Chương 7: Sa mạc Bắc Syria
Sau vụ việc đêm hôm đó, cư xử của Egypt vẫn bình thường như mọi khi, thanh âm trò chuyện vẫn thâm trầm, vẫn những câu nói dồn nàng vào đường cùng với sự ngượng nghịu, đỏ gượng cả khuôn mặt. Lời nói của ngài làm nàng vọng tưởng về nụ hôn bỏng rát kia, không kiềm được lòng nghĩ ngợi khiến nàng phải tìm một chỗ vắng vẻ tạt những dòng nước lạnh ngắt của nước hồ làm xua nguôi cơn nóng trong người theo nghĩa bóng lẫn đen.
Vẫn là thời tiết lạnh lùng của vùng sa mạc Bắc Syria này, trăng tỏa trên cao gió lạnh lại réo riết, chúng trò chuyện thân thiết với từng tán lá, âm thanh chuyện trò vô cùng quỷ dị tựa như tiếng vọng của địa ngục.
Dù rằng âm thanh này quá đỗi quen thuộc nhưng vẫn tạo cảm giác lo sợ trong lòng người.
Nàng nhắm nghiền mắt ép mình say giấc lại trong cơn chợt tỉnh, nhìn xung quanh vẫn chiếc giường đơn sơ có hai con người nằm chung một giường. Tuy chưa có việc gì xảy ra nhưng nàng vẫn rất đề phòng. Không phải nàng đang đề phòng Egypt mà nàng đang dè chừng chính bản thân. Tốt xấu gì trong miệng người đời nàng không xứng với người.
Một đại tướng cầm quân đi đánh giặc lại mang theo nữ nhân trong phòng. Lời ra tiếng vào kẻ bị tổn hại vẫn mãi là nàng nhưng cũng có chút ảnh hưởng tới Egypt, nàng vẫn nên giữ hình tượng uy nghi nhưng toát ra vẻ lạnh lùng quyết đoán của Egypt trong suy nghĩ của quân lính.
"Người không ngủ được sao." Giọng của Egypt vang vọng trong căn phòng hòa lẫn với hơi thở nhẹ nhàng của nàng.
"Tướng quân cũng không ngủ được."
Sau kế hoạch thôn tính nước chư hầu Amurru, đây chỉ là bàn đẩy đưa quân của Ai Cập có lợi thế hơn tổng cuộc chiến. Cắt được một thế lực hỗ trợ của Hittite, phía trước kế hoạch vẫn là một chặng đường dài.
"Ngươi có muốn đi dạo với ta không."
Gió quấn quýt đan xen với những hạt cát li ti dưới đất, tiếng vó ngựa bị chìm sâu trong lòng đất. Từng bước chân chậm rãi đưa hai con người trên lưng lãng đãng khắp vùng trời đầy sao trên đỉnh đầu.
Dạo gần đây Egypt có rất nhiều việc trong quân sự lẫn cuộc chiến cần phải bàn luận. Ngài với Doiri Ansy thảo luận khi nàng chưa tỉnh giấc tới lúc quên luôn cả việc dùng bữa kéo dài tới tận khi trời tối mịch.
Nàng dõi đôi mắt sâu như lòng đại dương nhìn xung quanh một lượt. Ở đây tuy khô cằn không trù phú như những hoa đô của các nước lân cận nhưng rất đỗi bình yên, cảnh vật êm đềm cứ lặp đi lặp lại ngày này tháng nọ kiểu như quên bẵng thời gian.
Liệu rằng cảnh vật yên tĩnh này sẽ kéo dài được tới khi nào. Có lẽ một ngày nào đó không xa cát trắng nơi đây nhuộm đầy máu tươi, sa mạc rộng lớn này sẽ trở thành mồ chôn của xác người. Không ai biết không ai quan tâm chôn vùi trong biển cát tới khi cơ thể phân hủy. Tiếng gió gào thét sẽ trở thành khúc nhạc du dương réo rắt chỉ đường cho những linh hồn vất vưởng nơi đây và rồi nếu ngày đó tới nàng sẽ ở trong hoàn cảnh nào, người bên nàng sẽ có hành động gì.
Nàng sẽ nhìn người ấy bằng cặp mắt gì ? Nhớ thương ... mong chờ ... hay lãng quên.
Tức cảnh sinh tình.
Nàng xuất hiện ở thời đại này là do số phận của nàng đã an bài ở đây. Chỉ cần số phận kết thúc những lưu luyến của nàng có đậm sâu tới mấy cũng hóa hư vô, nàng cần gì phải bận tâm phiền não.
Nàng chưa có điều gì để mong chờ ở thời đại này nếu có ắt chỉ là sự tò mò về số phận được nhắc đến qua lời của thần Osiris và thứ mà ngài muốn có từ nàng.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy."
Giọng nói của ai đó đang kéo nàng về thực tại.
Trước mặt nàng là một đám người đang tụ họp lại với nhau. Đây là làng của một dân tộc nào đó của vùng Bắc Syria sao. Điều đó thật sự không chính xác vì thực chất đây chỉ là một nhóm người không có nhà cửa đàng hoàng chỉ là vài túp lều được dựng lên trên cát có thể bị thổi tan trong một cơn bão cát.
Những người này vô cùng rất vui nụ cười của họ biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt. Hình như họ đang ăn mừng sự việc gì đó. Giọng của Egypt vang lên như giải đáp thắc mắc cho nàng.
"Họ là những người dân du mục của Syria họ không có vị trí cố định di chuyển xuyên suốt khắp sa mạc, từ nơi này đến nơi khác."
"Họ sinh ra dưới ánh mặt trời rọi rực và chết đi trong cơn gió lạnh lẽo của sa mạc. Cuộc đời của họ vốn dị gắn liền với nơi này."
Egypt chậm rãi nói tiếp về những con người kia.
Nàng ngây thơ nhìn đám người này, cuộc sống của nàng cũng quanh quẩn ở sa mạc. Nhìn những người này khiến nàng có cảm giác thật quen thuộc.
"Nhìn họ có vẻ rất vui."
Giọng nàng trong veo mà vọng ra xa không thể che dấu được sự hào hứng. Những người đang quây quần lúc này mới để ý tới nàng.
Dân du mục sống hòa mình với thiên nhiên đất trời. Bản tính của họ cũng rất chân thực, vui vẻ khi nhìn thấy nàng và Egypt.
Họ kéo tay nàng, đưa cho nàng một chén rượu tự ngâm của mình. Những ly rượu này chỉ dùng trong dịp có tin vui để chúc phúc những người hạnh phúc kia.
"Hôm nay là ngày vui của hai người họ, họ sẽ là vợ chồng trong tương lai sẽ trở thành cha mẹ của đứa trẻ đang nằm trong bụng."
Nàng hướng mắt của mình về cặp đôi hạnh phúc trong lời nói của người phụ nữ đứng tuổi kia. Không váy áo xa hoa, không nghi lễ rườm rà, không có vật đính hôn đắt tiền. Thứ họ nắm giữ chắc có lẽ là hạnh phúc, nhìn gương mặt đầy trân trọng khi nhìn đối phương, không cần nói người xung quanh cũng có thể thấy được tình cảm của người nọ đối với mình sâu đậm như thế nào.
Đáy mắt dạt dào những tình cảm ấy còn nồng nhiệt hơn rượu, không cần phải nếm thử cũng khiến bản thân say đắm.
Những cảnh tượng ấy thu hết vào đôi mắt nàng, cho dù có nghe vạn lần cũng không thấm thía bằng một lần nhìn. Đôi mắt của nàng như ngừng chuyển động đắm nhìn vào thứ tình cảm ngọt ngào của hai người kia.
Có lẽ đối với họ đơn giản mộc mạc như vậy cũng đã đủ. Một đời người đằng đẵng cũng chỉ để chờ khoảng khắc ngắn ngủi nhưng thiêng liêng này.
Nàng không nhịn được hàng mi cay xòe, từng giọt nước trong như bọt biển chảy xuống đôi má của mình, nóng hổi tới độ vừa chảy xuống đã tan biến không để lại dấu vết.
Cô gái nhân vật chính của niềm hạnh phúc đang nhìn về hướng nàng.
"Cô thật sự rất đẹp, đẹp nhất trong những mỹ nhân tôi từng nhìn qua. Vẻ đẹp của cô thật thần bí khó dùng lời để bày tỏ. Nhìn cô như người ngoại tộc. Dân du mục chúng tôi luôn quan niệm có một nữ nhân ngoại tộc chúc phúc sẽ là điều may mắn. Cô có thể dành một lời tốt đẹp dành cho đứa con trong bụng của tôi được không."
Nàng ngạc nhiên khi nghe lời thỉnh cầu của cô gái ấy, lòng như được cơn gió xuân thổi qua. Người ta khi nói về nàng chỉ là những từ ngữ thô tục lần đầu tiên có người cho nàng cảm giác sống trên đời là một điều may mắn của tạo hóa.
"Ta chỉ mong đứa trẻ trong bụng của cô sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian. Nếu là con trai sẽ là anh hùng thiết tế là niềm tự hào của hai người. Nếu là con gái sẽ là quốc sắc trong lòng ba mẹ hiền lành phúc hậu có cuộc sống tốt đẹp."
Nàng không phải là một kẻ văn thơ nhưng lời kia là thật lòng cầu chúc cho đứa con trong bụng của hai người.
Trời bắt đầu cũng tờ mờ sáng, một áng sương mù mờ ảo cũng tan ra bởi ánh dương mặt trời chiếu tỏa ở đằng Đông.
Nàng và Egypt thúc ngựa trở về doanh trại, tâm trạng của nàng lâng lâng bồi hồi như được treo trên chín tầng mây.
"Nếu có thể nàng có muốn trở thành vợ của ta không? Ta sẽ cho nàng những thứ tốt đẹp nhất mà ta có..."
Nàng bất ngờ ngoảnh nhìn gương mặt của Egypt, tại sao người lại thốt ra câu này. Nàng như bị mất cân bằng trong hành động của mình, môi cứ lắp bắp không thốt ra được lời nào.
"Đó là lời nói của nam nhân kia nói với nữ nhân của mình."
"Dường như người rất xúc động, trước tình cảm của hai người họ. Khóe mắt của người vẫn còn đỏ ửng kìa. Ta thật sự ganh tị."
Nàng nhanh nhảu lấy lại được bình tĩnh đưa tay lên mặt xóa đi dấu vết xấu hổ ấy, nàng cứ nghĩ chỉ có nàng mới biết nàng mới khóc không ngờ ai đó cũng đã chứng kiến được.
"Ngài là một tướng quân tài giỏi, vô số nữ nhân muốn trở thành vợ ngài. Không chỉ một mà rất nhiều người sẵn sàng chết để có được tình cảm của ngài, cảm thấy ganh tị làm sao có thể xuất hiện."
"Người nói cũng đúng nếu ta muốn thì sẽ có cần gì phải ganh tị."
"Nhưng trong vô số những nữ nhân mà người đề cập không một ai là hiểu ta."
Câu sau của Egypt nói rất nhỏ nó chỉ vừa đủ vang lên trong lỗ tai của nàng rồi thoắt biến khiến nàng nghi ngờ lời nói ấy có phải đã được thốt ra.
Chẳng mấy chốc cảnh vật êm đềm ấy bị bỏ quên sau bức tường bụi mập mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com