C16 (Hết)
Khuya hôm đó, trong căn phòng ấm áp cách ngăn với thế giới bề bộn lạnh lẽo bên ngoài, giữa những áo quần nằm tán loạn từ trên ghế xuống dưới đất, sau những nụ hôn nồng nhiệt gấp gáp như muốn nuốt trọn cả linh hồn và những va chạm kịch liệt như muốn khảm sâu thể xác đối phương vào cơ thể mình, Tiêu Chiến ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay Vương Nhất Bác, ổn định lại hơi thở loạn nhịp sau những phút giây cuồng dã.
Trên người anh chi chít những dấu tích hồng hồng ái muội, minh chứng cho nỗi nhớ thương chất chồng của người bên cạnh trong suốt bao ngày tháng qua.
Một lúc sau, anh mới khẽ lên tiếng hỏi.
"Sao tự dưng em lại đổi ý muốn nói chuyện với anh?"
Vương Nhất Bác cố gắng tập trung, nhưng cái cách anh lướt những ngón tay thon dài trên khắp vùng bụng cậu làm cậu không ngăn nổi xao động.
"Đừng hiểu sai ý anh, có thể quay trở về bên em, anh vô cùng biết ơn số phận, nhưng đã xảy ra chuyện gì à? Có liên quan đến chuyện em bị ngất không?"
"À, đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong mấy ngày qua," Vương Nhất Bác tần ngần nói, cố gắng lựa chọn từ ngữ để đơn giản hóa tối đa hành trình lạ lùng mà mình mới trải qua.
Cậu lưỡng lự nghĩ xem mình nên giải thích tất cả cho Tiêu Chiến như thế nào từ đầu đến cuối. Cậu nên bắt đầu từ đâu? Đó là một câu chuyện quá mức hoang đường.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác quyết định nói thật.
"Có lẽ vì em nghĩ về anh quá nhiều nên một thế lực kì bí nào đó đã đưa em sang một thế giới khác, nơi Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện là thật, để họ dạy em về tình yêu."
Lời vừa dứt khỏi môi, Vương Nhất Bác đã nhăn mặt nhăn mày. May ra chỉ có kẻ điên mới tin những lời nhảm nhí đó.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cậu tiếp tục: "Anh nhớ lần Ngụy Vô Tiện bị đả thương trên Kim Lân Đài không? Rồi hắn tỉnh dậy ở Tịnh Thất vì được Lam Vong Cơ đưa đến đó ấy?"
Thực ra, đó không hẳn là những điều Vương Nhất Bác muốn nói, nhưng cậu không còn cách nào ngoài xuôi theo câu chuyện này, ngay cả khi mặt Tiêu Chiến đang nghệt ra đầy hoang mang.
"Ừ, anh nhớ." Tiêu Chiến chậm chạp nói.
"Đó chính là điều em muốn có với anh," Vương Nhất Bác tiếp tục.
Trong đầu cậu có thể mường tượng ra rõ ràng cách Ngụy Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ trong lúc Lam Vong Cơ thanh tịnh nhắm mắt chơi cổ cầm, cả bóng lưng của họ khi hai người sóng vai nhau đi thăm đàn thỏ.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ - hai nửa của một chỉnh thể, luôn luôn song hành không một khắc tách rời, bổ sung cho nhau, hỗ trợ nhau.
"Tin tưởng và thấu hiểu, cùng nhau nếm trải mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, luôn vững tin rằng bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ quay trở lại với em."
"Nhất Bác."
Tiêu Chiến hai mắt sáng long lanh nhìn đăm đắm Vương Nhất Bác, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe thấy những lời dãi bày lãng mạn như thế phát ra từ miệng cậu.
Thực ra, chính Vương Nhất Bác cũng thấy bất ngờ với bản thân mình, ai mà biết được cậu có thể nói ra mấy câu sến súa như thế.
Không để cậu nói tiếp, Tiêu Chiến đã lôi cậu vào một nụ hôn si cuồng. Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ngồi dạng trên lòng mình, đôi môi tham lam hút đi mật ngọt từ miệng anh nhưng hai tay lại rất đỗi nhẹ nhàng vuốt ve người trong ngực.
Đợi đến khi tay Vương Nhất Bác chu du xuống vùng nguy hiểm bên dưới, Tiêu Chiến vội tách ra, chống người trên hai khuỷu tay. Anh nhướng mày nhìn cậu, giọng như buộc tội: "Em vẫn còn chuyện giấu anh."
Vương Nhất Bác vươn người tới liếm một đường nơi hai cánh môi khép lại của Tiêu Chiến. Cách đánh lạc hướng này quả thực lợi hại, ánh mắt Tiêu Chiến đã thẫm đi vì dục vọng vừa nhen nhóm.
"Em sẽ kể cho anh sau," Vương Nhất Bác hứa hẹn. "Em cần thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện."
"Được rồi," Tiêu Chiến miễn cưỡng chấp nhận. Anh nâng tay lên giật nhẹ tóc Vương Nhất Bác. "Đừng để anh chờ lâu quá đấy, hiểu chưa?"
"Không bao giờ," Vương Nhất Bác làm bộ thề thốt.
Rồi một tia tinh quái lóe lên trong mắt cậu, khóe miệng cậu nâng lên thành một đường nham hiểm. "Mình làm tiếp một lần được không, hay hông anh sắp gãy rồi?"
"Không biết ai sẽ xin thua trước đâu."
"Vậy tới đây."
Vương Nhất Bác vừa dứt lời, Tiêu Chiến đã đẩy cậu ngã ra giường. Cả hai phá lên cười khanh khách. Họ cứ thế rúc vào lòng nhau, những ngón tay ấn lên da thịt đối phương ấm nóng.
Cảm giác thật kỳ quái. Vương Nhất Bác vẫn nhớ khoảnh khắc đầu tiên ở thế giới xa lạ kia, khi cậu mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy trên con đường đất khô khốc, cảm giác nhẹ nhõm khi gia đình Ngô Phương Quý tốt bụng tiếp nhận cậu, và những ngày dài cuốc bộ tới Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Cậu nhớ lần đầu tiên mình được chiêm ngưỡng khung cảnh ngoạn mục của Vân Thâm Bất Tri Xứ lờ mờ hiện ra giữa núi non hùng vĩ, cả nỗi sợ hãi đã làm chân tay cậu cứng đờ khi cậu nghĩ tới mình có thể bị khước từ. Tất cả những điều đó bây giờ đều đã rất xa xôi.
Nhưng vẫn có một số kỷ niệm lưu lại ấn tượng cực sâu trong lòng Vương Nhất Bác.
Sự sôi nổi của Lam Cảnh Nghi, những lời nhận xét đầy châm chọc của y trong những buổi hai người cùng luyện kiếm.
Rồi bóng lưng thẳng tắp kiêu hãnh của Lam Hi Thần khi y nói với cậu bằng chất giọng nhẹ nhàng trầm ổn.
Cách khuôn miệng của Ngụy Vô Tiện mở rộng mỗi lần y khá lên cười. Tiếng đàn cổ cầm vang vọng khắp Tịnh Thất của Lam Vong Cơ. Và bãi cỏ xanh tươi đầy ắp thỏ.
"Nhất Bác?"
Tiếng gọi của Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cậu áp mặt mình vào lòng bàn tay anh khi anh đưa tay lên vỗ vào má cậu.
"Em nghĩ đi đâu đấy?" Tiêu Chiến hỏi, nửa cưng chiều nửa lo lắng, cái rãnh nhỏ giữa hai hàng lông màu lõm xuống. "Nếu em mệt thì mình không cần..."
"Không có gì, Chiến ca," Vương Nhất Bác dịu dàng trấn an anh. "Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."
Nhưng vừa trông thấy gương mặt Tiêu Chiến dịu đi, Vương Nhất Bác lại bổ sung: "Đương nhiên là trừ những lúc chúng ta chạy lịch trình. Sống là phải thực tế mà."
Lần này, đến lượt Tiêu Chiến lấp kín miệng cậu, nhưng Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được khóe môi anh cong lên thành một nụ cười trên bờ môi cậu.
Nụ hôn này đã xoa dịu đi những bất an cuối cùng đang râm ran dưới da thịt Vương Nhất Bác, giúp cậu thực sự thả lỏng mà chìm đắm vào những đường nét thân thương trên cơ thể Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác luôn là người đam mê thử thách và mạo hiểm, nhưng cậu đã nếm đủ những điều kịch tính trong một thời gian dài rồi.
Thật mừng vì đã trở về nhà, Vương Nhất Bác thầm nghĩ, rồi bọn họ sẽ ổn thôi.
---------
"Ngươi nghĩ cuối cùng bọn họ có quay trở về bên nhau không?" Ngụy Vô Tiện hỏi, vẫn lười biếng nằm nhoài trên ngực Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhướng mày nhìn y. "Ai?"
Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, huých một cái vào ngực Lam Vong Cơ.
"Đừng giả vờ, dĩ nhiên là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến rồi. Sau đêm đó, Vương Nhất Bác liền biến mất. Ta tin chắc hắn đã quay trở lại thế giới của mình rồi. Hắn còn để lại nhiều thư cho chúng ta như thế, quả là một nam tử lễ độ. Riêng về điều đó thì ta đoán là hắn giống ngươi."
"Ta không biết," Lam Vong cơ bình thản đáp lại, một ngón tay vươn lên quấn lấy lọn tóc của Ngụy Vô Tiện. Y dịu dàng nâng lọn tóc đó lên môi rồi đặt lên một nụ hôn yêu chiều.
"Ngụy Anh, ngươi không cần lo lắng cho hắn đâu, cũng không cần nhọc lòng tạo ra lời chú đó."
"Phải, nhưng... ta muốn giúp bọn họ," Ngụy Vô Tiện thở dài lăn người xuống giường nhưng vẫn gác một chân lên người Lam Vong Cơ, để họ áp sát vào nhau.
"Hình như ta làm hỏng rồi. Ta không định lôi kéo bất cứ ai đến đây, ta chỉ muốn nhìn thấy chúng ta ở trong các thế giới khác thôi."
Ngụy Vô Tiện trề môi, bắt đầu lầm bầm. "Có lẽ là có sai sót ở đâu rồi. Lẽ ra ta phải cẩn thận hơn."
"Ngụy Anh, ngươi rất giỏi," Lam Vong Cơ nghiêm túc khẳng định. "Cho dù lời chú đó không hoàn toàn như dự kiến của ngươi thì kết quả vẫn rất tốt, thậm chí cần thiết, nếu mọi việc diễn ra thuận lợi khi Vương Nhất Bác trở về đoàn tụ với Tiêu Chiến."
"Lam Trạm, ngươi sẽ khiến ta trở nên lười biếng mất thôi, rồi trí tuệ ta sẽ bị mai một mất."
"Không lo, ta sẽ chăm sóc ngươi."
"Lam Trạm, trọng điểm không nằm ở đó."
Lam Vong Cơ bật cười, tay nâng lên ấn Ngụy Vô Tiện vào ngực mình. Ngụy Vô Tiện vùng vằng một lát rồi lại yên tĩnh áp vào lồng ngực rộng lớn vững chãi bên dưới.
Ở bên ngoài, thế gian mới đang bắt đầu rục rịch thức giấc, ánh bình minh xám xịt mờ ảo khe khẽ len lỏi vào ô cửa sổ của Tĩnh Thất.
Lam Vong Cơ sẽ cần họp bàn với các tông chủ trong hôm nay, còn Ngụy Vô Tiện đã hứa sẽ dạy cho đám môn sinh cách làm mấy lá bùa mà gần đây y mới nghĩ ra, sau đó bọn họ sẽ thực hành một lát.
Đây sẽ là một ngày bận rộn nhưng vui vẻ, và đến cuối ngày, Ngụy Vô Tiện sẽ trở về bên người đàn ông đã kiên nhẫn chờ y suốt hai kiếp người đằng đẵng.
Ngụy Vô Tiện thực sự không biết làm thế nào mà y lại có được may mắn lớn lao này.
Âu yếm xoa lên vết sẹo trên ngực Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Biết đến bọn họ cũng tốt mà, phải không? Để thấy rằng chúng ta luôn tìm được về bên nhau bất kể có ở thế giới nào."
"Phải," Lam Vong Cơ tán thành. Ánh mắt y sẫm lại nồng ấm khi bắt gặp ánh mắt Ngụy Vô Tiện. "Nhưng ta hạnh phúc nhất là khi ở bên ngươi."
"Lam Trạm, mới sáng sớm tinh mơ, ngươi không thể nói ra mấy lời đó được, ta không chịu nổi đâu, ngươi tính làm gì hả?" Ngụy Vô Tiện toe toét cười, đầu vùi vào gối nhưng vẫn ngọ nguậy không ngừng.
"Ngụy Anh." Giọng Lam Vong Cơ vô cùng ngọt ngào. Y khum tay ôm lấy mặt Ngụy Vô Tiện, ánh mắt nghiêm túc. Ngụy Vô Tiện vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy y nói: "Chúng ta thành thân đi."
"Cái gì?" Ngụy Vô Tiện ngồi bật dậy, mặt đầy cảnh giác. "Sao lại đột ngột thế? Ta tưởng chúng ta đã nhất trí chờ đến khi huynh trưởng của ngươi quay trở lại rồi cơ mà."
"Huynh ấy sẽ hiểu," Lam Vong Cơ quả quyết nói. "Huynh ấy sẽ không ghen tị với hạnh phúc của chúng ta đâu. Và gần đây huynh ấy đã đỡ hơn nhiều rồi."
Đúng thế, sau khi họ giao lá thư của Vương Nhất Bác cho Lam Hi Thần, Lam Hi Thần đã ra ngoài thường xuyên hơn, da dẻ hồng hào hơn, đám mây xám xịt bao quanh y cũng tan đi không ít. Già trẻ lớn bé trong Lam thị đều rất vui mừng khi trông thấy sự tiến triển này.
Thậm chí, Lam Hi Thần còn một lần đến Tĩnh Thất dùng bữa cùng Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, dáng điệu bình thản, nâng tay hạ chân đều hết mực khoan thai. Có điều, Lam Hi Thần không đề cập gì về việc nhận lại chức vị tiên đốc.
Ngụy Vô Tiện vẫn há hốc miệng từ nãy đến giờ. "Ta tưởng chúng ta cứ như thế này cũng tốt. Chẳng phải ta và ngươi đã nói chúng ta không cần quan tâm đến miệng lưỡi thế gian sao? Vì đâu mà ngươi lại thay đổi?"
"Chuyện này chẳng liên quan gì tới miệng lưỡi thế gian hết," Lam Vong Cơ ôn tồn giải thích. Y vòng tay ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện trong lòng mình, để Ngụy Vô Tiện hoàn toàn được bao bọc trong vòng tay y.
"Ta muốn chúng ta danh chính ngôn thuận ở bên nhau, vậy thôi."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt một hồi. Cuối cùng, y nâng tay lên ôm chặt lấy đôi vai Lam Vong Cơ, như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa.
"Ta cũng muốn thế, Lam Trạm, ái lang của ta."
"Ngụy Anh, ái lang của ta."
Đơn giản như thế.
Còn biết bao việc phải bàn. Trù tính cho hôn lễ. Báo tin cho Lam Hi Thần và thuyết phục y xuất quan. Gửi thư cho Tư Truy để gọi y quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Gửi thiệp mời cho Giang Trừng. Rất nhiều việc cần làm, rất nhiều thiệp cần gửi.
Nhưng hiện tại, Ngụy Vô Tiện chỉ muốn ôm Lam Vong Cơ trong lòng như thế này. Ái lang của ta, ái lang của ta. Họ đã từng nhiều lần nguyện thề bền nhau, trên đỉnh núi, trên chiến trận, nhưng đây là lời lời thề ngọt ngào nhất, lời thề một đời một kiếp.
"Ngươi nói xem, chúng ta có nên mời Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến của hắn đến dự hôn lễ không? Ta có thể thay đổi trận pháp để đưa cả hai bọn họ đến đây."
"Ngụy Anh"
"Haha, đùa thôi. Nhưng ta nói thật đấy, ngươi có nghĩ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com