Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

204 - Cắt Đứt Thì Phải Cắt Đứt Hoàn Toàn

Đây là giọng nói đến từ sâu trong trí nhớ của Đàm Dịch Khiêm...

Mà vào lúc này hô hấp của mọi người cũng như ngừng lại, tất cả sự chú ý đều chuyển lên người ông lão đang cố ngồi dậy trên giường bệnh kia.

"Bác..."

Hạ Tử Du mở to mắt.

Robert đã sững sờ kinh hãi đến nỗi không nói nổi.

So với biểu cảm khiếp sợ của robert và Hạ Tử Du thì biểu cảm của Đàm Dịch Khiêm không có thay đổi đến quá mức rõ ràng, tròng mắt anh tối thẫm, bình tĩnh nhìn chăm chú vào ông Đàm, người thân mà anh từ nhỏ đã từng coi là thần tượng.

Kịp thời phản ứng lại Hạ Tử Du dùng sức giằng tay khỏi sự kiềm chế của Đàm Dịch Khiêm, cô kích động đi tới bên cạnh ông Đàm, vui sướng lại bất ngờ nói, "Bác, bác tỉnh rồi sao?"

Ông Đàm dùng hay tay đỡ lấy người, ánh mắt từ ái, tiếng nói cũng chậm rãi từ từ, "Con... Là Hạ Tử Du?"

Hạ Tử Du vội vàng cầm một cái gối lót sau lưng cho ông Đàm, gật đầu thật mạnh, "Dạ."

"Con là con gái của An Ngưng?" Ông Đàm nhìn Hạ Tử Du thật kỹ, giống như có thể tìm lại bóng dáng quen thuộc của người con gái ông yêu từ trên mặt Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du vẫn không dám tin, "Dạ, bác trai, bác thật tỉnh lại rồi sao?"

Ông Đàm nhìn chăm chú Hạ Tử Du một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói, "Dáng vẻ của con rất giống mẹ con..."

Cảm động hòa cùng với cảm xúc nhìn thấy gương mặt từ ái của ông Đàm, Hạ Tử Du nghẹn giọng nói, "Bác, bác tỉnh lại được, con thật sự rất vui..."

Robert quay mặt sang nhìn Đàm Dịch Khiêm, vì khiếp sợ nên vẫn còn run rẩy, "Dịch... Dịch Khiêm, ba cậu... Bác ấy tỉnh rồi."

Đàm Dịch Khiêm vẫn mãi nhìn chăm chú vào ông Đàm, nhưng không có lên tiếng.

Ông Đàm từ từ quay đầu, nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, hơn mười năm không thấy cũng không thể ngăn cách tình thân giữa hai cha con, giữa họ có thể cảm nhận được sự mong nhớ lẫn nhau ẩn trong đáy mắt.

Lúc này, Hạ Tử Du nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm...

Cô còn nhớ rõ anh lần đầu tiên mang cô tới gặp ông Đàm, khi anh lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của ông Đàm thì cô có thể cảm nhận được nội tâm anh vẫn chất chứa sự kính trọng và nhớ mong sâu sắc nói không ra lời đối với ba mình... Cô biết, cho tới nay, anh cũng rất nhớ ba của mình.

"Con vẫn cho rằng ba sẽ ngủ cả đời."

Nhìn ba mình, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng thốt lên.

Ông Đàm ngọ nguậy muốn ngồi dậy nói chuyện cùng Đàm Dịch Khiêm, lại đột nhiên phát hiện nửa người dưới của mình căn bản không có chút hơi sức nào.

Hạ Tử Du vội vàng đỡ ông Đàm, "Bác, bác có khỏe không?"

Ông Đàm rất đau đớn cau mày, "Chân của bác không thể động..."

Hạ Tử Du vội vàng nói, "Con đi gọi bác sĩ cho bác."

Robert thấy thế lập tức nói, "Để anh gọi bác sĩ cho..." Dứt lời Robert lập tức vọt ra khỏi phòng bệnh.

... Chỉ trong chốc lát bác sĩ liền tới nơi...

Để cho tiện kiểm tra, bác sĩ đuổi mọi người ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này, Đàm Dịch Khiêm một mình đứng ở ngoài hành lang trước phòng bệnh, Hạ Tử Du cùng Robert đều đứng ở ngoài cửa phòng bệnh.

Hạ Tử Du thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, ánh mắt có nghi ngờ cùng không hiểu.

Robert chú ý tới Hạ Tử Du hành động, phối hợp trả lời, "Có phải cảm thấy thấy Dịch Khiêm biểu hiện rất kỳ quái không, không có sự vui sướng giống như trong tưởng tượng của em?"

Hạ Tử Du trầm mặc, như đang đợi Robert giải thích.

Robert tiếp tục nói, "Lúc anh biết dịch Khiêm, Dịch Khiêm mặc dù vẫn còn đang học đại học, nhưng cả 'Đàm thị' cũng đã là do một tay Dịch Khiêm gánh vác... Khi đó, anh biết sự thật là bác Đàm đang sống thực vật, nhưng anh rất ít khi nghe Dich Khiêm nhắc đến bác Đàm, cho đến khi anh có quan hệ với Đàm Tâm, anh mới biết được từ miệng của Đàm Tâm, thật ra thì, quan hệ giữa Dịch Khiêm và bác Đàm cũng không tốt lắm... Nguyên nhân tạo thành quan hệ giữa Dịch Khiêm và bác không tốt là do bác đã từng vì mẹ em mà bỏ quên gia đình của mình, dẫn đến tuổi thơ của Dịch Khiêm tồn tại bóng ma về sự tranh chấp của ba mẹ, nhưng mà, Dịch Khiêm thật ra thì rất quan tâm đến bác, bởi vì Dịch Khiêm lúc nhỏ cũng giống như những đứa trẻ khác đều rất sùng bái cha mình, cậu ta vẫn luôn cảm thấy bác là người ôn hòa nhất, là người tài giỏi nhất nhất..."

Hạ Tử Du một lần nữa liếc nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia, sự chua xót từ trong tim truyền đến. Cô vẫn luôn cảm thấy tuổi thơ cô chỉ là một màu xám xịt, nhưng không nghĩ tới, cô cho là anh ngậm thìa vàng mà lớn, thật ra thì cũng tràn ngập những cô đơn cùng mất mát mà không muốn ai biết, tuổi thơ của anh trôi qua trong sự tranh chấp của cha mẹ, anh mới mười tám tuổi đã phải gánh lấy cả Đàm thị, phải biết, khi đó chính anh vẫn còn đang đi học, cũng đã phải gánh trách nhiệm chấn hưng cả gia tộc, mẹ của anh vẫn sống trong thù hận, anh thậm chí ngay cả một người để giãi bày cũng không có, cô cuối cùng cũng hiểu rõ tính cách của anh tại sao lại lạnh lùng đến thế, bởi vì anh đã sớm có thói quen dùng lạnh lùng để che dấu bản thân.

"Tổng giám đốc Đàm."

Tiếng nói của Bác sĩ cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du quay đầu lại, nhìn thấy vị bác sĩ mới từ trong phòng bệnh đi ra đang đi về phía Dịch Khiêm.

Robert cũng đi theo bác sĩ về phía Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du theo bản năng cũng muốn bước theo, cuối cùng lại đứng yên tại chỗ không có đi qua.

Đàm Dịch Khiêm xoay người, trầm giọng hỏi, "Ba tôi thế nào?"

Bác sĩ nói, "Đầu tiên nên nói chúc mừng bệnh nhân có thể tỉnh lại, tuy rằng người sống thực vật tỉnh lại cũng giống như chuyện lạ lùng nhìn mãi quen mắt, nhưng cuối cùng vẫn là một kỳ tích y học... Tôi đã làm kiểm tra toàn diện cho ông nhà, mặc dù có rất nhiều hạng kiểm tra sức khoẻ cũng không phù hợp chỉ tiêu khỏe mạnh của người bình thường, những thứ này có thể từ từ điều chỉnh lại sau... Điều đáng tiếc nhất chính là, bởi vì bệnh nhân hôn mê nhiều năm, cho dù chúng ta rất chú ý không để cho hiện tượng co rút xuất hiện, nhưng bắp chân của bênh nhân vẫn xuất hiện tình trạng co rút gân, muốn chữa khỏi chứng này vô cùng khó khăn, hơn nữa bệnh nhân đã có tuổi không thể tập vật lý trị liệu, cho nên tôi muốn nói rằng chỉ sợ là sau này bệnh nhân cũng khó mà đi đứng lại được như cũ... Nhưng cho dù là thế nào, bệnh nhân có thể tỉnh lại cũng là chuyện vui mừng."

Robert trợn mắt hỏi, "Nói như vậy là về sau bác Đàm phải ngồi xe lăn?"

Bác sĩ gật đầu.

Đàm Dịch Khiêm mặt mũi trầm tĩnh, đôi mắt đen láy lại tiết lộ sự lo lắng của mình.

Vị bác sĩ lớn tuổi vỗ nhẹ bả vai Đàm Dịch Khiêm, "Chàng trai, không nên cảm thấy tiếc nuối, tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều người phải sống thực vật, cuối cùng tỷ lệ có thể tỉnh lại không chiếm tới 3%... Cậu nên cảm thấy may mắn, cậu đã đợi được ba cậu tỉnh lại rồi."

Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ, "Cám ơn."

Sau khi bác sĩ rời đi, lúc này Robert mới chú ý tới Hạ Tử Du vẫn chưa bước đến chỗ này.

Robert vội vàng đi tới bên người Hạ Tử Du, nghi ngờ hỏi, "Tại sao em lại không nghe tình huống sức khỏe của bác thế?"

Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Bác Đàm khỏe không anh?"

Robert ngay sau đó thuật lại lời nói của bác sĩ nói với Dịch Khiêm lần nữa với cô.

Sau khi Hạ Tử Du nghe xong mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cảm thấy lời của bác sĩ nói rất có lý, ít nhất ông Đàm đã tỉnh lại.

Robert nói, "Đi thôi, chúng ta vào gặp bác Đàm một chút!"

Hạ Tử Du nhẹ lắc đầu, "Em không vào nữa đâu, lúc anh vào thay em xin lỗi bác đàm một tiếng."

Robert không hiểu, "Tử Du, em sao thế?"

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Robert, bình tĩnh nói, "Em đã nói với mẹ và Ngôn Ngôn, hôm nay em sẽ về nước..."

Ông Đàm có thể tỉnh lại, cô rất vui nhưng mà ông Đàm tỉnh lại thay đổi cả Nhà họ Đàm, lại thay đổi cả những chuyện khác của thế giới này...

Cô và nhà họ đàm đã không còn quan hệ gì nữa, cô không có lý do để tới đó nữa.

Robert phiền não nói, "Tử Du, em không thể chờ đến khi mọi chuyện giải quyết xong rồi hãy nói sao?"

"Trong mắt em căn bản là không có chuyện gì phải giải quyết cả, tất cả đều không thay đổi gì hết, anh ấy là anh ấy, em là em." Lướt qua Robert, Hạ Tử Du cất bước đi.

Cũng không có ai nghĩ đến, lúc Hạ Tử Du cất bước rời đi, giọng nói lạnh lùng trầm bổng của Đàm Dịch Khiêm lại truyền đến, "Ai cho cô đi?"

Cả người Hạ Tử Du run lên, lập tức cảm thấy lãnh lẽo chạy dọc theo sống lưng.

Chẳng bao lâu sau, cái anh cho cô chỉ còn lại có sự lạnh lẽo vô tận cùng sợ hãi, lòng của cô trở nên lạnh lùng, nhưng cô không cho phép sự sợ hãi bao phủ phán đoán của mình, chỉ dừng lại một giây sau đó cô tiếp tục bước đi về phía thang máy.

Vậy mà, phút giây cô chuẩn bị bước vào thang máy, cổ tay của cô vẫn bị một sức mạnh quen thuộc mạnh mẽ tóm lấy.

Cô thử giãy giụa lại phát hiện chỉ là vô ích.

Đàm Dịch Khiêm cầm thật chặt, đưa lưng về phía Robert lạnh giọng nói, "Giúp tôi báo với mẹ và Đàm Tâm biết..."

Robert không yên tâm cau mày, "Cậu đưa Tử Du đi đâu?"

Đàm Dịch Khiêm không trả lời Robert, chỉ nắm tay Hạ Tử Du trực tiếp bước vào thang máy.
-------
Bên trong thang máy, biết Đàm Dịch Khiêm sẽ không buông tay cho nên Hạ Tử Du cũng không phí sức giãy giụa nữa, chỉ lạnh giọng chất vấn, "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Đàm Dịch Khiêm hờ hững nói, "Bệnh viện."

Hạ Tử Du ngẩng đầu nhìn một bên mặt lạnh lùng của Dịch Khiêm, "Đàm Dịch Khiêm, đừng quên chúng ta đã ly hôn, đứa bé là của tôi, anh không có quyền quyết định bất cứ chuyện gì!!"

Đàm Dịch Khiêm chưa trả lời, cửa thang máy đã "Đinh" mở ra.

Nhìn phòng khách bệnh viện bác sĩ y tá đi qua đi lại, tránh không khỏi mang đến dự bàn tán của thiên hạ Hạ Tử Du không nói gì thêm, mà đi theo Đàm Dịch Khiêm đi ra khỏi bệnh viện.

Tài xế của Đàm Dịch Khiêm đã sớm đem xe dừng ở ngoài cửa lớn bệnh viện, cũng đã mở sẵn cửa xe.

Tay kiềm chế Hạ Tử Du của Đàm Dịch Khiêm cũng không bỏ ra, anh lạnh lùng nói, "Lên xe."

Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Tôi không có nghĩa vụ đi với anh đến bất cư nơi nào cả."

Đôi mắt tối tăm của Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du, "Tôi dẫn em đến bện viện là vì cơ thể em suy nhược quá mức, nếu như không ở lại bệnh viện điều dưỡng, em không chỉ là không mang nổi đứa bé, thậm chí em còn không gánh được cái mạng nhỏ của em."

Hạ Tử Du chợt ngước mắt, kinh ngạc nghe những lời anh nói.

Đàm Dịch Khiêm buông tay cô ra, nói lần nữa, "Lên xe... Tôi đảm bảo sẽ không ép em làm những gì em không muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com