Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Tại phim trường, Yến Thanh Ti quay xong một cảnh, cô cảm thấy Quý Miên Miên có gì đó hơi kì lạ, lúc đang dặm lại lớp trang điểm, Miên Miên bôi hết phấn lên miệng cô.

Yến Thanh Ti tranh thủ giờ nghỉ, cô hỏi: "Sao thế Miên Miên, có phải không ngủ đủ không? Hay em về nghỉ trước đi, ở đây có Tiểu Từ là được rồi."

Tiểu Từ vội nói: "Phải đấy, có mình ở đây là được rồi, cậu về nghỉ đi, cậu xem quầng mắt cậu thâm xì cả vào rồi kìa."

Quý Miên Miên lắc đầu: "Không không... em vẫn muốn ở đây với chị."

Đi theo nữ thần cô mới yên tâm, lỡ về rồi cô sẽ sợ lắm.

Quý Miên Miên hễ cứ nhắm mắt là lại thấy khuôn mặt của Diệp Thiều Quang, ngủ được một lúc lại bị dọa tỉnh, căn bản không dám nhắm mắt lại luôn.

Trời vừa sáng cô đã bắt đầu lướt hết một lượt tin tức trên mạng, xem xem có bài báo nào nói về việc phát hiện ra thi thể của một người đàn ông nào đó không.

Cũng may là không có, có điều Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù thì lên báo rồi, tuy mặt và các bộ phận quan trọng trên người đều đã được làm mờ, nhưng chữ trên người bọn họ là do chính tay Quý Miên Miên viết lên, nên cô liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

"Tiểu Từ, em đi hỏi phó đạo diễn xem cảnh sau của chị còn phải chờ bao lâu nữa đi?" Yến Thanh Ti nhìn ra, Quý Miên Miên có chuyện muốn nói với cô nên kiếm cớ tránh Tiểu Từ.

Đợi Tiểu Từ rời đi, Yến Thanh Ti hỏi: "Miên Miên, có chuyện gì vậy?"

Quý Miên Miên mặt như đưa đám, cô nói: "Chị... Hình như em sắp bị bắt rồi."

"Tại sao?"

"Hôm qua, lúc em đi quăng hai kẻ kia thì bị tên yêu nam chết tiệt bắt được, hắn bảo phải báo cảnh sát."

"Yêu nam chết tiệt? Ai?"

Quý Miên Miên khoa tay múa chân nói: "Một tên từng bị em quật ngã, hắn theo dõi em, hắn nói có bằng chứng thấy chúng ta làm chuyện đó. Em cướp điện thoại của hắn rồi, nhưng lỡ như hắn vẫn còn thì sao?"

Yến Thanh Ti "lộp bộp" một tiếng trong lòng, là Diệp Thiều Quang. Gay rồi, cô đang định nói thì điện thoại Quý Miên Miên bỗng vang lên.

Quý Miên Miên nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền sợ hãi, cô run rẩy lấy điện thoại ra, thấy một đoạn clip, cô mở ra xem, là một clip ngắn quay cảnh họ đánh người tối qua.

Quý Miên Miên sợ tới nỗi khóc ầm lên: "Chị chị chị... chị ơi chị... xem này, chắc chắn là tên yêu nam chết tiệt đó, hắn sẽ không buông tha cho em đâu. Làm thế nào bây giờ? Đêm qua, suýt chút nữa thì em đã quật chết hắn rồi."

Yến Thanh Ti nheo mắt, cô nhìn đoạn clip, cắn răng nói: "Sợ cái gì, khỏi cần đợi tới khi hắn ra tay với em, em cứ xông lên giết chết hắn trước đi."

Một lời của Yến Thanh Ti như tiếp thêm sức mạnh cho Quý Miên Miên.

Đúng vậy, sợ cái lông, mày không tìm bố, bố cũng phải đì chết mày.

Yến Thanh Ti nhìn dãy số gửi tin nhắn thêm lần nữa mới đưa điện thoại lại cho Quý Miên Miên, lạnh mặt nói: "Em gọi thẳng cho hắn đi, hỏi xem hắn muốn làm gì?"

Quý Miên Miên run lên: "Gọi... gọi thẳng điện thoại á? Em vẫn hơi có tí xén, hay cứ đợi xem, chắc chắn hắn vẫn sẽ còn gửi tiếp nữa."

Yến Thanh Ti nắm chặt lấy tay Quý Miên Miên: "Không phải đợi, hắn sẽ đoán được là em không dám gọi, thế nên em càng phải gọi, phải phá vỡ trận tuyến đầu của hắn trước đã rồi tính."

Quý Miên Miên nuốt nước bọt: "Nhưng, nhưng em phải nói gì giờ?"

"Nói gì cũng được, nhưng phải nhớ, không được lộ ra là em đang sợ, phải để hắn biết, căn bản em đếch sợ, không sợ bất cứ thứ gì hết, để hắn thấy mọi uy hiếp của hắn đều không có tác dụng gì với em cả. Làm chuyện xấu thì không được chột dạ, em phải tự nhủ với mình, mỗi một việc em làm đều là chính đáng hết."

Nghe thấy lời này của Yến Thanh Ti, Quý Miên Miên cũng kiên định trở lại, cô gật đầu: "Ừm, chính đáng, là việc chính đáng, không được nhát gan, không thể bị hắn uy hiếp thế được. Em nhớ rồi, vậy em gọi đây."

Yến Thanh Ti vỗ vai cô: "Gọi đi, có chị ở đây, đừng sợ."

Quý Miên Miên hít sâu một hơi, cô hung hăng ấn gọi vào dãy số lạ kia.

Diệp Thiều Quang đang chuẩn bị gửi tin nhắn thứ hai, còn chưa kịp gửi đi thì điện thoại bỗng vang lên. Nhìn thấy dãy số, anh ta cười, cô nàng không não này lớn mật hơn rồi, không ngờ... còn dám gọi lại, đúng là ngạc nhiên thật đấy!

Diệp Thiều Quang định bắt máy, nhưng khi ngón tay đặt trên màn hình để gạt nghe, anh ta bỗng ngẩn ra, chuyện này... hình như có vấn đề..

Điện thoại vẫn cứ vang lên, Diệp Thiều Quang do dự một hồi, cuối cùng vẫn bắt máy.

"Alo?"

Hắn vừa lên tiếng, tiếng bực tức của Quý Miên Miên đã xộc thẳng vào tai: "Diệp yêu nam, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn tay đôi hay hội đồng, tôi cho anh chọn. Đừng có giở mấy cái trò này với tôi, ông đây ghét nhất là loại người như anh đấy, có giỏi thì anh đánh nhau với tôi đây này, ngấm ngầm làm mấy chuyện đó làm cái quái gì?"

Diệp Thiều Quang...

To gan ghê, không sợ cơ à?

"Hứ... lớn mật lắm, bị người ta tóm được bằng chứng trong tay mà còn dám mạnh mồm như thế? Xem ra cô thật sự không sợ cảnh sát nhỉ?"

Diệp Thiều Quang rất biết cách gây áp lực cho người khác, giọng điệu của hắn thản nhiên, vô hình chung lại càng có sức uy hiếp, khiến Quý Miên Miên nghe mà phát run.

Quý Miên Miên nghiến răng, cô cầu cứu nhìn Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti gõ một hàng chữ lên điện thoại của mình.

Quý Miên Miên thuận miệng, đọc: "Mạnh mồm đấy thì sao, anh quản được tôi chắc? Có chứng cứ thì anh cứ gửi cho cảnh sát đi, cho tôi xem làm quái gì? Nếu tôi sớm biết anh là kẻ nham hiểu như vậy, đêm qua đáng ra tôi không nên thả anh, đáng lẽ phải giết người diệt khẩu mới phải. Sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nếu không ngày tôi tẩn anh tám trăm bữa luôn đấy."

Quý Miên Miên nói ra được những lời này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Tên này đúng là muốn bị ăn chửi mà.

Lần sau nếu mà gặp hắn nhất định phải coi hắn như bao cát, đánh ngã thêm vài lần mới được.

Diệp Thiều Quang nhìn điện thoại bỗng không biết nói gì, cô nàng này mạnh miệng thật, ngày đánh hắn tám trăm bữa nữa cơ... ha ha...

"Nếu cô đã thế, vậy được thôi, hẹn gặp lại tại đồn cảnh sát."

"Gặp thì gặp, bà đây sợ chắc, chẳng phải anh tức vì tôi quật ngã anh? Thế sao anh không nói tới việc anh còn hôn tôi nữa, đó là nụ hôn đầu tôi để dành lại cho chồng tôi, anh lấy gì ra đền cho tôi đây hả?"

Quý Miên Miên tức quá, trong đầu cô nghĩ gì là buột mồmnói ra hết, quên luôn cả việc còn có Yến Thanh Ti bên cạnh nữa.

Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Quý Miên Miên.

Vãi, Miên Miên không nói Diệp Thiều Quang cònhôn con bé nữa cơ đấy.

Yến Thanh Ti nghĩ tới gương mặt của Diệp ThiềuQuang, một tên nham hiểm, xảo trá như hắn còn chiếm tiện nghi một cô gái mới lớnnữa, con mẹ nó, hắn có còn là người nữa không?

Cướp nụ hôn đầu của con gái nhà người ta, nụhôn đầu đó!

Diệp Thiều Quang ở đầu dây bên kia cũng ngẩnra... anh ta bỗng không biết nói gì vào lúc này nữa.

Anh ta nghĩ hình như không nên thế này mới phải,vốn dĩ kịch bản sẽ là anh ta lấy bằng chứng để uy hiếp Quý Miên Miên, để cônghe theo sự sắp xếp của anh, giúp anh giám sát Yến Thanh Ti, thế nhưng... hiệntại, sao cứ cảm thấy lệch lạc thế nào ấy nhỉ?

Ngón tay Diệp Thiều Quang bất giác sờ lên môi,nụ hôn đầu? Bỗng cảm thấy như vậy cũng không tồi.

Đầu dây bên kia, Quý Miên Miên nói: "Chuyệnnày tôi không thèm tính toán với anh. Tuy anh đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi,nhưng tôi cũng chẳng phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, anh cứ ngoan ngoãn giao bằng chứngra đây, chúng ta coi như hòa. Sau này nếu gặp mặt, chúng ta vẫn sẽ là những kẻqua đường thân thiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com