Chương 4 - Tiến tới
Lúc Bạch Tề tỉnh lại thì trời đã sáng, chăn gối mềm mại như đang hấp dẫn cậu ngủ nhiều hơn một chút, cậu quả thật trở mình vài cái, ý đồ dùng mí mắt ngăn cách ánh mặt trời để lại tiếp tục ngao du trong mộng.
Điều duy nhất làm cho cậu nghi hoặc chính là tấm ván giường cứng ngắc của mình từ khi nào thì đổi thành đệm êm thế này. Chẳng qua đối với một người còn đang hơi say, đại não cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh mà nói, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.
"Tỉnh?"
"Ân........Để tôi ngủ thêm một lúc." Bạch Tề chui chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Ba giây sau, Bạch Tề giật mình trợn mắt lên, ngồi bật dậy rồi nhảy ra khỏi chăn.
"Anh anh anh anh.........." Bạch Tề nghẹn họng, trừng mắt nhìn Trầm Duệ Tu đang tựa vào đầu giường đọc báo.
"Buổi sáng tốt lành." Trầm Duệ Tu vẫn còn mặc đồ ngủ quay sang nhìn cậu nở một nụ cười ôn nhu.
Bạch Tề yên lặng cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ không phải của mình đang mặc trên người, vẻ mặt giống như một kẻ tỉnh lại sau khi rượu say loạn tính.
Có lẽ cái biểu tình khẩn trương của cậu khiến Trầm Duệ Tu vui vẻ, anh hỏi ngược lại: "Tôi giống loại người cầm thú như vậy sao?"
Đại não của Bạch Tề còn chưa khởi động xong, cậu cứng ngắc nói: "Nghe nói người trong xã hội đen khi quân tử so với quân tử còn quân tử hơn, khi lưu manh thì so với lưu manh còn lưu manh hơn."
Trầm Duệ Tu nghe vậy cười to, đột nhiên cúi người hôn lên môi Bạch Tề. Bạch Tề ngây dại, ngơ ngác mặc cho anh hôn, song nghe thấy anh dùng thanh âm trêu tức hỏi: "Là như thế này sao?"
Đại não của Bạch Tề vừa kịp khỏi động lại, cuối cùng nhăn mặt lộ ra bộ dáng rất thống khổ rồi nghẹn ra hai chữ: "...........Lưu manh!"
Đầu anh gác lên gần cổ cậu, cười đến run rẩy cả.
"Này, có cái gì mà buồn cười!" Bạch Tề tức giận, duỗi đầu gối ra đạp, "Anh đứng lên, nặng quá!"
Bầu không khí vốn ái muội bị phá hủy không còn một mảnh, Trầm Duệ Tu có chút bất đắc dĩ ngồi dậy, nói với người vẫn còn đang nằm trợn mắt nhìn mình: "Tôi đi tắm rửa một chút, nếu em đói bụng thì bên kia có chút hoa quả, ăn lót dạ trước, đợi lát nữa tôi làm bữa sáng cho em."
"Anh biết nấu cơm?!" Bạch Tề trừng lớn mắt hỏi, giống như nghe thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy em làm cho tôi ăn cũng được." Trầm Duệ Tu thoải mái nói.
Bạch Tề lập tức nằm ngay đơ nhắm chặt hai mắt nói: "Tôi chết rồi, đến ngày lễ tết nhớ cúng chút gì đó cho tôi, nấu cơm hay gì gì đó để kiếp sau đi."
"Kiếp sau làm cho tôi ăn? Cũng tốt a." Trầm Duệ Tu lập tức nói.
"Này..." Bạch Tề vô lực kháng nghị, Trầm Duệ Tu cũng đã xuống giường lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Bạch Tề sờ sờ đôi môi vừa bị hôn, không hiểu sao... có chút vui sướng cùng bất an.
Cửa phòng tắm lại mở ra, Bạch Tề quay đầu nhìn lại, Trầm Duệ Tu mang theo cái lồng nhốt hai con vẹt treo lên cạnh phòng tắm, nói: "Hai nhóc này từ tối hôm qua náo loạn không ngớt, có lẽ là nhìn thấy em nên hưng phấn."
"Bạch Tề cậu đừng để ý đến hắn a, hắn mơ ước cậu mơ ước cậu a, tối hôm qua ta tận mắt thấy hắn thừa lúc cậu say lăn ra ngủ hôn cậu đó! Bà xã, làm chứng cho ta đi!"
Tiểu Ba lập tức xé giọng rống lên, còn vừa nôn nóng vừa vỗ cánh phành phạch.
Trầm Duệ Tu hoàn toàn không biết thú cưng của mình dưới tình huống anh không biết liền cứ thế bán đứng chủ nhân, còn vươn ngón tay vào trong lồng sắt đùa đùa Tiểu Ba, lại bị mổ một cái.
"Tôi đi tắm rửa một chút." Trầm Duệ Tu rút ngón tay bị mổ đau về, đóng lại cửa phòng tắm.
Khóe miệng Bạch Tề nhịn không được run rẩy, ra vẻ trấn tĩnh rời giường đi tới bàn trà cầm quả táo ở đó bắt đầu gọt – vỏ táo rớt lung tung, sau đó cắt ra từng miếng nhỏ đưa cho hai tên nhóc đang huyên náo không ngớt kia.
"Còn muốn còn muốn!" Tiểu Ba vỗ cánh đòi táo, nó vốn phàm ăn, táo đậu phộng hạt dẻ tất cả nó đều thích.
"Tiểu Tề a, cậu rốt cục nghĩ như thế nào?" Tiểu Phỉ nghiêng đầu hỏi.
"Ta cũng không biết..............." Bạch Tề nhỏ giọng nói.
Cậu thừa nhận, cậu quả thật đối với Trầm Duệ Tu có thiện cảm, thế nhưng, cái loại cảm giác mơ hồ bất an trong lòng khiến cậu luôn trốn tránh. Càng muốn tới gần lại càng sợ hãi. Đối với chuyện tình cảm, cậu không phải là một người mạnh dạn, cũng không thể xác định được Trầm Duệ Tu đối với cậu, rốt cuộc là có loại tâm tình gì.
"Yêu, thật đúng là vương bát khán đậu xanh ( ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp) , phải lòng nhau rồi." Tiểu Ba kì quái nói, " Mau thổ lộ đi a, thổ lộ đi a, thổ lộ đi a, để xem ba cậu có đánh gãy chân cậu không."
"Ấy ấy, ông xã, đừng như vậy a, không thể kỳ thị đồng tính luyến ái." Tiểu Phỉ nâng lên chân nhỏ đá Tiểu Ba một cước, "Tiểu Tề đừng để ý, thích thì đi thổ lộ đi, tôi thấy hắn cũng rất thích cậu a."
Tiểu Ba vui vẻ vỗ vỗ cánh kêu lên: "Thổ lộ... thổ lộ... thổ lộ... thổ lộ... thổ lộ..."
Bạch Tề trong lòng buồn bực, lấy con dao hoa quả trong tay chỉ vào nó tức giận nói: "Còn lải nhải thì dao trắng này sẽ thành dao đỏ !"
Tiểu Ba cúi đầu thẹn thùng nói: "Yêu nhau giết nhau?"
Tay Bạch Tề run lên, hận không thể lấy con dao trong tay đâm cho nó một nhát!
Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng, cửa mở ra, Trầm Duệ Tu mặc áo tắm thấy Bạch Tề vẻ mặt dữ tợn cầm con dao đứng trước cửa, ngẩn người hỏi: "Em đang muốn làm gì?"
Bạch Tề chớp chớp mắt, chợt nhớ ra trên tay mình vẫn còn cầm lõi táo và con dao gọt hoa quả.
Bạch Tề bị vẹt tẩy não quá sâu, miệng hé ra rồi lại ngậm lại, phun ra một từ khiến cậu hận không thể chết luôn: "Thổ.... thổ lộ."
"..." Trầm Duệ Tu bình tĩnh trả lời, "Ân, nhưng mà em yên tâm, kể cả em có không cầm dao tôi cũng sẽ không cự tuyệt."
Bạch Tề yên lặng quay đầu, bình tĩnh đem lõi táo ném vào thùng rác, sau đó rút một tờ giấy lau dao hoa quả, thu dọn xong xuôi lại nói với Trầm Duệ Tu: "Anh vừa rồi nghe nhầm."
Nhìn ra được, Trầm Duệ Tu đang rất cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không thể không chế mà cười phá lên.
Bạch Tề ra vẻ bình tĩnh kỳ thật đang vô cùng xấu hổ nói: "Tôi đi làm bữa sáng."
Thế là lần đầu tiên Trầm Duệ Tu được thưởng thức tay nghề của Bạch Tề – một chén cháo trắng lớn cho gấp ba lần muối, không có đồ ăn kèm.
***
Sau cuộc thổ lộ xấu hổ ấy, Bạch Tề không dám gặp người ta một thời gian dài, điện thoại của Trầm Duệ Tu cũng không tiếp, cuối cùng đối phương thay đổi chiến lược, chuyển sang nhắn tin ân cần hỏi thăm cùng phục vụ tận nhà, còn nói Trầm lão gia tử rất nhớ cậu, muốn mời cậu ăn cơm.
Bạch Tề cho dù bất mãn nhưng vẫn phải đồng ý, cũng không thể từ chối ý tốt của người ta, hơn nữa, trốn được nhất thời cũng không trốn được mãi mãi. Chính là nhìn thấy cái điệu bộ cười tủm tỉm như đã tính trước kỹ càng của Trầm Duệ Tu, cậu liền giận, dựa vào cái gì mấy ngày nay cậu nghĩ muốn vỡ đầu, rối rắm đến rối rắm đi, người đều gầy mất hai cân, còn người này lại thoải mái đến mức chỉ còn thiếu béo thêm hai cân thịt?
Tới nhà Trầm Duệ Tu chương trình vẫn như cũ: ăn cơm, chơi cờ, đi dạo cùng Huyền công tử. Chơi cờ cùng Trầm lão gia tử vẫn áp lực như trước, chủ yếu là sợ lão gia tử nhìn ra manh mối, nếu thật vậy thì vui rồi, không biết cậu sẽ bị đưa đi giải phẫu hay bị bắt làm gián điệp, nguy hiểm đều rất lớn.
Hôm nay Huyền công tử không có tinh thần, khi đi dạo cùng Bạch Tề trong hoa viên cũng chỉ buồn buồn mổ mổ tai cậu đòi hoa quả, Bạch Tề đành phải vừa đi vừa gọt táo đút cho nó.
"Làm sao vậy, nhìn buồn bã như thế?" Bạch Tề hỏi.
Huyền công tử mổ mổ miếng táo mệt mỏi nói: "Có lẽ là sắp biến thân đi."
"A?" Bạch Tề hoài nghi chính mình nghe nhầm.
"Tu hành hơn trăm năm, cũng sắp thành người rồi." Huyền công tử mổ miếng táo miễn cưỡng nói. "Qua mấy tháng nữa cậu sẽ thấy một mỹ nam tử xuất hiện ở trước mắt cậu."
"...Là người nuôi chim nhiều năm nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng thấy hình người của một con chim thành tinh, ta cảm thấy có chút áp lực." Bạch Tề lẩm bẩm nói.
Từng nghe lão ba nhắc tới, Huyền công tử là yêu, tu hành nhiều năm, hiện cũng đã gần thành tinh.
"Này nhóc con, cậu và Trầm Duệ Tu xảy ra chuyện gì?" Huyền công tử nghiêng đầu mổ mổ tai cậu hỏi.
"A? Chúng ta vẫn bình thường a." Bạch Tề giả ngu.
Cái tai lập tức bị Huyền công tử mổ một cái.
"Đừng giả ngu, tôi nghe thấy Trầm Duệ Tu ngả bài với Trầm Minh Yến, tên nhóc này đã sớm công khai, ba hắn cũng không có cách nào với hắn, kết quả nha, cư nhiên vừa ý cậu. Cậu cẩn thận một chút, cả nhà này cũng không phải cái gì lương thiện, đừng nghĩ Trầm Duệ Tu suốt ngày đối với cậu hảo ngôn hảo ngữ, người này nếu tàn nhẫn lên rất giống phong cách của ba hắn, không chừng ngày nào đó liền đem cậu buộc lên giường yêu thương tới chết mới thôi."
Bạch Tề cười gượng hai tiếng, trong lòng lại rơi lệ đầy mặt, trách không được hôm nay ánh mắt Trầm Minh Yến nhìn cậu lại quỷ dị như vậy, thì ra là người ta đang xem xét con rể a? Bạch Tề nhất thời cảm thấy nơi đây không thể ở lại lâu, cậu vẫn nên kẹp đuôi chạy đi thôi.
"Dạo này thanh niên chính là thích làm bậy, nhớ lấy nhớ lấy, thái tổ từng nói, mọi cuộc tình nếu không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là đùa giỡn lưu manh, hai người các ngươi lưu manh đến lưu manh đi cũng không thể làm ra đứa nhỏ, còn yêu nhau làm gì!"
Huyền công tử bày ra khí phách người từng trải, đứng trên vai Bạch Tề chỉ vào giang sơn.
Bạch Tề ngoài việc ngây ngô cười còn có thể làm gì? Luận tuổi tác cậu cho dù gấp đôi lên cũng không bằng một nửa của người ta, trưởng bối muốn phát biểu cậu đành phải nghe thôi.
"Đang cười cái gì vậy?" Thanh âm của Trầm Duệ Tu từ phía sau truyền đến, Bạch Tề quay người lại liền thấy anh đứng cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Không có gì." Bạch Tề lập tức thu lại biểu tình trên mặt.
Ánh mắt của Trầm Duệ Tu thản nhiên mang theo ý cười, giống như nhìn ra sự quẫn bách của cậu mà quay sang đùa Huyền công tử. A Huyền chỉ mổ mổ ngón tay anh vài cái rồi không thèm để ý, còn cọ cọ đầu Bạch Tề tỏ vẻ nó càng thích Bạch Tề hơn.
"Kỳ quái, tôi cùng Huyền công tử ở chung nhiều năm như vậy, vậy mà nó vẫn thích em hơn." Trầm Duệ Tu khó hiểu nói.
Đó là bởi anh không hiểu thanh âm trong nội tâm nó a, Bạch Tề thầm nghĩ.
Huyền công tử hừ một tiếng nói với Bạch Tề: "Hai người trẻ tuổi các cậu cứ việc nói chuyện yêu đương với nhau, ta đi, không tiếp!" Nói xong vỗ cánh bay lên, chui vào cửa sổ lầu hai đi tìm chủ nhân của nó.
Bạch Tề ngơ ngác nhìn Trầm Duệ Tu, sau đó ho khan hai tiếng bắt đầu nhìn bầu trời: "Thời tiết hôm nay không tệ a."
"Ân, nhưng tối nay có thể sẽ mưa."
Bởi vì anh nói rất tự nhiên, giống như hoàn toàn không ý thức được đối thoại như vậy là nhàm chán tới cỡ nào, Bạch Tề ngược lại càng thêm quẫn bách, nhìn lên trời, rồi lại nhìn xuống đất, cuối cùng bắt đầu oán trách Huyền công tử đã bay đi.
"Rất không muốn nhìn thấy tôi?"
"Không phải, tôi chỉ là......." Bạch Tề bị nghẹn lại, dừng một chút thở dài nói, "Tôi chỉ là không biết nên đối mặt với anh thế nào thôi."
Trầm Duệ Tu không trả lời, chỉ tiến lên phía trước, đứng trước mặt Bạch Tề. Khoảng cách này vượt qua giới hạn bằng hữu, lại chưa tới mức thân thiết như tình nhân, ái muội vô cùng.
"Anh...." Bạch Tề ngẩng đầu muốn nói cái gì đó, lại bị sự tịch mịch khó nói hết trong mắt Trầm Duệ Tu làm chấn động.
"Tôi biết em có rất nhiều bí mật, mà tôi vẫn chưa phải là người có thể cùng em chia sẻ." Thanh âm của Trầm Duệ Tu rất nhẹ, nhưng từng chữ lại tựa như rơi vào lòng Bạch Tề, "Em có thể không nói cho tôi biết, nhưng mà............"
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Bạch Tề.
Bạch Tề cúi đầu, bên tai vang lên thanh âm của Trầm Duệ Tu: "Bạch Tề, tôi thích em."
Thật lâu sau, Bạch Tề mới lên tiếng: "Ân."
***
" Yêu" là khái niệm có chút xa xôi đối với Bạch Tế. Từ nhỏ cậu đã ngoan ngoãn nghe lời, cùng bạn gái trong lớp duy trì khoảng cách, "yêu sớm" là từ không có duyên với cậu, khó khăn lắm lên đại học mới có thể quang minh chính đại yêu đương, thì cậu lại phát hiện tính hướng của mình không thích hợp, như thế lại tốt, bẻ cũng không thẳng lại được.
Bạch Tề sống hơn hai mươi năm ngay cả một bức thư tình cũng không nhận được, nhưng được thổ lộ cũng không phải lần đầu tiên. Thời còn học đại học, được một học muội trong câu lạc bộ thổ lộ, lúc ấy cậu ngẩn người, rối rắm về tính hướng của mình một chút, rồi dứt khoát từ chối, trong lòng thầm nghĩ nếu vẫn còn là tiểu thiếu niên có khi cậu đã liều mình gia nhập đội ngũ những người đang yêu, kết quả là, suốt bốn năm cậu vẫn chưa thoát khỏi "Tình lữ đi tìm chết đi tìm chết đoàn" ( ai dịch hộ cái tên vs... qt ghi vậy a) , hằng năm tới ngày lễ độc thân còn cùng mấy thằng bạn cũng một mình khác đi ăn mỳ sợi, cùng nhau phỉ nhổ con mẹ nó cuộc đời thật tịch mịch như tuyết, cũng không có em nào tới an ủi tâm hồn phẫn hận của bọn họ – đương nhiên Bạch Tề nghĩ muốn là đàn ông.
Tốt nghiệp đại học xong về nhà trông tiệm chim cảnh, cả ngày hầu hạ một đám đại gia líu ríu thích bát quái, cuộc sống cũng rất thoải mái. Nhưng còn yêu đương.... Mấy bác gái ở gần tiệm chim cảnh và công viên Phong Sơn đối với chuyện chung thân đại sự của cậu làm mối rất nhiệt tình, nhưng các bác gái có nhiệt tình thế nào đi nữa cũng sẽ không giới thiệu đàn ông cho cậu gặp mặt, cứ như vậy Bạch Tề ở giữa một đám đại thúc đại gia mang theo tính hướng đã bị cong đi của mình mà rối rắm không thôi.
Sau đó Trầm Duệ Tu xuất hiện, ở đúng thời gian, đúng địa điểm, gặp gỡ Bạch Tề.
Bộ dáng đẹp luôn có lợi rất nhiều, khuôn mặt kia của Trầm Duệ Tu càng khiến cho anh ta nhận thêm vài phần thiện cảm, hơn nữa cái khí chất ôn nhã, khiêm tốn lại càng không ngừng khiêu chiến con mắt thẩm mỹ của cậu đến mức cao nhất. Nếu anh ta là người bán hoa ở gần công viên Phong Sơn hay tiệm chim cảnh, Bạch Tề sẽ không chút do dự mà lập tức theo đuổi, theo đuổi một cách nghiêm túc, cả chiêu liều chết quấn lấy cũng sẽ đem ra dùng, nhất định phải nắm được Trầm Duệ Tu.
Đáng tiếc là không phải.
Bạch Tề thở dài, cơn mưa bên ngoài cửa sổ sắp ngừng, cậu buồn chán nâng cằm ngồi trước cửa sổ ngẩn người.
Thương xuân nhớ thu giống mấy cụ già, cậu thật càng ngày càng trở nên đa cảm.
Nhớ lại lần thổ lộ trước của Trầm Duệ Tu ở Trầm gia tổ trạch........ Bạch Tề không cách nào coi nó như một trò đùa, khi nói điều này Trầm Duệ Tu rất nghiêm túc, anh cũng không giống một người sẽ lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn, bọn họ ở chung cả một mùa hè, cũng không phải hoàn toàn không biết gì về nhau, Bạch Tề tin rằng anh rất nghiêm túc, chính bởi vì nghiêm túc nên cậu càng không biết phải đáp lại như thế nào.
Mặc dù không phải cậu không có cảm giác đối với Trầm Duệ Tu, nhưng cậu thực sự không có lòng tin để tiến xa hơn.
Còn chưa có được đã lo mất.
Bên ngoài mưa đã tạnh, Bạch Tề thở dài, con chim sáo Hắc Tử bay ra khỏi lồng sắt, đậu lên vai cậu, còn cọ cọ tai cậu.
"Con người thật phiền toái, suốt ngày nhìn thấy các người than thở." Hắc Tử mổ mổ tai Bạch Tề hấp dẫn sự chú ý của cậu, rồi nói.
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy làm người thật phiền toái, kiếp sau đầu thai làm chim cũng được." Bạch Tề đùa giỡn sờ sờ đầu chim sáo.
"Tôi đại diện cho chim sáo hoan nghênh cậu." Hắc Tử nghiêm trang nói.
Bạch Tề nhịn không được bật cười, rồi lại sờ sờ đầu chim sáo.
"Muốn ăn giun." Chim sáo buồn bã lẩm bẩm, "Lâu lắm rồi không được ăn, kháng nghị bao nhiêu các người cũng không cho ăn giun!"
"Này này này, giun rất đắt tiền a! Các ngươi lại muốn ta đi bắt?" Bạch Tề giật mình kêu lên.
Vừa dứt lời, tất cả chim trong tiệm đều ríu rít kêu lên: "Tiểu Tề mau đi bắt a, tôi cũng muốn ăn!", "Toàn ăn kê với ngô, chán ngấy rồi, tôi muốn giun,...ít nhất...ba con!", "Tôi cũng muốn tôi cũng muốn, nhanh lên đi, vừa mới mưa xong bây giờ trong đất rất nhiều giun a!", "Cậu là chủ nhân phải chịu trách nhiệm hảo hảo hầu hạ bọn tôi chứ, để bọn tôi tự mình đi tìm thức ăn là vô nhân đạo, có thể làm bẩn bộ lông xinh đẹp của tôi đó."
Bạch Tề nhất thời bất đắc dĩ, đành phải nhỏ giọng biện hộ: "Nhưng mà bắt rất khó bắt, cả buổi chiều mới được một ít."
"Đó là do cậu ngốc, lấy ít bột giặt hòa vào trong nước, rồi đổ lên bùn đất, giun sẽ tự bò ra! Ai bảo cậu không xem chương trình cuộc sống, thật không biết thưởng thức." Hắc Tử khinh bỉ nói.
Bạch Tề bị đám tiểu tử này ồn ào khiến cho không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn lấy hai cái xô nhỏ, thêm một cái xẻng bé và một đôi đũa chuẩn bị đi bắt giun về cho lũ vô lại này ăn, chim chóc trong phòng thấy thế lập tức vui vẻ, hi hi ha ha khuyến khích cậu.
Bạch Tề bị lũ chim bắt nạt đành phải ngửa mặt lên trời thở dài, lại phải cùng bọn giun ở chung cả buổi chiều.
Kết quả vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Trầm Duệ Tu từ chân núi đi lên, hôm nay anh mặc một thân thường phục, thấy Bạch Tề liền vẫy tay với cậu.
"Em đang chuẩn bị làm gì?" Trầm Duệ Tu nhìn trên tay cậu cầm hai cái xô nhựa, còn thêm một cái xẻng, không khỏi tò mò hỏi han.
"Bắt giun!" Bạch Tề nghiễn răng nghiến lợi nói.
"Làm thức ăn cho bầy chim nhà em?" Trầm Duệ Tu nhìn lũ chim đang đứng trên cửa sổ líu ríu hỏi.
Bạch Tề quay đầu lại lườm chúng nó một cái, miễn cưỡng gật đầu.
"Tôi đến mua thức ăn cho chim." Trầm Duệ Tu đưa ra lý do mình đến.
"...Tôi tin là khu chợ gần nhà anh có thể thỏa mẫn tất cả nhu cầu của Tiểu Ba và Tiểu Phỉ, tôi nhớ rõ tôi cũng đã nói cho anh biết chúng nó ăn gì." Bạch Tề nói.
Trầm Duệ Tu không hề cảm thấy xấu hổ khi ý định bị vạch trần, anh thực thản nhiên thừa nhận: "Tiện thể đến nhìn em."
Cái này Bạch Tề liền không thể phản đối nổi, đành ngập ngừng hỏi: "Có muốn giúp tôi bắt giun không?"
Trầm Duệ Tu cong cong khóe miệng cười hỏi: "Có thể tăng thêm thiện cảm sao?"
Bạch Tề bị nụ cười ám chỉ của anh làm cho mặt hơi nóng lên, đành quay mặt đi ừ một tiếng.
Kết quả Trầm Duệ Tu cũng xắn tay áo lên giúp cậu cầm xô nhựa thật, còn ân cần hỏi cách bắt giun như thế nào. Theo những gì anh biết thì giun đều bò trong đất, muốn đào chúng ra cần phải kiên nhẫn tìm kiếm, có lẽ còn cần một chút kinh nghiệm.
"Phải bắt đầy một xô nha." Bạch Tề đe dọa nói.
"Tôi có cả buổi chiều." Trầm Duệ Tu mỉm cười, không hề sốt ruột.
"Anh bắt bao giờ chưa?" Bạch Tề tò mò hỏi han.
Trầm Duệ Tu lắc đầu. Bạch Tề cũng biết một đại thiếu gia như anh ta không thể nào lại chạy đi đào đất tìm giun, đành phải đổi giọng hỏi: "Vậy chắc là nhìn thấy giun rồi đi?!"
"Thấy rồi, trong cửa hàng bàn đồ câu cá, một bọc nhỏ có thể câu được hai ba ngày." Trầm Duệ Tu nói.
"..."
Bạch Tề lại tìm cho anh thêm cái xẻng nhỏ, sau đó bắt đầu nói cho anh phương pháp phổ biến để bắt giun: "Kỳ thật bắt giun cũng không khó, anh mang theo nước xà phòng, tìm nơi nào có bùn đất thì tưới lên một chút, giun sẽ tự bò ra."
"Thì ra là thế, lại thêm kiến thức." Trầm Duệ Tu lần đầu tiên biết có phương pháp đơn giản như vậy, gật đầu tán dương.
Lũ chim trên cửa sổ lập tức không nể mặt chủ nhân, mở miệng cười nhạo: "Vừa biết đã khoe, vừa biết đã khoe, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!"
Bạch Tề thẹn quá thành giận quay ngoắt đầu lại dùng ánh mắt ám chỉ lũ nhóc kia im lặng một chút, bằng không sẽ không có giun ăn. Bầy chim lập tức ngoan ngoãn không lên tiếng, con nào cũng lấy ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm hai người.
Bạch Tề bị nhìn chịu không nổi, nhỏ giọng nói với Trầm Duệ Tu: "Đi thôi, ra ngọn núi phía sau công viên, vừa mới mưa xong dưới đất có rất nhiều giun."
Hai người vòng qua cổng công viên đi vào phía sau núi, nói đó vốn ít người tới, ngày thường chính là nơi lý tưởng để nam nữ yêu nhau ra thân thiết, bây giờ vừa mới mưa xong, bốn phía không có người, thực thích hợp để làm một số chuyện xấu xa.
Hai ngươi lén lút tìm một chỗ mọc đầy cỏ dại, nhổ đi một đám cỏ, Bạch Tề nhận lấy xô nước xà phòng từ chỗ Trầm Duệ Tu, đổ một chút lên bùn đất.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, giun đều từ phía dười chui lên, vặn vẹo thân hình mập mạp bò ra bốn phía chạy trốn, Bạch Tề rút ra một đôi đũa, xoát xoát vài cái liền đem đám giun đang bò tán loạn bắt về quy án, nhét vào cái xô nhựa trống.
Một chốc đã bắt được hơn mười con, Bạch Tề đối với hiệu suất này vô cùng vừa lòng, này nhanh hơn rất nhiều so với việc đào từng con lên.
Trầm Duệ Tu cũng dùng xẻng bắt được không ít con, lúc này anh nhìn giun trong xô thì thầm nói: "Nếu tôi đem giun ăn hết có thể tăng bao nhiêu phần thiện cảm?"
Bạch Tề đen mặt nói: "Trừ một nghìn phần!"
Trầm Duệ Tu không nhịn được cười: "Hy sinh lớn như vậy mà còn bị trừ đi?"
"Lãng phí thức ăn của bầy chim nhà tôi, tội ác tày trời!" Bạch Tề nghiêm túc nói.
"Vậy nếu gom thêm chút thức ăn thì sao? Có tăng thiện cảm không?"
"Tăng!"
Trầm Duệ Tu làm bộ xắn tay áo, tràn đầy tinh thần nỗ lực bắt giun, hai người đào đi không ít cỏ dại, bắt được không ít giun, mắt thấy sắp được nửa xô nhựa, mà mới chỉ mất gần một tiếng, nhanh hơn Bạch Tề làm một mình rất nhiều.
Bạch Tề trộm nhìn Trầm Duệ Tu, anh đào rất chăm chú, thật giống như đang làm một chuyện vô cùng thú vị. Cậu bỗng nhiên nghĩ, vào lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Duệ Tu, liệu cậu có thể nghĩ đến có một ngày như thế này? Cùng anh đi bắt giun?
Bàn tay Trầm Duệ Tu cầm cái xẻng nhỏ dính một chút bùn, nhưng anh lại hoàn toàn không để ý tới, sắc mặt vẫn hứng thú dạt dào.
Bạch Tề càng ngày càng cảm thấy cậu không hiểu nổi người này, nếu đây là cố ý lấy lòng, cậu không thể không nói anh ta đã chọn đúng cách.
"Cậu........"Bạch Tề vừa định nói gì, bỗng nhiên nghe thấy từ phía sau truyền tới một thanh âm.
"Ta chú ý tới các cậu lâu rồi......."
Hai người đồng loạt quay đầu lại, ông cụ phụ trách quản lý công viên hờ hững nhìn hai người nói: "Ở trong này phá hủy môi trường công viên."
Bạch Tề phản ứng không thể nhanh hơn, cậu nhảy dựng lên chỉ vào đằng sau ông cụ nói: "Ông ơi, hai con gái của ông!"
Thừa dịp ông cụ quay đầu lại trong nháy mắt, tay trái Bạch Tề cầm ngay cái xô nhựa đựng giun lên, tay phải nắm lấy Trầm Duệ Tu cướp đường mà chạy.
Phản ứng của Trầm Duệ Tu cũng rất nhanh, anh đem hai cái xẻng trên mặt đất ném vào trong xô nước, bị Bạch Tề lôi cùng nhau chạy.
Phía sau vang lên tiếng mắng của ông cụ, theo gió truyền thật xa.
Từ sau núi chạy tới một nơi hẻo lánh hơn, hai người vừa cười vừa thở, Bạch Tề lại cười tới không ngừng lại được, tựa vào trên cây liều mạng hít thở để cứu lại lá phổi đang đau nhức, cậu cảm thấy đã lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.
Trầm Duệ Tu rốt cuộc cũng cười đủ, hít một hơi thật sâu cũng tựa vào trên cây: "Lần đầu chạy thục mạng như vậy, người đuổi lại còn là một cụ ông."
"Sao? Có tổn hại đến hình tượng hắc đạo thái tử của anh không?" Bạch Tề trêu chọc nói.
"Tôi là một thương nhân đứng đắn đó. Hơn nữa lão gia tử đã có lệnh, nếu bị phục kích thì phải nhanh chóng chạy trốn, tính mạng là thứ nhất. Chạy trốn có khó coi thế nào đi nữa cũng còn hơn là đứng lại rồi bị bắn thủng khắp người!"
Trầm Duệ Tu cười khẽ một tiếng, bàn tay bị nắm lấy khi chạy nắm chặt lại tay Bạch Tề.
Bạch Tề thử rút tay về, Trầm Duệ Tu lại nắm rất chặt, cậu tránh không được. Cậu không khỏi nhìn Trầm Duệ Tu, anh đang mỉm cười nhìn cậu, trong cặp mắt đào hoa sâu thẳm kia dường như đang cuộn chảy thứ tình cảm mà cậu không thể lý giải nổi, đó là ánh mắt Bạch Tề chưa bao giờ gặp qua, ánh mắt thâm tình.
Cậu bỗng nhiên sợ anh mở miệng nói chuyện, bất cứ lời nói nào cũng sẽ đem không khí ôn nhu và ái muội lúc này phá hủy hết. Nhưng cậu cũng không thể mở miệng, bởi vì giờ khắc này.............cậu cảm thấy không có gì để nói.
Thích một người chính là cảm giác như vậy sao? Vừa bình tĩnh, vừa lo lắng. Khi anh ấy ôn nhu nhìn mình, mình sẽ nhịn không được cũng dùng ánh mắt như thế để đáp lại anh ấy, thậm chí còn chờ mong một nụ hôn đã biết trước.
Cảm giác ấm áp mềm mại từ trên môi truyền đến, cậu nhắm mắt lại tiếp nhận một nụ hôn đồng tính.
Có thể bầu không khí lúc này rất hoàn hảo, cậu không thể cự tuyệt, hoặc có thể cậu không bỏ qua được cảm xúc của mình, ít nhất vào giờ này khắc này, cậu không muốn dừng lại.
Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt cạy mở đôi môi Bạch Tề, đảo qua hàm răng. Trầm Duệ Tu nhìn Bạch Tề nhắm chặt mắt, vẻ mặt khẩn trương, không khỏi nổi lên ý định trêu đùa, đầu lưỡi xẹt qua đầu lưỡi Bạch Tề, nhẹ nhàng liếm lên hàm trên, mí mắt đang nhắm chặt của Bạch Tề khẽ run lên, cả người đều căng thẳng.
Trầm Duệ Tu càng được một tấc lại muốn tiến một thước, từ từ vuốt ve bên trong hàm răng cậu, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua những nơi mẫn cảm trong khoang miệng. Bạch Tề muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị đè trên thân cây không thể động đậy, lại càng không dám mở mắt, chỉ có thể mặc kệ Trầm Duệ Tu muốn làm gì thì làm.
Có ý với Bạch Tề cũng không phải một hai ngày, hiếm khi được đền bù chút mong muốn, Trầm Duệ Tu đương nhiên không muốn buông tha cơ hội, rồi lại phải khống chế nụ hôn trong phạm vi Bạch Tề sẽ không thẹn quá thành giận.
Nụ hôn kết thúc, môi Bạch Tề cũng sưng đỏ, trên bề mặt còn có chất lỏng khả nghi, Trầm Duệ Tu nhìn sắc mặt đánh giá tâm tình cậu, sau đó ôn nhu hỏi: "Phải về rồi sao?"
Những lời này cũng giảm bớt xấu hổ ch Bạch Tề, cậu vội gật đầu không ngừng, cũng không dám nhìn Trầm Duệ Tu, cầm lên cái xô đựng giun rồi nhanh chóng ly khai khu rừng.
Trầm Duệ Tu nhìn bóng dáng cậu, cười đầy thâm ý.
Bước đầu của cuộc vạn lý trường chinh coi như vượt qua thuận lợi, kế tiếp phải mau chóng củng cố thành quả, thắt chặt tình cảm, cố gắng sớm ngày bắt được Bạch Tề.
***
Hạ đi thu đến, chớp mắt đã tới trung thu, không ít hoa quế ở công viên Phong sơn nở sớm hơn cả năm ngoái, trung thu vừa đến hương đã bay mười dặm.
Trung thu hôm nay thời tiết tốt, có lẽ buổi tối ngắm trăng một chút cũng không sao.
"Lão ba, bánh trung thu đâu?" Bạch Tề tìm trong tủ bát nhưng vẫn không thấy gì.
Bạch ba nằm dưới lầu phe phẩy quạt, nghe thấy Bạch Tề hỏi, lười biếng nói:
"Bánh trung thu? Thứ đó không phải mười sáu chúng ta mới ăn sao? Qua trung thu, bánh mua một tặng một, mua một tặng hai đều có, rất hời."
"Dù sao cũng nên mua hai cái về cho có không khí a." Bạch Tề có chút bất đắc dĩ.
"Tùy con, siêu thị bên ngoài công viên cũng có, đi mua mấy cái về là được và đừng để đám nhóc trong tiệm biết được, bằng không nhất định sẽ làm ầm lên." Bạch ba ngáp một cái, lấy báo báo trùm lên mặt tiếp tục ngủ.
Bạch Tề thở dài, lấy tiền, đi ra khu gần nhà mình mua bánh trung thu.
Vừa đi đến cổng công viên liền gặp Trầm Duệ Tu vừa dừng xe bước ra, nhìn thấy Bạch Tề đứng ở chỗ kia cũng có chút ngoài ý muốn.
"Anh tính được lúc nào tôi ra ngoài sao?" Bạch Tề có chút ngẩn ngơ.
Trầm Duệ Tu nhíu mày: "Chỉ trùng hợp thôi, thực ra tôi thích gọi nó là duyên phận hơn."
Cái loại hành vi đem buồn nôn coi như thú vị này bị Bạch Tề trực tiếp coi thường.
"Vẹt nhà anh lại thiếu thức ăn sao?" Bạch Tề hỏi.
"Lần này tới là để tặng thức ăn." Trầm Duệ Tu giơ lên hộp bánh trung thu trên tay, "Hôm nay là trung thu, phải cùng nhau ngắm trăng ăn bánh trung thu chứ."
"...Đó là việc chỉ trẻ con mới làm a."
"Thỉnh thoảng cũng không phải không thể." Nói xong đưa hộp bánh trung thu cho Bạch Tề, "Mang về cho bác đi, còn cả một đám tiểu tử đang chờ chia ăn trong tiệm nữa."
"Cám ơn." Bạch Tề cũng không khách khí với anh ta.
Bánh trung thu cũng đã tặng rồi, người có thể đi rồi a, nhưng khi nhìn đến gương mặt mỉm cười của Trầm Duệ Tu, Bạch Tề thật sự nói không ra câu tạm biệt, quả nhiên của biếu là của lo a.....Nhưng nếu không nhận......sẽ càng xa lạ..
Bỗng nhiên Bạch Tề ý thức được, cậu rơi vào tay giặc chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Tôi nghĩ tốt xấu gì em cũng sẽ mời tôi uống tách trà ..." Trầm Duệ Tu bỗng nhiên nói, giọng điệu có chút thương cảm.
"Tôi đang định, lên đây đi, đừng ghét bỏ thô trà là tốt rồi." Bạch Tề gãi gãi đầu, cầm theo hộp bánh trung thu cùng Trầm Duệ Tu quay về tiệm.
Bạch ba vẫn còn đang nằm ngủ trước cửa, trên mặt che một tờ báo, đang ngáy nhè nhẹ, hai con chim sẻ líu ríu ở đầu vai ông mưu đồ làm chuyện gì đó, Bạch Tề loáng thoáng nghe được mấy từ "quạ đen" "đánh" "cẩn thận chim khách", liền nghĩ thầm lần sau quạ đen đến nhất định phải nhắc nhở nó cẩn thận lũ chim sẻ.
"Chúng nó đang nói gì?" Thanh âm của Trầm Duệ Tu bỗng vang lên bên vai Bạch Tề, hơi thở ấm áp phải lên cái tai mẫn cảm, Bạch Tề bị "tập kích" bất ngờ, kinh ngạc lùi về sau mấy bước mới nuốt nuốt nước miếng nói: "Không có gì."
Ánh mắt của Trầm Duệ Tu bởi vì đang cười mà hơi cong lên, nhìn qua rất ôn hòa vô hại, nhưng Bạch Tề lại cảm giác được hình như hắn ... biết chuyện gì đó.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Con chim sáo Hắc Tử từ trong cửa sổ bay ra, đứng trên vai Bạch Tề dùng điểu ngữ nói thầm: "Người này giúp cậu bắt giun? Dạo này con người càng ngày càng thích tự ngược, thật kỳ quái."
Bạch Tề sờ sờ cái đầu lộn xộn của nó rồi nói với Trầm Duệ Tu: "Bóc một ít cho lũ chim đi."
"Tùy em."
Hắc Tử thấy sắp có đồ ăn, đảo đảo đôi mắt nhỏ cao thấp đánh giá hai người, hộp bánh trung thu trên tay Bạch Tề nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của nó. Bạch Tề bóc một chiếc bánh trung thu nhân hạt sen, bẻ một nửa đưa cho Trầm Duệ Tu: "Anh thử đi."
Trầm Duệ Tu vừa cầm lấy bánh trung thu, lập tức hai con chim tương tư từ trên cửa sổ bổ nhào lên vai anh, một con còn to gan hơn đứng trên tay, Trầm Duệ Tu lần đầu tiên cùng một con chim không quen thân cận như vậy, anh có chút dè dặt, sợ dọa mấy tiểu tử này bay mất.
"Đừng khẩn trương, chúng nó không sợ người đâu." Bạch Tề nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của anh, cảm thấy có chút buồn cười.
Cái mỏ hồng hồng của chim tương tư mổ mổ lên bánh trung thu, nó có vẻ rất vừa lòng loại hương vị này, sau đó càng nhiều đồng bọn của chúng bay tới nhấm nháp, sau đó, tất cả chim trong nhà đều bay ra, trong nháy mắt Trầm Duệ Tu có cảm giác như mình bị ném vào tổ chim.
Chim có tên, chim không có tên, tất cả đều vây quanh anh, trong khi đó Bạch Tề lại bị xem nhẹ – cậu đang ngồi xem Trầm Duệ Tu làm trò cười.
"Cứ thoải mái, cứ thoải mái, chúng chỉ là lũ chim đến đòi anh thức ăn thôi, chứ không phải thổ phỉ đang cầm súng." Bạch Tề cười hì hì nói.
"Thổ phỉ còn tốt hơn, tôi chỉ sợ không cẩn thận làm mấy nhóc này bị thương, vậy không phải em sẽ giận tôi sao?" Trầm Duệ Tu cười khổ một chút, cẩn thận nghiền nát vỏ bánh trung thu ném lên mặt đất, chim chóc lớn nhỏ đều vỗ cánh bay xuống tranh thức ăn.
Từ vòng vây của lũ chim trốn ra, Trầm Duệ Tu thở phào một hơi, vừa nhanh chóng nghiền nát bánh trung thu còn thừa trên tay ném lên mặt đất, vừa cẩn thận chui ra khỏi đàn chim.
Bạch Tề ngồi trên ghế đá bên cạnh cười với anh, đem nửa miếng bánh còn lại trong tay vứt cho anh: "Tiếp tục a, hiếm khi có cơ hội."
"Em liền nhẫn tâm nhìn tôi biến thành trò cười?" Trầm Duệ Tu quay đầu lại nhìn lũ chim chóc đang nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, có chút bất đắc dĩ nói.
"Cơ hội này lại càng khó hơn a." Bạch Tề mỉm cười nâng mặt lên, nhìn thẳng vào Trầm Duệ Tu, anh vẫn đang nhìn bầy chim tranh thức ăn trên mặt đất, khóe miệng còn mang chút ý cười.
Chiều mùa thu ánh nắng ấm áp xuyên qua lá và cành cây, dừng lại trên mặt Trầm Duệ Tu.
Bạch Tề bỗng nhiên nghĩ, cậu ngay từ đầu đã sai lầm rồi. Có lẽ từ rất lâu trước đó cậu đã bắt đầu mê luyến một người cùng cậu không có lấy một điểm chung, bởi vì rất xa xôi, cho nên cũng không dám hy vọng gì xa vời. Cảnh báo về tai nạn, lấy cớ đi thăm bệnh, rồi đi quán bar uống rượu, ngay từ đầu cậu đã chờ mong một cuộc tình vô vọng, cho nên khi nó bất ngờ xảy ra cậu mới lúng túng đến như vậy.
Mối quan hệ của bọn họ giống như một câu chuyện không thể biết trước hồi kết, càng kỳ vọng bao nhiêu, sự thật lại càng tàn khốc bấy nhiêu. Cậu bàng hoàng lại không thể khống chế mình trầm mê, mỗi một khắc đều lo lắng liệu tiếp theo có phải là kết cục không được dự đoán trước hay không.
Đối với tình yêu, cậu chờ mong nhiều mà cũng vọng tưởng nhiều, cậu cẩn thận, không dám mang trái tim mình đi trao đổi, bởi vì cậu sợ đổi lại chỉ là một hồi lừa gạt. Hảo tụ hảo tán, nói thì dễ dàng, nhưng cậu nghĩ mình lại không thể làm được.
Cậu chán ghét chính mình hay lo được lo mất như thế.
Một lúc lâu sau, môi Trầm Duệ Tu giật giật.
"Bạch Tề........"
"A?"
"Em lại hết thời gian rồi."
"..............!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com