Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Chúng ta đều là vì Pharaoh

Ánh trăng mờ ảo như cuốn cả hai vào thế giới tách biệt khỏi thực tế. Đến khi có những chuyển biến trong màn đêm kia con người trong thế giới nhỏ tâm trí đó mới trở về với thành Thebes huyền bí về đêm.

Nàng ngủ gục trên cánh tay của Ramesses đến khi tỉnh giấc đã nằm trên chiếc giường của mình. Paul mới nói cho nàng nghe đêm qua chính vì không muốn đánh thức nàng nên đã bế nàng trở về căn phòng. Nàng có hỏi lại Paul lúc trở về là vào lúc nào.

"Trời tầm sáng nô tì còn đang mơ ngủ thì thấy điện hạ bế người."

Vậy là cả đêm qua Ramesses đã ở bên nàng khi trời gần sáng mới trở về. Chắc có lẽ đêm qua Ramesses thức trắng đêm để giữ chắc nàng dưới những mái nhà của hậu cung.

Nàng còn đang thờ người ra suy nghĩ thì lại bị Paul giục vì lúc nàng tỉnh dậy đã gần trưa chỉ nữa canh giờ nữa là đoàn binh cùng Khaback sẽ di chuyển.

Ở mỗi cuộc hành quân, Pharaoh luôn là người truyền dũng khí cho tất cả binh lính lần này người cũng xuất hiện từ sớm. Mang trên mình hoàng bào dành cho Pharaoh, khí chất của người hòa quyện với màu sắc uy lực của trang phục càng tăng thêm quyền lực vài phần của chính bản thân.

Ánh mắt trầm tĩnh của người như những ánh dương được chiếu từ nơi cao nhất xuống. Sự xa xăm trong đôi mắt ấy bỗng thu hẹp phạm vi với hình ảnh của người con gái trong lòng.

Đây là lần thứ hai nàng mặc bộ trang phục toát lên khí chất của người trong hoàng tộc. Lần đầu là khi nàng đặt chân tới Ai Cập, quả thật những bộ trang phục rườm rà này không thích hợp lắm với nàng.

Ở dưới đoàn người đã được chuẩn bị sẵn kiệu dành cho nàng. Trước khi nàng rời đi phải diện kiến Pharaoh.

"Ta thật sự không muốn nàng rời đi lúc này."

"Dù người có là Pharaoh cũng không thể nuốt lời của chính bản thân mình được."

Ramesses nhìn nàng, từ khi nàng đặt chân tới Ai Cập chưa bao giờ nàng rời xa khỏi mảnh đất này, nếu bản thân muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng. Lần này nàng đi tới Punt vốn thời gian không lâu nhưng lại vô cùng bất an.

"Thời khắc đã điểm giờ lành ta cũng không thể chậm trễ Nymphaea Lotus xin tạm biệt Pharaoh."

Lời nói của nàng thốt ra nhẹ nhàng như đang an ủi người trước mặt.

"Trước khi quay lưng lại nàng có thể trao cho ta một nụ hôn được không."

Ánh mắt mong đợi của Pharaoh nhìn lấy nàng, người chưa giờ bày tỏ tình cảm của mình trước nhiều người. Không phải là ngài sợ những ánh mắt của những người xung quanh thứ ngài quan tâm chính là suy nghĩ của nàng.

"Ở nơi tôn kính như thế này thì không được đâu thưa Pharaoh."

Có một sự thất vọng nhẹ khi nàng nói ra câu này. Nhưng trước khi bóng lưng nàng rời khỏi nơi đây, bờ môi của nàng đặt lên mu bàn tay của Pharaoh. Cảnh tượng ấy thu vào hết ánh mắt của những người xung quanh.

Nàng cung kính cúi đầu trước Pharaoh, khung cảnh mà nàng đứng gần ngài ấy cúi thấp người. Ánh dương từ ngài tỏa ra bao phủ lấy nàng. Ai nhìn vào khung cảnh này cũng phải thay đổi suy nghĩ về vị trí của Vương phi. Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, nàng lúc này như chỉ dưới quyền uy của duy nhất một người đó chính là Pharaoh. Đúng như là sự hiện thân của thần không quá chói lòa hay tự mãn, một cảm giác đơn giản khi nhìn vào nhưng không phải ai cũng có cơ duyên chạm vào.

Đó không chỉ là một lời tạm biệt đơn thuần mà còn là lời hứa của nàng dành cho Pharaoh. Những thứ gì thuộc về Ai Cập nàng không thể cùng người giữ lấy nhưng vẫn muốn cùng người thực hiện hoài bão to lớn kia.

Một tiếng hú dài như tiếng chuông báo hiệu cho sự xuất phát. Tướng quân Khaback phải là người dẫn đầu đoàn người nhưng lại tuột về sau đi ngang ngang kiệu của nàng.

"Ta tưởng nàng không thích những cuộc chiến vô bổ này." 

Ở trong kiệu không vang lại tiếng trả lời, không phải người trong kiệu không nghe mà là đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

"Cũng như tướng quân thôi dù không thích vương quyền cũng phải chiến đấu để bảo vệ quyền lực của Ai Cập. Hành động của hai chúng ta đều là để phục tùng cho Pharaoh."

Một tràn tiếng cười vang đầy ngạo nghễ của Khaback: "Ta đã từng suy nghĩ có phải kiếp trước nàng là em gái ta không, suy nghĩ lẫn hành động của cả hai đều giống nhau."

Cũng có thể trong vô số những kiếp sống đã trải qua, ta và tướng quân cũng đã từng là gì đó của nhau. Mỗi cuộc gặp gỡ đều là những cái duyên được sắp đặt sẵn.

"Khaback nếu có thể ta không muốn Punt phải đổ máu, dù ở nơi đâu cũng sẽ có những tiếng khóc vang. Ta nghĩ người cũng sẽ có cùng suy nghĩ như vậy với ta."

Có lẽ cuộc chiến với Punt đã được lên kế hoạch sẵn trong đầu của Khaback. Khi tới giữa ranh giới của Ai Cập và Punt, cả đoàn người đều cắm trại trên lãnh thổ Ai Cập để nghỉ ngơi, chỉ sử dụng khoảng chục người đi đường vòng thêm một ngày từ Libya tiến vào Punt. Trước khi vào mảnh đất cuối cùng nàng và những người đi cùng đã thay đổi trang phục của dân Libya.

Như địa hình của mảnh đất này, hoàng cung được bao bọc xung quanh và là trung tâm cho kinh tế lẫn quân sự.

Theo lời của Khaback, bọn họ sẽ là những thương gia tới từ Libya tới diện kiến đức vua nơi đây. Nàng phải đóng giả thành thương gia còn Khaback thì là phụ tá của nàng.

Cả đoàn người có thể dễ dàng tiến vào trong cung của hoàng tộc nơi đây. So về độ xa hoa lẫn lộng lẫy không thể nào sánh được với Ai Cập.

Đức vua nghe thông tin có người Libya tới liền sắp xếp một buổi yến tiệc để chiêu đãi. Khaback có kể cho nàng nghe về con người của đức vua. Đức vua từ đời trước chỉ có mình người này là kế vị nên việc lên ngôi vô cùng dễ dàng, bởi vì quá dễ dàng nên người này đâm ra tính toán và không hài lòng với việc phải làm một nước dưới quyền cai trị của Ai Cập hằng năm đều phải cống nạp lễ vật cho Ai Cập. Người này cũng không đến nổi ngu ngốc tự lấy trứng chọi đá nên ra tay vô cùng tỉ mỉ. Bước đầu của kế hoạch là gây hấn với lãnh thổ giáp với Ai Cập, lấn chiếm từ từ mảnh đất nơi đây. Khi Ai Cập nhắc tới việc này đức vua vô cùng gian xảo chỉ lấy vài cớ để đùn đẩy. Vì sự gắn kết suốt mấy ngàn năm nên Ai Cập cũng rất nhượng bộ. Tiếp đến là việc nộp lễ vật càng ngày càng bớt đi, những chuyện nhỏ nhặt này Ai Cập từ xưa là nước lớn chưa bao giờ chấp nhặt. Sau khi chờ thời cơ trận chiến vĩ đại Qadesh kết thúc, có chính là thời cơ khiến các nước láng giềng bắt tay hợp tác với nhau xâu xé con mồi lớn là Ai Cập.

"Mọi người đều là những thương gia tới từ Libya không biết lần này mọi người đưa tới đây là lễ vật gì."

Giọng nói đầy sang sảng của đức vua lọt vào tai nàng, việc có các thương nhân tới đây hình như không phải lần đầu. Còn phụ tá của nàng Khaback có vẻ rất quen thuộc với giọng điệu này.

"Lễ vật mà lần này sẽ khiến cho đức vua hứng thú."

Một chiếc hộp to có bề ngoài không quá lộng lẫy nhưng nắp của hộp lại đính những viên ngọc có giá trị cao. Điều này khiến đức vua thích thú mà tiến lại gần tự tay mình kiểm tra lễ vật.

Đôi mắt của đức vua con cong lên ở khóe mắt nhưng đang chờ đợi mở nắp ra. Đến khi chiếc nắp được mở he hé ra một mùi hương như bị mốc lâu nay lan tỏa ra khiến cho đức vua phải mạnh tay mở nắp ra. Bên trong quả đúng là vàng bạc khiến cho người nhìn phải lóa mắt nhưng thứu đập mạnh vào trong mắt đức vua chính là thân xác của đứa con gái mà người cưng chiều và hi vọng nhất. Cách đây mấy tháng người còn đưa người con gái tới Ai Cập để thực hiện nguyện vọng của mình. Nhưng trong chiếc hộp là hình ảnh người con gái chết một cách đau khổ cả mắt trợn tròn chưa kịp nhắm lại.

Ánh mắt của đức vua thay đổi nhanh chóng những tia máu cắn sâu trong lòng trắng, con ngươi màu đen trợn tròn như muốn nổ tung. Lão hét to đến nổi màng nhĩ của những cung nữ đứng gần như muốn đứt ra.

"Lũ các người là ai. Con gái của ta ... các người đã làm gì."

"Thưa đức vua đây chính là lễ vật Pharaoh của Ai Cập đích thân muốn gửi trả lại cho ngài."

"Lũ các người là người Ai Cập, ta sẽ giết hết một lượt."

Quân lính từ ngoài ùa vào, tay của ai cũng cầm một thanh gươm chĩa về phía nàng và Khaback.

"Đức vua người không nên kích động, càng kích động chất độc lan phát tán càng nhanh. Ta tới đây không phải muốn làm khó người, tốt nhất là người nên kêu quân lính rút lui."

Nàng muốn tốt cho cả hai đều nên lên tiếng thương lượng. Khaback cũng đang rút kiếm ra bảo vệ nàng phía sau lưng.

"Vương phi, người không biết còn có thể dạy, kẻ khôn ngoan bản tính khó thay đổi chúng ta chỉ cần rút ra khỏi đây. Chất độc trong người cũng sẽ tự phát tán rồi chết."

"Đức vua ta với người nói chuyện nghiêm túc một lượt."

"Các người đã hạ độc ta thì còn thương lượng điều gì. Ta sẽ tóm gọn lũ các người lúc đó các người không dám không đưa thuốc giải."

"Đức vua người nói vậy là đang nghĩ oan về Ai Cập. Chúng ta không bao giờ ra tay hành động lén lút, chính người là kẻ đã mở chiếc nắp ra chính người là kẻ tự hạ độc chính bản thân vì bản tính của người thôi. Chúng ta tới đây để diện kiến ngài chỉ vài người, người muốn bắt muốn giết là quyền của ngài nhưng thuốc giải thì chỉ có một."

Tiếng cười pha với sự tức giận khiến nàng nhìn đức vua như một con thú dữ không kiềm chế được bản thân của mình.

"Lũ các người sắp chết tới nơi rồi còn muốn nói nhiều."

Khaback đứng sau nàng cũng đã hối thúc nàng nên thoát ra khỏi nơi đây.

"Đức vua nếu trong vòng nửa canh giờ nữa ta không rời khỏi đây thì mảnh đất này sẽ phải đổ máu. Hình như người đã quen với các hành xử của các Pharaoh đời trước mà quên rằng Pharaoh Ramesses II là người nhận một sẽ trả gấp đôi. Khắp nơi này đều đã có quân Ai Cập đôi quân Ra ẩn nấp họ chỉ đang chờ tiến vào nơi đây. Và thuốc giải cũng không có trong tay của ta, chỉ khi nào chúng ta an toàn thì người mới có thuốc giải. Đức vua người chỉ còn hai sự lựa chọn. Cả hoàng cung này đều đổ máu hoặc ngồi xuống nói chuyện với ta."

Từng câu của nàng thốt ra lại càng khiến cho đức vua biến sắc liên tục sự tức giận giờ thay vào là lo sợ. Xét về mặt quân sự Ai Cập là nơi đào tạo tốt nhất, lần này dẫn binh đã phái quân đoàn Ra chinh chiến. Sức mạnh của những binh đoàn dưới trướng Pharaoh uy dũng vang ra như cơn gió. Lần này chỉ phái một binh đoàn tới hàm ý là nếu nhẹ cả hai bên còn thương lượng nặng thì chỉ cần Ra xuất chinh cũng cũ để làm cho nơi đây đổ máu.

"Hình như người chưa thể đưa ra lựa chọn, nếu vậy thì ta sẽ cho kho vũ khí của hoàng cung cháy đầu tiên."

"Khoan đã chúng ta ngồi xuống thương lượng Ai Cập muốn gì ở ta."

"Không có gì to tát chỉ muốn người truyền ngôi lại cho đời kế tiếp."

"Tưởng việc gì khó điều này ta có thể thực hiện được."

"Đức vua người chưa nghe hết ý của ta. Người phải truyền ngôi lại cho người con trai thứ mười vốn mang một nửa dòng máu Ai Cập."

Khi đức vua nghe tới đây đầu óc như muốn nổ đom đóm. Con trai thứ mười được sinh ra bởi một nô tì người Ai Cập, vì sự phóng túng của đức vua đứa trẻ này mới ra đời. Vốn trong hoàng tộc không có bất kỳ ai xem đứa trẻ ấy là hoàng tử nếu để nó lên làm đức vua thì uy nghiêm của vùng đất này còn đâu.

Khaback đứng sát lại nàng thì thầm vào tai điều gì đó. Vẻ mặt của hắn cảm thấy hơi chán nản nhưng vẫn tích cực lắng nghe cuộc thảo luận nhàm chán như vậy.

Ở một tên quân lính ở nơi đâu hớt hải chạy vào quỳ rạp xuống.

"Thưa đức vua kho vũ khí đang bốc cháy, mong người ra lệnh sơ tán xung quanh."

Đức vua thay vì quan tâm lời nói của quân lính thì lại chăm chăm ánh mắt như đang rực lửa muốn thiêu đốt nàng.

"Đức vua trong vòng mười ngày ta muốn thấy thành ý của người tới lúc đó ta sẽ đem thuốc giải cho người."

Sau đó nàng và Khaback cùng những người đi cùng tập hợp ra khỏi thành. Đức vua thật sự muốn tóm gọn nàng nhưng thuốc giải lại không có nơi nàng hành động chỉ thêm bứt dây động rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com