Chương 12: Trận chiến Qadesh.
Mùa xuân năm 1301 TCN, để hiện thực hóa hoài bão to lớn của vua Ramesses II nói riêng và Ai Cập nói chung. Trung tâm Sybia là mảnh đất của Ai Cập từng chiếm được nhưng chỉ sau mấy trăm nay vùng đất này lại thuộc về Hittite. Bằng mưu lược của mình, quân Ai Cập quỷ không hay thần không biết chiếm được thành Amurru, một bàn đạp lớn để dẫn tới cuộc chiến thảm khốc. Ai Cập chia ra hai tuyến đường, một theo ngã thung lũng Bekaa, một hướng từ Amurru với các quân đoàn Pta, Set tập trung tại Qadesh. Cuộc chiến xảy ra ở sông Orontes của vùng Qadesh.
Tướng quân của Ai Cập chủ động tấn công trước nhưng không ngờ lại bị rơi vào thế bị động cả hai cánh quân đều thất bại, Ai Cập rơi vào trong trạng thái khủng hoảng, quân đoàn và binh lính bỏ chạy tứ tán, một số thì chết trận, vùi thân mình ở đất khách. Thế trận vẫn không cân bằng dù hai cánh quân Ra, Amun đều xuất trận. Vút dậy trong đống hoang tan, Ramesses II đích thân đi chinh phạt, một mình một ngựa tiến vào trong quân đội Hittite.
Trận chiến Qadesh là thất bại đầu tiên cho vị vua trẻ và cũng là nơi mà Ai Cập muốn chứng minh. Ramesses II không gì là không thể bước ra từ ranh giới địa ngục đem quân Hittite đặt dưới thân mình, lấy máu của họ tế đất trời. Mặt đất và sông suối ở đó đều nhuộm đỏ, dù có thay da đổi thịt bao nhiêu lần, nơi đây vẫn luôn tràn đầy sắc đỏ. Máu thấm vào đất đá, rong rêu nhiều tới mức vĩnh viễn không rửa sạch được.
Năm 1259 TCN chiến thắng thuộc về Ai Cập, không muốn kẻ sống người chết, cả hai cường quốc đi đến ký kết hòa ước với điều kiện lấy mạng đổi mạng.
Nhân dân Hittite như vừa trải qua một giấc mộng dài, họ thức tỉnh với vẻ mặt còn đầy sự ám ảnh trong đôi mắt của họ. Cuộc chiến đã qua thứ mà họ mất nhiều hơn còn, đất nước chỉ có thể cúi đầu mà dồn nén vào trong. Đây là thời kì của chiến tranh họ chỉ có thể sống và chiến đấu hoặc chết. Sống và chiến đấu dù biết kết cục cũng rất bi thảm nhưng nếu lựa chọn cái chết lại càng thê lương hơn bởi vì không cần phải đổ máu thì họ cũng sẽ có một cái chết đầy dày vò.
Nơi đâu cũng hỗn loạn, sứ giả từ Ai Cập tới Hittite để ký bàn hòa ước như đã định. Chỉ còn việc vua Hittite chấp nhận điều kiện đã thỏa thuận. Ở trên đó có ghi rõ ràng, Ai Cập sẽ giữ hòa bình cho Hittite trong thời gian dài nhất, đồng thời Hittite phải đưa một công chúa sang Ai Cập, người ấy sẽ là giao ước cho hòa bình hai nước.
Đây là những điều mà hòa ước đã đề cập tới những vẫn còn một bức thư riêng chính Pharaoh đích thân muốn gửi tới vua Hittite.
Công chúa đức vua chọn ai cũng tài giỏi và xinh đẹp nhưng ta muốn thấy rõ tấm lòng muốn hòa bình của ngài.
Đúng là lời nói cuồng ngạo của một tên vua trẻ, bức thư này vốn nhắc nhở nhưng hóa ra là đe dọa. Muốn nhắn nhủ với tên vua già như ngài, khôn hồn thì nên chọn người có vị thế, chứ đừng đưa mấy người vô tích sự chỉ biết khóc lóc hoặc ủy quyền đến dòm ngó đất nước Ai Cập.
Cả tòa thành vững chắc cũng nháo nhào lên, nàng cứ nghĩ sẽ không có thứ gì có thể làm lung lay nơi này cơ chớ.
Nhưng nàng không nghĩ sự xung đột ấy có tác động tới nàng.
Đêm hôm ấy thật sự là một đêm dài.
Nàng đang một mình trong phòng, vừa định đặt lưng xuống giường, âm thanh gõ cửa vang lên. Nàng bước chân ra mở cửa, người tới gặp nàng trong đêm là Bialyn. Người mà lúc nào nàng nhìn cũng mạnh mẽ, tự tin giờ đây nhìn nàng ta có hơi thê lương, đôi mắt sáng rực thường ngày đêm nay lại thành đốm lửa vụn lúc cháy lúc không. Hình như nàng ta đã mấy ngày không ngủ, bọng mắt sưng to và kèm theo quầng thâm, đôi môi cũng rất nhợt nhạt.
"Xin lỗi Lotus ta làm phiền em rồi."
"Không sao, Bialyn chị có thể vô đây."
Nàng dìu nàng ta ngồi xuống giường của mình.
Có lẽ Bialyn có thứ muốn nói với nàng nhưng không biết mở lời từ đâu. Nàng có một thời gian dài bên cạnh nàng ta, Bialyn luôn rất thẳng thắn đây là lần đầu tiên nàng thấy sự lúng túng ấy.
"Bialyn xin chị cứ nói, chúng ta là người một nhà không cần phải khó xử như vậy."
Người một nhà. Đúng. Nếu có tâm sự nếu có thể nàng cũng sẽ chia sẻ.
"Sứ thần sắp đi rồi."
Nàng hiểu ý sâu xa của Bialyn, sứ thần sắp đi nhưng đức vua vẫn chưa lựa chọn ai sẽ theo sứ giả về nước.
"Vua Pharaoh rất gian xảo, hắn ta không muốn cha đưa một bức bình phong vô dụng qua loa tới Ai Cập. Hắn muốn một người có vị trí ở đất nước Hittite này. Ta từ nhỏ đã được nuôi dạy như một hoàng tử, sống chết vì đất nước này."
"Lotus ta không thể theo sứ giả tới Ai Cập được, ta không muốn làm con tin, ta không muốn cuộc sống của mình bị giam lỏng tại Ai Cập, ta..."
Lời nói của nàng ta đứt quãng, nàng ta như một con thú bị dồn vào đường cùng, túng quẩy mà kinh động khiến nàng ngồi xung quanh cũng sợ hại mà giật lùi về sau.
Nàng ấy nước mắt giàn giụa, nắm chặt lấy tay nàng không muốn buông ra.
"Hắn muốn người có vị thế, ngoài ta ra còn có em Lotus. Em là báu vật của Hittite này, em là đứa con của thần là sự tự hào của ta, cha và đất nước này. Xin em hãy giữ lấy hòa bình cho Hittite."
Từ ngữ trong câu đều tỏa sự cầu xin nhưng lọt vào tai nàng như đang ép buộc. Vì nàng là thứ này thứ nọ nên nàng cần phải hy sinh dù muốn hay không.
Sự áp bức ấy khiến nàng kinh sợ, giật mình mà rút tay lại. Nàng như có phản ứng tự nhiên mà muốn trốn chạy. Rất ít tuy Bialyn là con gái nhưng nàng ta vô cùng mạnh mẽ, dễ dàng đàn áp nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ lấy một người xa lạ chưa từng gặp mặt lần nào. Với lại đó là Ai Cập, nơi mà Egypt đang sống, đối diện với mối quan hệ rối rắm ấy nàng chưa hề nghĩ tới.
Có lẽ mọi người không ai biết nhưng lịch sử về người đàn ông vĩ đại Pharaoh Ramesses II, chỉ cần là người từng bước tới Ai Cập ai cũng sẽ nghe qua. Đó là một Pharaoh với những khát vọng hoài bão muốn mở rộng lãnh thổ, là một người coi chiến tranh là điều hiển nhiên, cuộc sống của người này trải qua vô số người vợ và mấy trăm người con. Chỉ cần nhìn thấy hậu cung to lớn cũng khiến lòng người chìm trong cô độc. Bắt nàng lấy một người như vậy về ở trong hậu cung hàng vạn người như vậy nàng thà chọn một cuộc sống bình thường.
Nàng nhìn Bialyn trước mặt, giờ phút này đây không phải là người mà nàng từng quen, người này đang bị sự ích kỷ chiếm đóng.
"Bialyn người thật ích kỷ." Khi nàng thốt ra những lời này, lòng nàng vô cùng chua xót như mất đi một thứ gì mà nàng từng trân quý.
Người nhà, nàng đã nghĩ đây là người nhà có thể sẽ bảo vệ cho nàng, có thể cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng người nhà trong gia đình hoàng tộc làm gì đơn giản như nàng nghĩ, cuối cùng họ cũng chỉ nghĩ tới bản thân của mình, lấy những người xung quanh làm lá chắn. Những thứ lộng lẫy hào nhoáng bên ngoài từ trước tới giờ chưa bao giờ hợp với nàng ngay cả lòng người cũng đều là giả tạo. Hoàng tộc làm gì có thứ được gọi là tình người.
"Lotus người nói ta ích kỉ thật ra người cũng thật ích kỉ. Người nghĩ rằng ai cũng có thể bảo vệ người mãi mãi sao."
Khuôn mặt đẫm nước mắt hồi nãy giờ lại thay đổi, đôi mắt đỏ ngầu làn môi khép lại, mỉm cười một nụ cười quái đản, nhìn khuôn mặt đầy đáng sợ này khiến nàng run rẩy không thôi.
Khuôn mặt ấy như một linh hồn bị ác quỷ thâu tóm, bất ngờ biến đổi rồi từ từ ẩn mình về trong màn đêm.
Những thứ như ồn ào, tức giận, ích kỷ và hèn nhát như chưa từng xuất hiện trong căn phòng này. Nàng vẫn ngồi trên chiếc giường của mình như đang chuẩn bị đi ngủ, những thứ vừa rồi như ảo giác.
Nàng đặt lưng xuống giường, nhớ lại những thứ khiến nàng ám ảnh lúc đó. Khuôn mặt đáng sợ của Bialyn cứ đang lẩn quẩn trong tâm trí của nàng không thể vứt ra được, như một gánh nặng mà nàng phải gồng mình lên.
Bialyn nói nàng ích kỷ ... ích kỷ ... ích kỷ. Không! Nàng không ích kỷ người ích kỉ là Bialyn. Hai dòng suy nghĩ ấy cứ như hai con quái vật đấu đá trong đầu khiến nàng muốn nổ tung.
Một con quái vật trong nàng lên tiếng.
Người chỉ muốn người khác bảo vệ mình, người lúc nào cũng nghĩ mình là người đau khổ nhất khi chứng kiến những cảnh ra đi. Cái đêm người ở với Amire , cái ngày người bị thiêu sống, cái ngày người chứng kiến cảnh chết của những người dân sa mạc và ngay bây giờ. Người lúc nào cũng hèn nhát cũng chờ người tới cứu. Ngay cả bây giờ khi người là công chúa của Hittite người cũng muốn người dân và đất nước này bảo vệ người. Người nghĩ bản thân không ích kỷ nhưng bản thân ích kỉ quên mất cả bản thân mình và những người xung quanh luôn đau khổ vì người.
"Không! Ta không phải là người như vậy." Một nửa bên kia của nàng hét trong sự thất thanh.
Nếu bây giờ nàng ở đây sớm muộn gì cũng bị dày vò tới chết. Nàng phải chạy trốn nàng chạy ra mở cánh cửa nhưng rất tiếc đã bị khóa chặt.
Nàng đành phải liều mình chạy trốn từ cửa sổ, cột lại những tấm rèm được trang trí bên cửa sổ rồi thả xuống mặt đất. Không may vì tấm rèm quá ngắn không chạm xuống được nên nàng đành phải nhảy một đoạn mới có thể chạm tới mặt đất. Cú nhảy ấy khiến nàng bị rách một miếng thịt ở đầu gối, vô cùng rát khiến nàng không thể chạy nhanh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com