Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Nếu có gặp lại mong rằng sẽ viên mãn

"Ngươi hài lòng với những thứ đã làm không."

"Được chết trong tay của người mình yêu ta không hối hận. Với lại lấy mạng của ta đổi lấy con ngươi đã mất của Pharaoh cũng đáng lắm."

Lời nói của nàng nhẹ tênh như đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Trên tay nàng là một chiếc ly thủy tinh nước bên trong sóng sánh lạ thường bởi vì loại nước này chỉ duy nhất nơi đây có.

"Ta chỉ còn một con mắt nghĩ trước khi ra đi phải cho ngài ấy nhìn thấy sự đẹp đẽ của bản thân nhưng không ngờ hình ảnh cuối cùng thu vào trong mắt ta lại là sự đau khổ dằn vặt của ngài. Kiếp này cố gắng như thế nào kết cục cũng dang dở nếu có gặp lại mong rằng cả hai sẽ có kết cục viên mãn."

Đó là sự thầm thì của một linh hồn khi đứng trước thần Osiris, tất cả những suy nghĩ tận sâu trong lòng điều không giấu được mà bộc bạch. Tả ngạn phía Tây bờ sông Nile Ai Cập nơi mà mặt trời lặn cùng là vùng đất dành cho các dành cho thần không ngờ trong kí ức của nàng về nơi này lại sâu đậm như vậy. Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, quá trình cân tim của mỗi linh hồn nàng cũng đã trải qua, con đường phía trước chính là bước qua cánh cửa của địa ngục bắt đầu một cuộc sống mới.

Vị thần Anubis đã thúc trực ở nơi đó để mở cánh cửa chỉ chờ nàng đi qua. Thứ nước sóng sánh mà nàng cầm trên tay linh hồn uống vào sẽ quên hết đi kí ức đã trải qua ở kiếp này, càng bước về phía cánh cửa ký ức sẽ như tờ giấy cuốn theo chiều gió những hình ảnh đau khổ hay hạnh phúc rồi cũng sẽ hòa với nơi này thành một phần bất diệt.

"Bởi vì được gặp ngài nên những thứ ta có điều vô cùng ý nghĩa."

Từ ngày mà nàng rời đi, Ai Cập chưa có một ngày trắng trọn vẹn, bầu trời trên cao vẫn xanh mây trắng vẫn trôi, mặt nước vẫn trong chỉ duy nhất một điều khiến lòng người não nề chính là dù ngày hay đêm cũng sẽ có những hạt mưa lất phất từ phương xa thổi về. Suốt một năm như vậy mọi thứ cứ tiêu đìu như mới xảy ra ngày hôm qua. Mọi người đều cho rằng thần Ra đang thương nhớ người con gái Hathor của mình nên Ai Cập mới không đón được những ánh nắng chói chang.

Một năm trôi qua có rất nhiều sự thay đổi, những công văn về hôn sự của Pharaoh lúc trước đã được phê chuẩn, chỉ trong một thời gian ngắn các công chúa lận cận hay tôn nữ của các vùng đều tới Thebes thể hiện sự chấp thuận của Pharaoh.

Vào thời điểm đó cũng là lúc Vương hậu hạ sinh, phải mất một ngày một đêm các tì nữ lẫn bà đỡ mới rời khỏi phòng. Tuy sức lực của Nefertari vẫn còn rất yếu nhưng nàng ta vẫn một mực muốn được thăm con của mình. Nhưng người bước vào trong phòng không phải là bà đỡ mà là Pharaoh. Trong căn phòng những tấm rèm tối màu được buông thõng xuống ngăn cách ánh sáng từ bên ngoài truyền vào trong. Vốn dĩ nơi đây đã rất âm u lại chạm phải ánh mắt băng giá của Pharaoh.

"Ngươi mới hạ sinh nên nghỉ ngơi đi."

Trong quãng thời gian nàng ta mang thai mọi thứ đều diễn ra bình yên vô sự, không ngờ lâu ngày gặp mặt Pharaoh lại xưng hô lạnh lùng như vậy.

"Nơi đây dơ bẩn Pharaoh người không nên lui tới, ta chỉ là muốn tới thăm con ta là trai hay gái."

Nàng là vì mất sức đứa trẻ vừa mới ra đời liền ngất đi nên Nefertari muốn kiểm chứng.

"Là con trai, nó sẽ trở thành Pharaoh như điều ngươi muốn."

Chỉ nghe như vậy nhưng Nefertari vô cùng sung sướng cuối cùng thì những gì nàng ta cố gắng cũng đã được thực hiện.

"Nhưng đổi lại từ nay về sau đứa trẻ đó không được ngươi nuôi dưỡng. Ta không muốn dòng máu của mình được một người độc ác như ngươi nuôi lớn Nefertari."

"Không được Pharaoh người không thể làm vậy với ta đó là con của ta và ta là Vương hậu của Ai Cập này."

"Nefertari rốt cuộc đâu mới là điểm dừng cho tham vọng của ngươi. Ngay cả chính đứa con của mình ngươi cũng coi là một con cờ điều khiển. Ta hứa với ngươi chỉ cần ngươi còn sống ngày nào ngôi vị Vương hậu sẽ mang tên Nefertari, ngươi sẽ được mọi người kính trọng rồi tôn thờ. Nhưng ngươi sẽ mãi mãi sống một cuộc sống cô độc không con cái không được bước chân ra khỏi hậu cung này."

"Ta không muốn ta không muốn."

Nefertari ngồi bệch xuống nền đất giãy giụa, âm thanh thảm thiết của nàng ta vang vọng trong căn phòng tựa như tiếng quạ kêu ở sa mạc.

"Còn một điều ta muốn nói với ngươi Doiri Ansy hắn không hề chết."

Trong tâm thảm của Nefertari như nổi lên tia hy vọng sót lại cuối cùng, nàng ta nằm dưới đất cố với tay tới Pharaoh thều thào thở hắt ra.

"Ta vứt bỏ mọi thứ ta sẽ đi tìm Doiri Ansy."

"Ngươi của hiện tại không còn xứng nữa rồi."

Đó là câu nói cuối cùng mà Pharaoh bỏ lại cho nàng ta. Doiri Ansy chưa chết những kỉ niệm của Nefertari về người có tên ấy như lũ về ào ạt không thể cản. Cuối cùng thì nàng ta bán linh hồn cho quỷ để đổi lấy thứ gì, quyền lực hư ảo chỉ là cái vẻ ngoài đến khi có được nó nhìn lại trong tay không có thứ gì. Người đàn ông đi qua những năm tháng mà Nefertari xinh đẹp nhất, nếu ngày ấy Doiri Ansy coi trọng nàng hơn vị quân vương mà hắn phụ tá. Nàng có vì người ấy mà từ bỏ tất cả.

Đó là câu hỏi khó nhất mà Nefertari không thể trả lời, thứ đáp lại chỉ là âm thanh rên rỉ cô độc của chính bản thân lẫn những giọt nước mắt đắng đến nghẹn lòng không thể nuốt trôi.

Pharaoh rời khỏi hậu cung của Nefertari sải bước một mình trên con đường rộng lớn. Ta đã nghe theo lời nàng cho đứa trẻ ấy một cuộc sống sung túc nhất nhưng người phụ nữ ấy ta lại không thể buông tha, ta muốn nàng ta dùng quãng đời còn lại hối hận về những việc đã làm. Sống cô độc cho đến hết đời.

Các quan quân khi nghe tin tức về Vương hậu có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu ưng thuận. Theo lời của Pharaoh Vương hậu Nefertari muốn đáp lễ các vị thần vì đã cứu sống Pharaoh nên sau khi sinh con sẽ không nảy may tới chính sự trong triều, tĩnh tâm trong hậu cung của mình.

Đó là lời của Pharaoh nhưng mọi người đều biết đó là sự trừng phạt của ngài ấy dành cho Nefertari. Mọi người đều biết người Pharaoh yêu nhất chính là vị Vương phi kia nhưng khi nàng chết, hậu cung của Pharaoh từ trống trải đến mức dư thừa những người đó điều củng cố thế lực cho Ai Cập sẽ chẳng cần một vị Vương hậu có thể nói chuyện với thần. Ngay cả đứa con duy nhất của Nefertari cũng không biết người sinh ra mình là ai.

Trong lịch sử thỉnh vượng của Ai Cập khắc ghi tên của vị Pharaoh Ramesses II. Vị Pharaoh mang trong mình nhiều chiến thắng vĩ đại trị vì Ai Cập lâu dài, có trong mình một hậu cung nhiều vợ và con cháu.

Mọi người ai ai cũng chỉ thấy đó là vị Pharaoh tài năng, trong thời gian trị vì không có thứ gì là ông không có. Nhưng Ai Cập đã lãng quên một điều Ramesses có mọi thứ nhưng không có người mà mình yêu, cả cuộc đời dài đằng đẵng cuối cùng cũng chỉ là đơn độc.

Trong ngôi mộ của Pharaoh dưới những kim tự tháp đồ sộ đặt tẩm liệm của Ramesses. Xung quanh lãnh địa nơi ngài chìm vào giấc ngủ ngàn thu những bức tường đá được khắc hình ảnh của những bông hoa nhiều cánh xếp chồng lên nhau mang vẻ đẹp thuần khiết. Loại hoa dù ở bất kì mảnh đất nào của Ai Cập cũng sẽ có thể bắt gặp được, mang một nét đẹp mỏng mảnh trôi lênh đênh trên mặt nước trong veo hay trong vũng bùn vẫn không thể che đi sự thanh khiết bản thân của loài hoa đó. Trong cung điện nguy nga Ramesses tìm về một nơi thanh tĩnh ngắm nhìn những bông hoa nở rộ trên mặt hồ bất giác trong lòng cũng bình yên. Dù thời gian có trôi qua như thế nào những đường nét ấy vẫn sẽ trường tồn đi theo thân xác của Ramesses. Những bông hoa được khắc trên đó chính là hoa sen nó còn có một cái tên mỹ miều khác là Lotus.

Ngay cả phía dưới đặt tẩm liệm của Ramesses cũng được khắc một dòng hán tự Ai Cập cổ đại có nghĩa:

"Cuối cùng ta cũng đã được ở bên nàng Nymphaea Lotus."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com