Chương 18
Tiếng chuông báo thức vang lên khi đồng hồ vừa chuyển sang 6 giờ sáng, Diệp Anh nhanh tay với lấy điện thoại rồi tắt nó đi, sau đó liền vòng tay ôm lấy người trong lòng dỗ dành. Quỳnh Nga đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông làm cho giật mình, nhưng rất nhanh liền cảm nhận được vòng tay ấm áp của Diệp Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng chị, cơn buồn ngủ cứ thế ập đến một lần nữa. Cả hai người đêm qua hì hục cho đến khi màn đêm ló chút ánh dương mới chịu đi ngủ, cơ thể rệu rã nhưng không ai trong số họ cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy thích.
Diệp Anh ôm chặt lấy cơ thể người trong lòng, dụi mặt vào mái tóc thơm mềm của chị để tận hưởng cảm giác dễ chịu này, trêu chọc người nọ thêm một lát mới chịu rời giường để chuẩn bị đi làm. Trở ra với vẻ ngoài bóng bẩy, sạch sẽ tinh tươm, Diệp Anh ngồi xuống bên cạnh Quỳnh Nga vẫn còn đang ngái ngủ, xoa nhẹ lên mái tóc chị rồi đặt lên trán chị một nụ hôn, nhìn thấy vết sẹo mờ mờ do cô để lại thì không nhịn nổi mà hôn lên đó thêm một cái nữa.
"Hôm nay chị cứ nghỉ một bữa đi, ngủ dậy thì xuống lầu ăn canh, tôi có dặn người hầm cho chị rồi. Chiều tôi sẽ về sớm." – cô lên tiếng dặn dò chị nhưng cũng không biết người này có chịu nghe cô nói không, chỉ thấy chị siết chặt lấy cái gối của cô rồi vùi mặt vào trong đó ngủ tiếp.
Diệp Anh cũng đành bất lực, chuẩn bị tư trang xong thì cũng lên đường đi làm. Cả ngày hôm nay Diệp Anh tập trung làm việc nhưng thi thoảng người ta lại thấy cô cười rất vui vẻ, không biết là có chuyện gì nữa. Đồng hồ vừa điểm 5 giờ chiều liền không thấy bóng dáng của tổng giám đốc đâu, cô không để lỡ 1 giây nào để được về nhà gặp chị, đi trên đường còn ngân nga hát vài câu.
Chiếc xe vừa đậu ngay giữa sân, Diệp Anh liền bắt gặp Quỳnh Nga đang cười rất tươi, nhưng nụ cười ấy không dành cho cô mà dành cho chàng vệ sĩ điển trai đang cùng chị đứng nói chuyện trước cửa nhà. Nếu chỉ là nói chuyện cười vui bình thường thì cô sẽ xem như không có chuyện gì nhưng đằng này chị tặng cho tên vệ sĩ đó một hộp quà còn anh ta thì đang ngượng ngùng gãi đầu, hai tai đã đỏ lên nhận lấy hộp quà từ tay chị. Diệp Anh lóe lên trong đầu cái suy nghĩ cả hai đang gian díu với nhau sau lưng cô thì không còn giữ nổi sự bình tĩnh, để cơn giận dâng lên lấn át đi lý trí. Cô bước đến với vẻ mặt tức giận, bàn tay đã siết chặt đến nổi gân xanh, nhắm ngay mặt tên vệ sĩ mà đánh xuống một cái đau điếng.
"Diệp Anh em về... Diệp Anh em làm cái gì vậy, mau bình tĩnh lại đi." – Quỳnh Nga chưa kịp chào đón cô về thì đã bị cô làm cho hốt hoảng, níu lấy cánh tay cô ngăn lại. Điều này rơi vào mắt cô lại thành chị đang cố gắng bênh vực cho tên đó.
Giận càng thêm giận, Diệp Anh siết chặt lấy cổ tay chị, tay kia thì nắm lấy cổ áo của người vệ sĩ lôi vào nhà. Một cước đá vào cánh cửa phòng dành cho khách khiến nó mở tung ra, thả hai người vào trong phòng rồi khóa trái cửa.
Quỳnh Nga đã không ngừng cầu xin cô bình tĩnh nghe chị giải thích nhưng hình như Diệp Anh chẳng màng nghe lấy, cô ngồi yên vị trên chiếc ghế dựa đối diện giường ngủ, siết chặt lấy tay vịnh rồi từ từ cất giọng.
"Có muốn ngoại tình thì làm cho kín đáo một tí, để bị phát hiện thì tôi cho các người công khai luôn từ bây giờ. Sao nào, hai người đã làm đến mức nào rồi, làm tiếp cho tôi xem. Hôn nhau, ôm nhau, ngủ với nhau? Từng cái một làm lại trước mặt tôi cho tôi xem nào. Nếu cậu không làm tôi lập tức giết chết."
"Cô chủ, tôi xin cô, cô hiểu lầm rồi ạ, giữa tôi với phu nhân không có chuyện gì hết, tôi đã có vợ có con rồi tôi tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu ạ. Tôi xin cô tha cho phu nhân, tha cho tôi, tôi xin cô, cô chủ." – anh chàng vệ sĩ đang quỳ trước mặt cô cầu xin sự tha thứ, gương mặt anh tái đi vì sợ hãi, chỉ cỗ chỗ ban nãy bị đánh là ửng đỏ lên thôi.
"Quỳnh Nga, chị còn gì để giải thích không? Tôi biết chị khao khát đàn ông nhưng lại không nghĩ đến đàn ông có vợ có con mà chị còn không tha. Chị nói đi biết đâu tôi sẽ để hai người đến với nhau, nhỉ?" – cô giương ánh mắt phức tạp đến cho chị, thân ảnh người con gái đêm qua nằm dưới thân cô cầu xin, giờ đây lại ngoại tình sau lưng cô khiến cô tức giận đến phát run.
Quỳnh Nga lắng nghe từng câu nói của Diệp Anh, chị đã thôi không còn muốn giải thích nữa, đây đâu phải lần đầu cô nghĩ chị là người như thế, cũng không phải là chị chưa từng giải thích với cô, nhưng có lần nào cô chịu nghe, chịu tin chị không? Chưa bao giờ cả, vậy chị nói nữa thì có ích gì? Từng lời từng chữ mà cô nói đã mài dũa con dao vô hình thật sắt bén, sau đó đâm thật sâu vào nơi ngực trái của chị, xuyên qua từng lớp da thịt, băng qua kẻ hở giữa hai khúc xương để chạm đến trái tim chị, từng chút từng chút một dùng mũi dao nhọn hoắt ấy đâm thủng lớp màng ngoài bảo vệ tim, đi xuyên qua lớp màng ở phía đối diện, một lần nữa đâm qua lớp da thịt sau lưng rồi tan biến. Bên trong chị đã chết lặng, mặt hồ chẳng còn muốn gợn lên những cơn sống nữa rồi.
Chờ đợi câu trả lời từ chị nhưng những gì cô nghe thấy chỉ là tiếng hít thở không thông từ bản thân. Diệp Anh tức đến phát điên, quay ngoắt sang anh vệ sĩ lớn tiếng nói.
"Làm hoặc chết. Chọn đi."
Anh chàng vệ sĩ nhìn mặt như muốn khóc thét, làm chuyện đó với chị thì vợ con anh biết phải thế nào, nhưng không làm sẽ bị giết chết, anh chết rồi vợ con anh biết sống làm sao? Cái nào cũng không được, anh bị bức đến phát điên. Run rẩy đứng dậy trên hai bàn chân mình, nhích từng bước đến gần hơn với chị.
"Phu nhân, tôi xin lỗi." – anh chàng đã mếu máo đứng trước mặt chị, phản bội vợ con nhưng ít ra anh còn sống, có thể nuôi được gia đình anh, chỉ cần anh không nói chuyện này ra thì vợ con anh sẽ không thể nào biết được.
Bàn tay giơ lên một cách dè chừng, run như một ông cụ 80 tuổi, mồ hôi đã lấm lem trên trán và hai lòng bàn tay anh, chạm vào chiếc cúc áo sơ mi của chị rồi tháo gỡ, hồi hộp chờ đợi chiếc cúc thứ hai sẽ cùng số phận nhưng nó sẽ không xảy ra.
"Cô chủ, tôi xin cô, tôi không làm được. Cô chủ đã hiểu lầm phu nhân rồi ạ, phu nhân biết hôm nay là sinh nhật của con gái tôi nên đã mua quà tặng cho con bé, chứ tôi với phu nhân tuyệt đối không xuất hiện loại quan hệ đó đâu thưa cô. Mong cô tin lời tôi nói, mong cô tha cho phu nhân, tha cho tôi ạ." – người vệ sĩ một lần nữa quỳ dưới chân cô cầu xin sự tha thứ, anh đã dập đầu mình sát đất đến nổi trên trán đã bắt đầu sưng lên.
"Cút!" – Diệp Anh sau khi nghe anh ta nói xong cũng dần hạ cơn nóng giận xuống, mọi chuyện đều do cô giận quá mất khôn.
Thật ra lúc tên vệ sĩ tháo một cúc áo cô đã hận không thể bước đến bóp chết hắn, nhẫn nhịn đến khi nhìn hắn dời bàn tay dơ bẩn xuống cúc thứ hai thì cô thề chỉ cần hắn tháo chiếc cúc đó cô liền lôi cả họ nhà hắn ra mà giết cho hả giận. Hắn cũng khôn khi đầu hàng trước khi mọi chuyện đi quá xa, cũng nhờ hắn cô mới biết mình đã hiểu lầm chị, mọi chuyện đều do sự nóng giận của cô mà ngày càng trở nên phức tạp.
Quỳnh Nga nhìn vô định vào cánh cửa phòng sau khi tên vệ sĩ rời đi, bề ngoài bình thản như thể chuyện vừa rồi không hề liên quan đến chị nhưng bên trong tâm can chị đã chết hết cả. Diệp Anh tiến đến ôm lấy chị đặt lên giường, đè lên cơ thể nhỏ bé của Quỳnh Nga rồi rúc sâu vào hõm cổ, hít lấy mùi hương yêu thích để giúp bản thân bình tĩnh lại.
"Tại sao chị không giải thích?"
"Tôi giải thích thì cô sẽ tin sao?" – chị trả lời cô sau một khoảng thời gian im lặng.
Diệp Anh không nói gì, từ từ cởi bỏ đi áo sơ mi trên người chị và cô, kéo cả hai vào một cuộc hoan ái khác. Quỳnh Nga ngẩn người nhìn lên trần nhà, cắn chặt răng để không phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ có cơ thể là thành thật thể hiện sự sung sướng.
Chị nằm đó chịu đựng cho đến khi cô thỏa mãn. Diệp Anh bế chị vào phòng tắm rồi tắm cho cả hai thật sạch sẽ, sau đó bế chị ra phòng bếp để ăn tối. Không khí trên bàn ăn hôm nay thật ngột ngạt, chị để mặc cô muốn làm gì thì làm, gắp được vài ba đũa liền đứng dậy rời đi, nuốt không trôi nữa rồi.
Diệp Anh không ép chị, cô cũng cảm thấy bữa ăn hôm nay thật nhạt nhẽo. Ăn xong thì đem sữa lên phòng cho chị như mọi hôm. Có điều, Diệp Anh chỉ đặt ly sữa trên bàn, dặn chị nhớ uống hết rồi hẳn ngủ, xong thì bỏ sang phòng làm việc nhốt mình cả đêm trong đó.
Vẫn không bỏ được thói quen tìm đến rượu khi có chuyện, Diệp Anh ngồi bên ngoài ban công uống từng ly từng ly một. Chiếc bật lửa đã lâu không sử dụng, bây giờ đang được dùng để đốt cháy đầu thuốc. Rít một hơi thật sâu, khói thuốc phả ra trước mắt tạo thành một lớp màn mờ ảo, từ từ tan biến vào không trung. Khoang miệng đắng ngắt vị của điếu thuốc, nicotine trong thuốc làm tinh thần cô bớt căng thẳng. Diệp Anh vẫn còn nhớ chất giọng mềm mỏng của mình lúc dậy thì đã dần dần trở nên khàn đặc vì rượu và thuốc lá, khàn đi nhiều đến nỗi bản thân còn phải giật mình. Dẫu biết những thứ này đều là những thứ độc hại, từ từ giết chết cô từ bên trong nhưng Diệp Anh cũng thật hết cách. Cứ mỗi khi cô có tâm sự liền tìm đến chúng, mượn nỗi đau thể xác để quên đi nỗi đau trong tim, hành hạ bản thân đến mức báo động rất nhiều lần. Nhưng nỗi đau trên cơ thể vài ba ngày liền hết đi, còn nỗi đau bên trong cứ ngày một nhiều thêm, cứ thế cô lại tìm đến những cơn say, những làn khói để xoa dịu đi vết thương lòng. Một vòng lẩn quẩn mãi chẳng thể thoát ra.
___________________________
Cảm ơn vì những lời an ủi của mọi người và xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi lâu. Chúc mọi người đọc vui vẻ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com