Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C07

Đối diện với sắc mặt âm trầm lạnh lùng của Lam Vong Cơ, trong đầu Vương Nhất Bác lập tức nảy ra vô số viễn cảnh về kết cục thê thảm của mình.

Nhưng Ngụy Vô Tiện rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, y nắm lấy tay Lam Vong Cơ, vừa nhìn vào mắt người kia vừa nói: "Ngươi không cần áy náy, chuyện không có gì to tát cả. Và không chỉ mình ta quan tâm tới ngươi đâu, Lam Vong Cơ cũng vì gặp ngươi mà hủy bỏ buổi đàm luận cùng các vị môn khách vào sáng sớm nay."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ ngập tràn ái ý. Vương Nhất Bác có thể nghe thấy tiếng Lam Cảnh Nghi cười khúc khích ở phía sau.

"Ta... Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai người." Vương Nhất Bác dè dặt khấu tạ, nhưng cậu vừa mở miệng thì đã ngay lập tức bị Ngụy Vô Tiện lừ mắt cảnh cáo.

"Không cần xin lỗi, bọn ta giúp ngươi là chuyện nên làm. Tối qua, ta đã nghiên cứu vài cuốn sách cổ trong Tàng Thư Các của Lam gia. Lam Trạm, Tàng Thư Các của nhà ngươi đúng là danh bất hư truyền." Ngụy Vô Tiện vui vẻ nháy mắt với Lam Vong Cơ.

"Bây giờ cũng là nhà ngươi, Ngụy Anh." Chỉ một câu nói đơn giản mà làm Vương Nhất Bác phát nghẹn.

"Ta nghĩ ngươi xuyên không đến đây là do dính phải một lời nguyền hoặc một lời chú nào đó." Ngụy Vô Tiện hắng giọng nói. Y chắp hai tay sau lưng, chân đi lòng vòng trong phòng nhưng ánh mắt lại hướng về phía Vương Nhất Bác.

"Bây giờ, ngươi hãy nghĩ kỹ xem. Ta biết ngươi nói tu chân giới không tồn tại trong thế giới của ngươi, nhưng chắc chắn phải có điều gì đó gây nên sự dịch chuyển này. Một điểm tương đồng giữa thế giới của ngươi và thế giới của bọn ta chẳng hạn. Ngươi nhớ lại xem, có chuyện gì bất thường xảy ra với ngươi không, bất cứ chuyện gì lạ lùng ngay trước khi ngươi đến đây ấy?"

Vương Nhất Bác vắt óc suy nghĩ, cố gắng rà soát lại từng sự việc. Hôm đó, cậu thực sự rất mệt. Một đêm trằn trọc sau một chuỗi những đêm dài mất ngủ và ngày chạy lịch trình đến mệt nhoài khiến cậu kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.

Nhưng chẳng phải đó là cuộc sống của Vương Nhất Bác sao? Cậu cần lao đầu vào công việc để quên đi một người.

"Ta chẳng nghĩ ra chuyện nào cả, chỉ là một đêm mất ngủ như bao đêm mà thôi," cậu trả lời, âm điệu nhẹ tênh che giấu phía sau cả một bầu trời tâm sự với vô vàn uẩn ức mà cậu chẳng thể chia sẻ cùng ai.

Vương Nhất Bác vốn là người kiệm lời. Sau khi Tiêu Chiến ra đi, cậu lại càng trầm tĩnh. Cậu không quen và cũng không muốn giãi bày lòng mình. Mà cậu thì có thể nói gì đây, khi mà Tiêu Chiến là tất cả những gì cậu muốn nói tới nhưng lại không thể nói.

À, có một lần. Vương Nhất Bác nhớ lại lúc mình bơ phờ ngồi trên ghế trang điểm, thành thật thừa nhận rằng mình nhớ anh. Đột nhiên, một vị chua chua đăng đắng ngờ ngợ trào lên nơi cuống họng làm Vương Nhất Bác giật mình, dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man. "Khoan, có một thứ."

"Thứ gì?" Ngụy Vô Tiện phấn khích hỏi.

"Ai đó đã đưa cho ta một thứ đồ uống." Vương Nhất Bác vô thức nhăn mũi khi nhớ lại mùi vị đó. "Ta chưa từng uống thứ đó bao giờ. Vị rất ghê, chua chua lại đăng đắng. Sau khi uống thứ đó, ta ngất đi, tiếp theo thì ta tỉnh dậy ở nơi này."

"Rồi sao?"

"Ta nghe thấy một giọng nói," Vương Nhất Bác chậm chạp đáp. Ký ức ấy hiện lên trong óc cậu mờ nhòa bập bõm như màn sương lúc sớm mai mà cho dù cậu có cố gắng đến mức nào để với lấy thì cũng vẫn nằm ngoài tầm với. "Hình như nói rằng ta không đi quá xa thì phải."

Ngụy Vô Tiện gật đầu. "Hiểu rồi. Mà này, đứng yên, ta sẽ..."

Chưa kịp nói hết câu, Ngụy Vô Tiện đã kéo Vương Nhất Bác vào giữa trận pháp, rồi ấn một lá bùa lên ngực cậu. Lá bùa bất thình lình sáng lên, Vương Nhất Bác đã kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

"Đứng im, sẽ không đau đâu," Ngụy Vô Tiện nhắc nhở.

Vương Nhất Bác ép mình nghe lời, lồng ngực phập phồng kịch liệt do adrenaline dâng cao đột ngột. Lá bùa sáng lập lòe theo từng nhịp mờ nhạt, truyền cảm giác ngứa ngáy ra khắp toàn thân Vương Nhất Bác. Trận pháp dưới chân cậu cũng sáng lên, bao trùm Tàng Thư Các trong một màu đỏ sẫm kì dị.

"Thông thường, ta chỉ cần dùng một lá bùa, nhưng lời chú này rất phức tạp, ta phải bày cả một trận pháp mới được," Ngụy Vô Tiện giải thích, hai hàng mày khẽ chau lại. "May là ta đã nắm rõ nguyên tắc nên có thể dễ dàng bày bố."

Vương Nhất Bác thầm nghĩ, "dễ dàng" đối với Ngụy Vô Tiện hẳn là "phức tạp không tưởng" đối với những người khác, nhưng chỉ cần trận pháp này có thể đưa cậu trở về nhà thì cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Họ cứ đứng yên như thế một lúc. Cho đến khi ánh sáng đỏ kia cuối cùng cũng nhạt đi, Ngụy Vô Tiện mới hít mạnh vào một hơi.

"Chuyện này... ừm... ta hiểu rồi," y nói, tay giật lá bùa ra khỏi ngực Vương Nhất Bác. "Thú vị đấy, quả thực rất thú vị."

"Rốt cuộc là thế nào?" Vương Nhất Bác gấp gáp hỏi, vội đến mức giẫm cả lên đống bùa dưới đất.

"À, thực ra đây không phải là một lời nguyền," Ngụy Vô Tiện trả lời, ánh mắt có vẻ đăm chiêu. "Giống một lời chú phức tạp hơn. Nhưng nó không có ác ý, không hề làm hại thân hay tâm ngươi. Có vẻ là một lời chú dịch chuyển. Ta đoán thứ nước đó chính là yếu tố kích phát sự dịch chuyển, còn giọng nói kia có lẽ là ảnh hưởng từ ý định đưa ngươi tới đây của người gieo chú. Điều đó sẽ lý giải tại sao ngươi bị đẩy từ thế giới của ngươi đến đây."

"Vậy là hai người tin lời ta?"

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nhìn nhau một lúc lâu. Lam Vong Cơ nhướng mày, khẽ nghiêng đầu sang một bên. Ngụy Vô Tiện thì xì một tiếng đáp lại, hai vai hơi sụp xuống một chút.

"Muốn không tin cũng khó," y lầm bầm. "Suy cho cùng, những lá bùa này không thể lừa ta."

"Phải." Trong tông giọng của Lam Vong Cơ ẩn chứa sự thích thú nhàn nhạt. Một khối băng ngàn năm như Lam Vong Cơ mà cũng biết đùa ư? Vương Nhất Bác không khỏi bất ngờ, nhưng dù y có biểu hiện thế nào thì vẫn hơn sự hoài nghi khiến người ta lạnh sống lưng tối qua.

"Ngươi có thể tin tưởng ở Ngụy Anh," Lam Vong Cơ nói.

"Tốt quá rồi," Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đôi vai cậu vừa buông lỏng đã lập tức nâng lên, Vương Nhất Bác cuống quýt hỏi: "Vậy là ngươi có thể giúp ta phải không? Ngươi nghĩ đó là thứ gì? Ta nên làm gì để quay trở lại, và..."

"Khoan, khoan đã," Ngụy Vô Tiện xen vào. Y đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vương Nhất Bác. "Không đơn giản như thế đâu. Trước tiên, bọn ta cần dành thời gian tìm hiểu thấu đáo chuyện này đã." Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa liếc sang phía Lam Vong Cơ. Vương Nhất Bác hiểu cái nhìn đó, Ngô Phương Quý và Lưu Phi Phi cũng nhìn nhau như vậy. Đó là cái nhìn ngầm hiểu mà chỉ những người đã tường tận về nhau mới có.

Chờ đến khi Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện mới nói tiếp. "Và không có gì đảm bảo bọn ta sẽ giúp được ngươi đâu."

Mặt Vương Nhất Bác xị xuống, nhưng Ngụy Vô Tiện đã bổ sung ngay sau đó. "Ta không nói là bọn ta không làm được. Chỉ là bọn ta không thể hứa hẹn gì cả. Muốn tìm cách đảo ngược lời chú này sẽ mất kha khá thời gian."

"Thế còn người gieo chú thì sao?" Vương Nhất Bác vặn hỏi. "Chắc chắn người đó có động cơ khi làm việc này và sẽ biết cách đưa ta quay trở lại, phải vậy không? Hay chúng ta thử đi tìm người đó xem?"

Ngụy Vô Tiện khum tay che miệng kho hẽ, Lam Vong Cơ thấy thế liền ôn tồn đặt tay lên lưng y. Ngụy Vô Tiện hắng giọng một cái rồi nói: "À, ta không có manh mối nào về người tạo ra lời chú này, cũng không muốn lãng phí thời gian truy tìm hắn. Ta muốn tự tìm cách hóa giải hơn, không cần làm mọi chuyện phức tạp thêm đâu."

"Nhưng làm thế nào để ta quay trở về được?" Vương Nhất Bác nhăn mặt nhăn mày hỏi. Cậu không thích biểu hiện đó của mình, nhưng rõ ràng một tên khốn nào đó đã gieo chú, khiến cậu bị đẩy ra khỏi thế giới của cậu, cậu than phiền một chút cũng chẳng có gì quá đáng.

"Những lời chú như thế này thường có mục đích, phải có mục đích thì nó mới phát huy và hoàn tất được," Ngụy Vô Tiện trả lời, ngón tay vô thức gõ gõ vào một bên cánh mũi. Động tác quen thuộc này đánh mạnh vào lòng Vương Nhất Bác. Phải rồi, Tiêu Chiến cũng hay làm thế. Vương Nhất Bác không kìm nổi mà nhăn mày.

Hiển nhiên là chút phản ứng ấy của cậu không thoát được khỏi cặp mắt tinh tường của Lam Vong Cơ. Y khẽ nheo mắt lại nhưng không nói gì, còn Ngụy Vô Tiện thì cứ vô tư nói tiếp: "Có vẻ mục đích của lời chú này là muốn ngươi tìm ra một nơi hoặc một người nào đó dành cho mình. Ngươi có nghĩ ra bất cứ điều gì không?"

Hình đại diện của Tiêu Chiến tự động lóe lên trong óc Vương nhất Bác, theo sau là vô số tin nhắn mà Vương Nhất Bác chỉ đọc rồi bỏ đấy. Những khoảnh khắc hiếm hoi được ôm lấy cơ thể Tiêu Chiến khi họ chìm vào giấc ngủ bên nhau. Cách những ngón tay Tiêu Chiến nhảy nhót trên cánh tay Vương Nhất Bác, và cả nụ cười chòng ghẹo trên môi anh.

Cuối cùng là cách Tiêu Chiến từ từ khép cửa lại sau khi nói lời chia tay với Vương Nhất Bác, lặng lẽ đến mức Vương Nhất Bác có cảm giác anh chưa bao giờ ở đó.

Lúc ấy, Vương Nhất Bác chỉ lạnh lùng nói, giọng khàn khàn: "Nếu anh muốn đi thì đi đi, em sẽ không cản anh đâu."

Vương Nhất Bác lắc đầu, ép mình tập trung vào thực tại. "Không," cậu trấn định đáp. "Ta chẳng nghĩ ra điều gì cả."

Nhưng ánh mắt Ngụy Vô Tiện quá mức sắc bén, làm Vương Nhất Bác có cảm tưởng y đã nhìn thấu cậu. Mặc kệ, Vương Nhất Bác vẫn ngang bướng đối mắt với y không chút nao núng.

"Thôi được," cuối cùng Ngụy Vô Tiện đành nhân nhượng nói. "Nếu đã như vậy, ngươi cứ ở đây cho đến khi bọn ta tìm ra. Ít nhất cũng phải mất vài ngày, có khi là cả tuần đấy. Ngươi yên tâm, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chắc chắn có chỗ cho ngươi, phải không Lam Trạm?"

"Phải," Lam Vong Cơ đồng tình, người khẽ động, hai ống tay áo dài thanh thoát phủ lấy hai khuỷu tay y. "Tiếc là ta không thể bỏ bê chức trách của mình quá lâu. Nhưng Ngụy Anh sẽ bồi ngươi, hoặc Lam Cảnh Nghi." Lam Vong Cơ quay sang Vương Nhất Bác, đầu khẽ cúi xuống, bộ dáng cực kỳ đoan chính. Danh xưng Cô Tô Song Bích tuyệt nhiên không phải chỉ là lời đồn. "Nếu ngươi cần gì thì đừng ngần ngại, cứ nói với bọn ta."

Vương Nhất Bác thẳng lưng cúi đầu trước Lam Vong Cơ. Cậu có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng chấp nhận của Lam Vong Cơ trước cách hành lễ của mình. Dù sao, tâm huyết Vương Nhất Bác bỏ ra trong suốt mấy tháng đóng vai y cũng không phải là uổng phí, cậu thầm nghĩ.

"Đa tạ, Hàm Quang Quân," Vương Nhất Bác khẳng khái nói.

Lam Vong Cơ gật đầu với cậu rồi lướt đi. Bóng y vừa khuất, Ngụy Vô Tiện đã nhảy tới trước mặt Vương Nhất Bác. "Bây giờ thì nói cho ta nghe xem, Vương Nhất Bác," y nói, mắt sáng lên. "Thế giới của ngươi có những gì khác với nơi đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com