Mạc Y đang hút đi thần thức của Diệp Nhược Y.
"Dừng!" Lại có một tiếng quát lớn vang tới.
Tiếng sấm ngừng.
Tiếng gió lặng.
Chỉ thấy một bộ áo xanh từ xa lao tới, một quyền đánh ra là hủy đi một phần nhỏ của tấm tinh đồ kia.
"Bách Lý Đông Quân!" Mạc Y quăng Diệp Nhược Y sang một bên, tức giận quát.
"Mạc tiên sinh." Bách Lý Đông Quân hạ xuống trên một cây đại thụ, giọng nói vẫn rất cung kính.
"Khi xưa ta cứu ngươi trong lúc nguy nan, bây giờ ta còn giúp ngươi chưng cất Mạnh Bà Thang, vì sao ngươi lại tới phá hỏng chuyện của ta?" Mạc Y cả giận nói.
"Mạc tiên sinh, ngươi đã nhập ma, quay đầu là bờ." Bách Lý Đông Quân khẽ thở dài một tiếng: "Người xưa đã mất, sao phải cố chấp như vậy?"
"Ngươi là thứ gì mà đòi dạy ta phải làm gì? Câu này ngươi cũng có tư cách nói với ta sao!" Mạc Y đột nhiên vung hai tay áo, trong tay áo như có sấm gió ẩn hiện.
"Được, ta không ngăn cản tiên sinh. Nhưng mấy vị này đều là đệ tử của Tuyết Nguyệt thành ta. Ta muốn dẫn họ đi." Bách Lý Đông Quân nói.
"Người khác thì được. Cô ấy thì không." Mạc Y đang nói tới Diệp Nhược Y.
"Vậy không có cách nào rồi." Bách Lý Đông Quân lắc đầu: "Tiên sinh có ân với ta, cho nên mời tiên sinh xuất thủ trước."
Mưa gió sấm chớp bùng lên khắp tám hướng.
Tất cả đánh thẳng về phía Bách Lý Đông Quân.
Nhưng thân hình Bách Lý Đông Quân đã biến mất.
Một khắc sau, hắn đã xuất hiện dưới gian nhà lầu.
Khinh công trong thiên hạ, có Thế Vân Tung của Võ Đang, Bát Bộ Cản Thiền của Thiên Sơn, còn có thân pháp đệ nhất thiên hạ Đạp Vân Thừa Phong bộ mà Tiêu Sắt tu luyện.
Nhưng tất cả những khinh công đó đều không sánh nổi thân pháp của Mạc Y và Bách Lý Đông Quân lúc này. Thứ bọn họ dùng đã không phải một chiêu một thức mà là ẩn chứa đạo của đất trời, thuận theo tâm ý mà hành động.
"Mấy năm qua, ngoại trừ ngươi còn có một người đã tới nơi này, ngồi luận đạo với ta. Đó là một người rất thú vị, hắn nói với ta võ học chia thành bốn cảnh giới, mà ta chính là người duy nhất trong thiên hạ mà hắn từng thấy bước vào cảnh giới Thần Du Huyền Cảnh. Nhưng bây giờ, có vẻ ta gặp được người thứ hai rồi." Mạc Y nói.
Bách Lý Đông Quân gật đầu: "Đúng, ta vào Thần Du Huyền Cảnh."
Thần du trong thiên địa, đại đạo mà hư tĩnh.
"Ta mơ một giấc mơ, trong mơ ta gặp được một người." Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại cố gắng hồi tưởng giấc mộng đó "Sau khi tỉnh mộng, khẽ vận công mới phát hiện không ngờ mình đã phá cảnh."
"Ngươi đã mơ thấy gì?"
"Ta đã mơ.....ta mơ thấy...."
"Ngươi có biết Thần Du Huyền Cảnh sẽ như nào không." Lúc này Mạc Y khẽ cười nói:
"Huyền Cảnh, Huyền Cảnh, ngươi làm sao biết rõ là cảnh hay là hiện, một người mới vào Huyền Cảnh như ngươi cũng dám đấu với ta sao."
Một cây phất trần màu trắng, mỗi sợi lông ngựa trên đó đều lập tức dựng thẳng như lông chim. Một lão đạo tóc trắng phau đột nhiên xuất hiện tại đó, tay cầm phất trần, nhẹ nhàng vung lên, đánh lùi Mạc Y.
"Ai vậy? Sao tự nhiên có một đạo sĩ xuất hiện?" Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc.
Lôi Vô Kiệt ngây ra một chút: "Đợi đã, hình như ta từng gặp hắn."
Đường Liên tâm thần bất định, thấy lão đạo sĩ đột nhiên xuất hiện lại kinh hãi tới biến sắc: "Quốc... quốc sư?"
Tề Thiên Trần cười một tiếng quay đầu lại nhìn Mạc Y, nhẹ giọng nói: "Sư đệ, lâu rồi không gặp."
Mạc Y ngạc nhiên một hồi lâu rồi cúi đầu nói: "Tề sư huynh."
Tới nay Tề Thiên Trần tóc đã bạc trắng, nhưng Mạc Y vẫn tuấn mỹ tựa thiếu niên.
Lâu ngày gặp lại, cảnh còn người mất.
Tề Thiên Trần dậm nhẹ mũi chân, lướt tới trước vài bước. "Sư đệ, biết ngươi còn sống, sư huynh ta rất vui vẻ. Sư phụ lão nhân gia đâu?"
Mạc Y đáp: "Hai mươi năm trước sư phụ lão nhân gia đã về cõi tiên rồi."
"Trước khi chết người có để lại di ngôn gì không?" Tề Thiên Trần có vẻ không ngạc nhiên.
"Sư phụ nói, nếu ta có thể tu thành chân tiên, đó là vì chấp niệm trong lòng ta. Nếu ta không tu thành chân tiên, cũng là do chấp niệm trong lòng ta." Mạc Y nói.
Tề Thiên Trần gật đầu một cái: "Vậy ngươi nghĩ sao?"
"Ta nghĩ, tu vi đạo pháp của sư phụ kém xa ta, làm sao đánh giá được ta?" Mạc Y ngạo nghễ nói.
"Không hổ là tiểu sư đệ của ta, thành tựu của ngươi ngày nay, có dõi mắt khắp vận nước ba trăm năm của Bắc Ly vẫn là người đứng đầu. Đúng là ngay cả sư phụ cũng không có tư cách đánh giá về ngươi."
"Sư huynh, năm xưa khi rời núi, ngươi đã chẳng bằng ta. Bây giờ cảnh giới giữa ngươi và ta đã khác biệt như trời với vực. Ngươi lấy gì mà cản ta?" Mạc Y ngạo nghễ nói.
Thân hình Tề Thiên Trần bị lực lượng trùng kích của Bát Quái Tâm Môn làm cho nhấp nháy, như lúc nào cũng có thể tan mất. Cho tới khi một quyền từ tây tới.
"Phá!" Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, lực lượng bát quái bị hắn đánh tan, hắn thở hổn hển nói: "Quốc sư phải ráng chống đỡ, một mình ta không đối phó được đâu."
Thân hình Tề Thiên Trần lại rõ ràng, hắn mỉm cười thản nhiên nói: "Xem ra chỉ có thể hợp lực với Bách Lý thành chủ rồi."
"Có đánh thắng được không?" Bách Lý Đông Quân hỏi.
"Còn thiếu quyền." Tề Thiên Trần than thở.
"Thứ gì?" Bách Lý Đông Quân không hiểu.
"Một vị kim cương Phật môn." Tề Thiên Trần nhìn Mạc Y lơ lửng dáng vẻ tuyệt thế kia. "Phật Đạo Nho tam giáo, lão đạo ta là đạo trưởng, Bách Lý huynh là tông sư nho giáo, chỉ thiếu một vị kim cương. Hợp lực tam giáo mới có thể tấn áp lực lượng quỷ tiên này."
"Kim Cương Phật Môn, ý người là Hàng Ma Công. Quyền Hàng Ma ta cũng.....biết."
Giọng nói của Bách Lý Đông Quân dần nhỏ, trong lòng lại tự hỏi, y lại biết Quyền Hàng Ma, y có chút nghi hoặc, không phải là từng thấy tiểu tử Lôi Vô Kiệt dùng qua sau.
Là lúc cùng nhau giúp Mạc Y giải từ tâm ma lúc đó có Quyền Hàng Ma còn có Tâm Ma Dẫn.
Rốt cuộc bây giờ là chuyện gì? Chẳng phải lúc đó đã giải quyết được tâm ma cho Mạc Y rồi sao? Vậy hiện tại đang xảy ra điều gì đây?
Đúng lúc này, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên như ngưng đọng. Bách Lý Đông Quân hoảng hốt, ánh mắt dõi theo cảnh vật đang dần dần chìm vào sự mờ ảo.
Cơ thể bỗng chốc trở nên trống rỗng như một du hồn, trước mắt xuất hiện một huyền quan kỳ bí, lặng lẽ cuốn lấy thần hồn của Bách Lý Đông Quân vào bên trong.
Trong không gian hỗn độn, tối tăm không chút ánh sáng, Bách Lý Đông Quân khép hờ đôi mắt, tập trung lắng nghe thật cẩn trọng. Cảm giác bao nhiêu sức mạnh từ đất trời đều đồng loạt ập đến, hướng thẳng về phía y.
Đây là mộng cảnh chăng, hay rốt cuộc là thứ gì? Sự công kích dữ dội đánh thẳng vào thần hồn khiến tinh thần Bách Lý Đông Quân như bị nghiền nát. Mọi thứ trở nên hỗn độn và rối loạn, ý thức của y dường như chẳng thể tiếp tục bám víu vào bất cứ điều gì.
Y để mặc bản thân trôi nổi, bị cuốn theo dòng triều dâng từng cơn đau đớn xé nát tâm trí.
Giữa cơn hỗn loạn ấy, Bách Lý Đông Quân đã chẳng còn đủ sức hay tâm lực để phân biệt liệu những gì đang xảy ra là hiện thực hay chỉ là một giấc mộng.
Bàn tay của Bách Lý Đông Quân buông lỏng trong không gian lạnh lẽo, khóe miệng ướt đẫm sắc đỏ của máu, đôi mắt từng sáng rực giờ dần trở nên mờ mịt.
Đầu nghiêng xuống mép ghế đá cứng nhắc và thô ráp, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gò má trắng tái, rồi tan biến vào bóng tối xung quanh.
Sau đòn công kích dữ dội, cơ thể y hoàn toàn kiệt quệ, nhưng từ trong cơn mê man, ý thức lại chậm rãi quay về.
Tuy nhiên, ký ức hỗn độn bỗng chốc ùa về, như sợi chỉ rối quấn lấy hình ảnh, âm thanh và cảm xúc không cách nào tháo gỡ. Những đoạn ký ức rời rạc, đan xen hỗn loạn khiến y chẳng thể phân định được thật hay ảo, hoặc có lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng hư vô...
"Bách Lý Đông Quân."
"Bách Lý Đông Quân."
Một giọng nói kỳ lạ đột ngột vang lên, vượt qua lớp huyền quan, liên tục gọi tên y. Âm thanh the thé, đặc quánh khiến người nghe không khỏi nhăn mặt khó chịu. Nó như đập thẳng vào đại não nhưng đồng thời lại mang cảm giác mơ hồ, phiêu diêu xa vời đặc biệt khó chịu.
"Là ai? Ngươi là ai?" Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng đáp lời cảm giác cơ thể dần lấy lại sức, ý chống phía dưới từ từ ngồi dậy.
"Ta là ai không quan trọng. Vậy ngươi là ai?"
"Bị hâm à? Không phải ngươi mới kêu tên ta đó sao! Ta, Bách Lý Đông Quân!"
"Không đúng!" Lúc này âm thanh như phóng đại lên gấp mười lần mang theo một cơn tức giận cuồn cuộn như muốn xé toang không gian. "Ngươi không phải! Chính xác hơn, ngươi đã không còn là Bách Lý Đông Quân nữa!"
"Ngươi đang nói gì vậy?"
"Ngươi đã chết rồi! Ngươi không nên tồn tại nữa."
"Ta đã chết rồi?" Bách Lý Đông Quân mơ hồ lặp lại câu hỏi, như không thể tin vào điều vừa nghe thấy.
"Đúng vậy, ngươi đã chết! Đáng lẽ ngươi phải biến mất từ lâu."
"Ta ....ta không...ngươi nói hươu nói vượn gì vậy hả."
Bách Lý Đông Quân vô thức đưa tay chạm vào vị trí ngực trái, nơi đầu ngón tay vừa tiếp xúc, máu tươi đột nhiên rịn ra, loang nhanh ra một mảng lớn trên áo, thấm ướt cả lòng bàn tay.
Sắc đỏ tươi trước mắt như đánh thức những dòng suy nghĩ lộn xộn trong tâm trí, khiến đầu óc y dần trở nên minh tỏ hơn. Ký ức ùa về tựa một tia sáng bất chợt xuyên qua màn đêm u tối, soi rõ những góc khuất lãng quên trong trí não.
Một mùi hương thân thuộc thoảng qua, một âm thanh quen thuộc vọng lại, như nối liền y với quá khứ đã bị chôn vùi. Trong khoảnh khắc ấy, những mảnh ghép của quá khứ bỗng chốc ráp lại với nhau, tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh và sống động.
Không ngờ lần này gặp lại chẳng qua là bi kịch tái diễn. Biết bao năm qua y vẫn luôn hối hận. Không thể để mọi chuyện lại tiếp diễn như thế.
"Ngươi đã chết rồi!....."
"Ngươi đã chết rồi!......"
"Ngươi đã chết rồi!......"
"Ngươi nên biến mất!...."
"Ngươi phải biến mất!....."
"Biến mất.....biến mất.....biến mất đi......"
"Ngươi im đi!" Bách Lý Đông Quân đập mạnh tay lên mặt bàn đá, tiếng quát lớn mang theo uy lực vang vọng khắp huyền quan.
Âm thanh cao vút tựa như mũi kim sắc nhọn chọc thẳng vào đại não, khiến tâm trí của Bách Lý Đông Quân đau nhức như muốn vỡ tung.
Mỗi từ, mỗi câu vọng lên như một đòn chí tử, không chỉ gây tổn thương thể xác mà còn như đang xé nát linh hồn yếu ớt của y.
Liệu đây có phải là dấu chấm hết? Nỗi sợ hãi trước cái chết bỗng cuộn trào mãnh liệt, ám ảnh không buông tha. Cảm giác ấy không khác nào một cơn sóng dữ dội, nhấn chìm mọi tia sáng của hy vọng, cuốn phăng sự yên bình vốn dĩ rất mong manh.
Lần này chắc chắn y sẽ chết, mảnh linh hồn bé nhỏ còn sót lại cũng chẳng đủ sức chống chọi. Tất cả những nỗ lực, những cố gắng qua bao năm tháng giờ đây hóa thành bọt biển, tựa như Dã Tràng xe cát mãi mãi không thể hoàn thành giấc mộng viển vông.
Một thoáng oán hận hiện lên trong y, tất cả chỉ để đổi lấy một cuộc hội ngộ ngắn ngủi đến vậy sao? Ngay lập tức, một luồng công kích mạnh mẽ nhắm thẳng vào Bách Lý Đông Quân, không chút do dự.
Máu trong huyết quản y dường như sôi trào, dồn ép mãnh liệt, như thể muốn bùng nổ khỏi cơ thể.
Làn sóng lực đạo ấy xuyên thẳng qua người, thiêu đốt từng tấc da thịt như ngọn lửa hung ác vô tình. Kinh hãi và đau đớn bao trùm lấy y. Trong một tiếng thét hoảng loạn, Bách Lý Đông Quân phun ra một ngụm máu tươi, cả huyền ảo trước mắt dần trở nên mờ nhòa, ý thức cũng rơi vào bóng tối vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com