25. Bảo vệ tổ quốc.
Lâm Tử Diệp có một thời điểm liên tục bảo tôi đi tập thể thao. Anh nói ngồi trước máy tính suốt ngày sẽ có hại cho tất cả các cơ quan trong cơ thể, tôi nên vận động một chút. Nhưng nếu tôi vận động ngoài trời thì quá nguy hiểm cho tôi và cho cả người khác, tôi nên chọn những môn thể thao gì đó được giới hạn diện tích lại trong một cái hàng rào.
Tôi đã dự định gom anh em của mình lại thành một đội bóng mini. Điền Gia Thụy gian xảo nói ngày nào cậu ta và anh Thừa Lỗi cũng đấu tay đôi nên không cần rèn luyện thể chất, anh Tả Diệp than thở rằng mình đã già rồi, chạy hai bước thì xương sẽ rơi ra khỏi người; Âu Mễ Đức không tham gia vì nói rằng tôi sẽ bỏ cuộc ngay lần đầu tiên ra sân, còn Diêm An đồng ý nhưng Hầu Minh Hạo lại từ chối. Mọi người bảo tôi thích thể thao như thế thì hẹn Tử Diệp đi đánh cầu lông hay tennis gì đi. Mọi người đâu có biết, bệnh viện trung tâm có chế độ chăm sóc cho nhân viên rất tốt. Ở bệnh viện có sẵn phòng tập với đầy đủ máy móc hiện đại nhưng chỉ dành cho nhân viên, không có suất cho người nhà. Mọi người cũng đâu có biết, dây thần kinh vận động của tôi cực kì kém. Đội bóng mini có sáu người, tôi không đón được bóng cũng không sao, còn sân cầu lông có hai người, lần nào cầu tới cũng đón hụt thì có hơi tổn thương lòng tự trọng.
Tử Diệp rất buồn vì chuyện đó. Anh bảo rằng trên cương vị là một người bạn, một người yêu, một người bác sĩ, anh đã thất bại khi không khuyên nhủ được những người thân của mình.
Tôi nhắn tin hỏi Vương Dĩ Luân:
"Có môn thể thao nào an toàn nhàn nhã, hiệu quả kinh tế cao không? Nếu anh có thì cho tôi đi với."
Vương Dĩ Luân là tổng giám đốc của Gensler nhưng bụng không phình ra như cái trống, tay chân cũng không bèo nhèo, chắc hẳn cũng có tập luyện ít nhiều. Anh ta bảo với tôi là có một trò rất an toàn, cực kì nhàn nhã, tốn ngàn đô thu về triệu đô.
Tử Diệp rất hay cảnh giác với Vương Dĩ Luân, dù tôi đã nói với anh rằng Vương Dĩ Luân chẳng qua chỉ là một cái máy đếm tiền không hơn không kém. Ngày anh Thừa Lỗi và Gia Thụy kết hôn, cả hai người bọn họ nhìn nhau rơi nước mắt từ lúc Gia Thụy vừa xuất hiện, chúng tôi không ai là không khóc, chỉ một mình Vương Dĩ Luân ráo hoảnh ngồi bối rối như con vịt con nở giữa chuồng gà. Tử Diệp nói rằng dạo này có mốt ông chủ lạnh lùng với em thư kí ngây ngô, nội dung trò thể thao của Vương Dĩ Luân lại có mùi nguy hiểm.
"An toàn, nhàn nhã, bỏ vốn ra thu lại gấp nhiều lần, anh nghĩ thế nào cũng không trong sáng được."
Tôi chưa bao giờ ngờ được rằng có lúc Vương Dĩ Luân lại trong sáng hơn Lâm Tử Diệp. Không phải làm thứ gì như Tử Diệp nghĩ, Vương Dĩ Luân dẫn tôi tới sân golf vào một buổi sáng thứ bảy.
Tôi chụp ảnh sân golf xanh mướt rộng mênh mông về cho Tử Diệp, Tử Diệp nhắn tin trả lời ngay sau đó:
"Nếu anh ta bảo em nhặt bóng thì nhặt, tuyệt đối không được cầm gậy đánh golf biết chưa?"
Tôi dụi mắt đọc đi đọc lại vài lần, thường thì người ta sẽ nhắn tin ngược lại mới đúng. "Nếu anh ta coi thường em bắt em đi nhặt bóng, tuyệt đối em không được nhặt, em của anh không sinh ra để phục vụ cho người khác, biết chưa?", phải như thế mới đúng chuẩn bạn trai trong mơ, con rể của mọi nhà.
Thì ra Tử Diệp lo lắng là có cơ sở. Tôi vừa vung gậy golf một nhát, quả bóng vẫn ở yên trên mặt đất, gậy golf bay lên rơi trúng đầu đối tác của Vương Dĩ Luân.
--
Tôi gặp Tử Diệp trong bệnh viện, anh vừa nghe tôi gọi điện báo mình vào bệnh viện thì đã ngắt máy ngay tức thì. Đối tác của Vương Dĩ Luân thực hiện một loạt kiểm tra mà tôi cho là quá khoa trương, sau đó còn đăng kí một phòng VIP để nằm dưỡng thương.
Tôi xin lỗi đối tác của Vương Dĩ Luân chán rồi lại quay sang xin lỗi anh ta. Vương Dĩ Luân lịch sự đưa đối tác tới tận phòng bệnh, sau đó trở lại hỏi tôi có còn muốn chơi golf hay không, nếu muốn thì bây giờ lại đi tiếp. Tôi trừng mắt hỏi vậy đối tác của anh thì ra sao,Vương Dĩ Luân khoát tay nói rằng tôi không làm gậy golf rơi trúng đầu anh ta thì mọi chuyện đều có thể tha thứ. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa bên ngoài phòng VIP, nghiêm túc nghĩ đến chuyện mình bám đùi Vương Dĩ Luân để sau này có thể tự tin nói như anh ta.
Tử Diệp đến rất nhanh, tà áo blouse của anh bay tung theo từng chuyển động. Vừa gật đầu chào Vương Dĩ Luân một cái lấy lệ, Tử Diệp kéo tôi đứng dậy xoay một vòng, kiểm tra kĩ ba vòng, lật từng mảnh tóc của tôi ra rồi thở phào ra vẻ nhẹ nhõm.
Anh nói:
"Em gặp tai nạn gì? Có bị thương ở đâu không?"
Tôi lắc đầu:
"Không phải, em làm gậy golf rơi trúng đầu người ta."
Tử Diệp chào một cô bác sĩ trẻ bước ra từ phòng VIP rồi mặc kệ Vương Dĩ Luân đang thờ ơ đứng đó, anh ôm lấy hai tai hôn chụt một cái vào trán tôi.
"Ít ra thì em không làm rơi trúng đầu em, vậy là bước tiến lớn rồi."
Vương Dĩ Luân nhìn chúng tôi ngao ngán, tôi lại càng ý thức được sự khác biệt giữa người dưng và người thương là như thế nào.
Ngồi với nhau một chút, Tử Diệp nhìn đồng hồ rồi nói rằng anh còn đang trong ca trực. Tôi không đi theo anh, tôi bảo với anh rằng bây giờ tôi tiếp tục đi với Vương Dĩ Luân tới chỗ sân golf. Tử Diệp nhìn Dĩ Luân vài giây rồi khẽ nói:
"Thay mặt Chấn Hiên, tôi xin lỗi anh. Chắc là anh không biết, dây thần kinh vận động của Chấn Hiên rất yếu."
Vương Dĩ Luân dù vẫn tỏ vẻ kì thị chúng tôi nhưng lại cất giọng thản nhiên:
"Không cần cậu thay mặt đâu. Từ Chấn Hiên dùng để giải trí cũng tốt mà."
Vẻ mặt của Tử Diệp không có chút gì giống như đồng tình. Anh quay sang tôi nghiêm túc nói:
"Đừng đi nữa. Trưa nay bố anh hẹn em ăn cơm."
Tôi nghe đến viện phó thì cuống lên. Tôi ăn mặc cũng không được đàng hoàng, Vương Dĩ Luân nói rằng sẽ đưa tôi đến trung tâm thương mại gần bệnh viện nếu tôi cần. Không cần nghĩ tôi cũng biết, trung tâm đó là của anh ta. Người này không tính sổ với tôi trăm phần trăm là vì muốn từ chối hợp đồng với đối tác trong phòng VIP kia, còn tiền bạc thì vẫn luôn chi li tính toán. Trừ cái cửa kính Tử Diệp làm vỡ, tôi chưa thấy Vương Dĩ Luân cho tôi một cái gì.
Tử Diệp nói với tôi rằng không cần thiết phải thay đồ mới, anh hết ca sáng sẽ chở tôi về nhà thay đồ. Tôi răm rắp nghe theo Tử Diệp, tạm biệt Vương Dĩ Luân và người xui xẻo kia rồi cùng anh đi về khoa Nhi chờ đợi. Tử Diệp bỏ tôi lại phòng nghỉ để tiếp tục ca trực, tôi thơ thẩn ngắm khung ảnh mới bên cạnh khung ảnh có anh và bác sĩ Mẫn Ngọc. Bạn trai tôi đứng với bác sĩ Chung Mẫn Ngọc dưới tán cây anh đào nở hoa hồng đẹp đẽ thanh xuân phơi phới, còn ở khung ảnh bên cạnh, tôi tay cầm củ gừng tay cầm que kem ngây ngô cười.
Tôi rất muốn nghĩ xem viện phó Lâm sẽ nói những chuyện gì để soạn sẵn phương án đối phó nhưng cuối cùng đầu óc lại rỗng không. Tử Diệp quay lại vào mười một giờ trưa, anh ngay lập tức chở tôi về nhà. Tôi bới ra một đống áo quần hỏi rằng áo này đi với quần kia có đủ tiêu chuẩn đoan chính hay không, Tử Diệp không nói không rằng nằm ườn lên đống áo quần lim dim nhắm mắt.
"Thay xong thì gọi anh dậy, anh thức từ một giờ sáng đến bây giờ rồi."
Tôi hơi bực mình nhưng vẫn lặng lẽ thay quần áo. Thay xong rồi còn cẩn thận vuốt gel để mớ tóc bớt rối, tôi nhảy lên giường đá vào đầu gối Tử Diệp.
"Lâm Tử Diệp, em xong rồi."
Tử Diệp chỉ khẽ nhúc nhích một ngón tay trên chiếc áo thun màu xanh nõn chuối của tôi. Tôi ngồi xuống đấm vào bụng anh gào lớn:
"Lâm Tử Diệp, mở mắt ra, đừng làm em sợ! Anh còn hứa xây nhà cùng em, em không cần anh xây nữa cũng được, anh chỉ cần sống mạnh khỏe hạnh phúc thôi! Anh yêu ai cũng được, anh làm gì cũng được, anh không cần đưa em về nhà ra mắt đâu, em không xứng đáng với anh. Mở mắt ra đi anh, nhìn em đây này!"
Chó nhà hàng xóm của váng lên nhưng Tử Diệp vẫn giả điếc. Tôi còn đang nghiên cứu xem tiếp theo có nên thực hiện đè gãy xương sườn Tử Diệp hay không - hô hấp nhân tạo không đúng chắc chắn có khả năng làm gãy xương sườn, Tử Diệp đã đưa một tay lên chộp cổ áo tôi kéo xuống.
"Nhìn em đây rồi, tiếp theo là gì?"
Bị cánh tay Tử Diệp kẹp chặt cổ, tôi chỉ có thể lầm bầm:
"Tiếp theo thì mời anh xuống khỏi giường của tôi để chúng ta đi ăn với cụ thân sinh của anh."
Tử Diệp thở mạnh một tiếng rồi đưa chân gác qua người tôi:
"Bật điều hòa hai mươi độ được không? Anh nói dối đấy, làm gì có cụ thân sinh nào."
Tôi hết lải nhải mắng Tử Diệp rồi đến mắng chính mình dễ tin người, anh tự tìm lấy chiếc điều khiển điều họa hạ nhiệt độ xuống, kéo chăn quấn quanh người cả hai. Cúi xuống cắn một cái vào má tôi, tôi chưa kịp chửi thì Tử Diệp đã đưa tay xoa má tôi đến biến dạng.
"Nói gì thì nói, anh vẫn thấy Vương Dĩ Luân đúng là đen tối. Tội của em hôm nay nếu là anh chắc chắn đã dùng gậy golf đánh em luôn, cuối cùng anh ta vẫn tiếp tục hẹn em tới sân golf để mặc cho người ta nằm đó. Em tránh xa anh ta một chút đi."
Tôi rút điện thoại nhắn tin ngay cho Vương Dĩ Luân:
"Tổng giám đốc Vương, thiên hạ đồn rằng anh thích tôi nên mới bao dung cho tôi nhiều như thế."
Đáp lại tôi không hề có một câu thanh minh nào hết, chỉ có hai tiếng nhạt thếch:
"Haha."
Tử Diệp liếc mắt xuống màn hình của tôi rồi cau có nói:
"Thấy chưa, anh biết ngay mà! Không muốn nói thật rằng đã thích em nên mới cười trừ chứ gì!"
Tôi cũng tưởng là như thế, nhưng Vương Dĩ Luân đâu phải là một con người bình thường.
Dưới sự chỉ đạo của Tử Diệp, tôi trả lời anh ta:
"Vương Dĩ Luân, chúng ta làm bạn thì rất vui, nhưng tôi đã có người yêu rồi."
Vương Dĩ Luân mất năm phút để nhắn lại một tin tương tự:
"Haha."
Chúng tôi nhìn nhau ngẫm nghĩ. Ba mươi giây sau, anh ta cũng trả lời cái tin nhắn dài hơn một chút:
"Thiên hạ của cậu hoa mắt rồi. Tôi chỉ coi cậu là trò cười thôi."
Tử Diệp một mực cho rằng Vương Dĩ Luân đang dối lòng, cho đến ngày tôi nhận được một chiếc hóa đơn in dấu mộc đỏ chói của bệnh viện. Tất cả mọi kiểm tra phức tạp, cả năm mũi khâu và mười ngày nằm phòng VIP, tôi đều phải trả tiền.
Xem ra chiếc hóa đơn đó chứng minh sự thật là Vương Dĩ Luân không yêu tôi tốt hơn mấy câu "haha" vô nghĩa. Tử Diệp phởn phơ cầm hóa đơn thay tôi đi trả, còn dùng danh nghĩa bác sĩ của bệnh viện để được giảm mười phần trăm.
--
Tôi rất nhanh phát hiện ra, Lâm Tử Diệp nói dối đủ điều ngay khi đánh hơi được ai đó không bình thường với tôi.
Tôi giám sát công trình nhà ở của ông chú Tử Diệp, gặp được anh con trai cả của ông ấy không phải là bác sĩ theo lộ trình đã định mà lại làm kĩ thuật viên máy tính. Chúng tôi đi uống cùng nhau vài bữa, chụp cùng nhau mấy tấm ảnh đăng lên mạng xã hội, sau đó Tử Diệp mỗi ngày đều bắt tôi đem đồ ăn khuya tới cho anh từ lúc bảy giờ. Anh nói rằng dạo này anh bị sút cân nên cần ăn uống tẩm bổ, nhưng cho tới khi ngôi nhà của ông chú được hoàn thành, tôi là người tăng hẳn năm cân.
Tôi nhắn tin hỏi Tử Diệp:
"Anh sợ em bỏ anh đi với anh Tử Kỳ đúng không?"
Tử Diệp trả lời:
"Không phải, anh sợ em làm phiền anh ấy, gây ấn tượng không tốt cho người trong nhà."
Tôi biết Tử Diệp nói dối. Tử Kỳ thật sự rất thích tôi.
Tôi chơi golf thất bại, Tử Diệp bảo tôi đi tập thể hình. Chúng tôi đã bàn bạc kĩ lưỡng với nhau rằng chỉ làm cho tôi khỏe hơn và có một tí cơ bắp, không được biến mình thành con ếch trong nồi cháo tôi thường ăn khuya. Tôi hăm hở đi tập, Tử Diệp cũng mơ một giấc mơ được ôm người yêu chắc chắn khỏe mạnh ở trong tay. Cơ bắp đâu chưa thấy, Tử Diệp tới đón tôi một lần ở phòng tập đúng lúc PT của tôi đang đứng sau lưng giúp tôi chỉnh tư thế, ngày hôm sau anh nói với tôi rằng tập thể hình làm tăng nguy cơ của bệnh này bệnh khác, tôi chỉ cần đi bộ ba mươi phút mỗi ngày là ổn.
Tôi bật lên bật xuống trên sofa, húc cả đầu vào bụng Tử Diệp rồi hỏi:
"Anh thấy PT của em thế nào?"
"Ếch xào sả."
Tử Diệp buông ra ba từ, tôi nuốt nước bọt lúi húi ngồi dậy đặt cháo ếch về ăn khuya. Đặt cháo ếch xong, tôi bám lấy Tử Diệp xoa bụng anh không ngừng.
"Ếch ơi chút nữa đừng chui vào cái bụng này nhé, người ta ghét em lắm đấy."
Tử Diệp hừ một tiếng, tôi buông tha cho anh đi lên gác hoàn thành vài chi tiết trong bản vẽ của mình. Người giao hàng tới trước cửa, Tử Diệp tự giác đi ra trả tiền rồi ôm hộp cháo vào nhà. Tôi hớn hở bước xuống thì thấy Tử Diệp đã ngồi ở bàn bếp, trên tay anh cầm một chiếc đùi ếch lớn đã bị gặm mất một nửa.
Tử Diệp ăn hết cả hộp cháo, tôi chỉ được phép chống cằm ngồi nhìn. Ăn xong, Tử Diệp xoa bụng nói:
"Không phải ăn vì thích đâu, ghét nên anh mới ăn thôi."
Tôi hỏi:
"Ếch thì làm gì anh mà anh lại ghét nó?"
Tử Diệp nắm vai tôi lắc loạn lên:
"Chỉ riêng sự tồn tại của nó cũng làm anh ngứa mắt rồi."
Tôi không quan tâm đến Tử Diệp nữa mà lại tiếp tục lên gác vẽ nhà. Tôi càng vẽ càng hăng, nghỉ giữa hiệp cũng không buồn xuống chơi với Tử Diệp mà ôm điện thoại chơi game cùng Lại Vỹ Minh. Tử Diệp mở cửa đi đâu đó, tôi nói với theo rằng nếu anh về thì nhớ khóa cửa. Từ cửa sổ, tôi thấy Tử Diệp lên xe rồi biến mất, hai mươi phút sau anh quay lại với một hộp cháo ếch trên tay.
Tôi ăn cháo ếch no nê, Tử Diệp nói ngay khi tôi xử lý xong miếng lườn ếch cuối cùng:
"Anh ghen đấy."
"Vâng ạ."
Ngoài vâng ra tôi cũng không biết nói gì. Tôi rửa tay rồi dọn dẹp, Tử Diệp theo sau cho tới khi tôi lại nằm vắt vẻo ở sofa.
"Thật ra thì anh không cần ghen đâu" Tôi nói.
"Ai dại gì buông mỏ vàng ra chứ."
Tử Diệp chép miệng:
"Em dại lắm."
Tôi nói thật thà:
"Không ai thèm yêu em đâu. Người như anh mới có nhiều người yêu, người như em ra đường vớt đại cũng được một nám."
"Có anh thèm là được rồi."
Tử Diệp nói rằng điều buồn cười nhất là thậm chí nếu không ai thèm yêu tôi thì anh vẫn sẽ thấy ghen, điều đó đầu óc anh không kiểm soát được, có lẽ do tim anh chạy bậy rồi.
Tôi cười Tử Diệp rằng ai đó đã từng nói cảm xúc nằm ở não, tim người và tim lợn giống nhau. Tử Diệp học theo Vỹ Minh kêu lên: "đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi", sau đó lại tiếp tục sắm vai yêu quái để bắt tôi đi ăn thịt.
--
_Continue
_02/05/2025
+1 máy ngủ từ 0:47 mà 3:38 đã dậy🙂. Dậy chả biết lmj xog lại lọ mọ ngồi viết truyện. Ảo tht🤗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com