Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

209 - Cần Một Người Có Thể Bảo Vệ Cô Ấy

Câu hỏi của Đàm Dịch Khiêm khiến Robert giật mình.

Bàn tay Robert đang nắm chặt cổ áo Đàm Dịch Khiêm dần dần buông lỏng.

Đàm Dịch Khiêm đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, "Hơn hết cậu còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Hạ Tử Du cũng hiểu rõ điều này, tại sao cậu cứ ép tôi và cô ấy 'làm chuyện phí công vô ích'.

Robert buông cổ áo Đàm Dịch Khiêm ra, hơi thở gấp gáp dồn dập vì đè nén cảm xúc tức giận, giọng nói dần dần bình tĩnh, "Tôi không muốn ép hai người 'làm chuyện phí công vô ích', mà là tôi biết cả hai người không ai có thể buông được đối phương, tôi không muốn hai người chỉ vì nhất thời giận dỗi mà quyết định sai lầm..."

Đàm Dịch Khiêm trầm giọng hỏi ngược lại, "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi đã bao giờ vì tức giận mà làm sai chưa?"

Robert giật mình lần nữa.

Đúng vậy, ở trong ấn tượng của Robert, dù Đàm Dịch Khiêm làm bất cứ chuyện gì đều mưu tính sâu xa, bày mưu nghĩ kế, trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến Đàm Dich Khiêm tức giận mà gây ra việc vọng động cả... Ít nhất, trong những năm quen biết Đàm Dịch Khiêm, Robert chưa từng nhìn thấy.

Tuy vậy, nhưng Robert vẫn cứ không tin, "Nhưng mà cậu không thể thích Đan Nhất Thuần nhanh như vậy được, tôi hiểu cậu, cậu không thể động lòng với Đan Nhất Thuần..."

Đàm Dịch Khiêm dùng giọng nói nghiêm nghị giải thích, "Tôi cũng đã từng nghĩ tôi không thể động lòng với cô ấy, nhưng sự thật đã chứng minh, lòng người sẽ thay đổi, nhất là khi cậu biết người phụ nữ mà cậu để ý căn bản không thích hợp với cậu, cậu sẽ đi tìm người phụ nữ chân chính thích hợp với cậu, mà Đan Nhất Thuần chính là người thật sự thích hợp với tôi nhưng lại bị tôi xem nhẹ."

Robert hỏi một lần cuối cùng, "Dịch Khiêm, cậu đối với Tử Du đã không còn cảm giác gì nữa hay sao?"

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa tôi và cô ấy, cô ấy đã bào mòn toàn bộ sự kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi... Tôi đã từng để cô ấy lựa chọn, nếu cô ấy muốn tiếp tục bên cạnh tôi, dĩ nhiên tôi sẽ không phụ cô ấy, đó là cam kết của tôi với cô ấy, nhưng cô ấy đã lựa chọn ly hôn, tôi nghĩ nếu tôi tình nguyện quay đầu trở lại, cô ấy cũng không đồng ý."

Lúc này, cả Đàm Dịch Khiêm và Robert đều không biết, khi Đàm Dịch Khiêm đang nói những lời này, Hạ Tử Du đang đứng ngoài cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.

Tầng 98 vắng vẻ yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, huống chi tranh chấp giữa Robert và Đàm Dịch khiêm trong không gian đêm khuya ấy nghe rõ mồn một, cho nên, đoạn đối thoại của họ tất cả đều rơi vào tai của Hạ Tử Du.

Dựa vào tường bên ngoài cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, trong đầu Hạ Tử Du không ngừng lặp lại câu nói vừa nãy của Đàm Dịch Khiêm -- Trong đoạn hôn nhân ngắn ngủi kia, cô ấy đã bào mòn toàn bộ kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi...

Lúc Hạ Tử Du còn đang hoảng hốt dựa vào vách tường lạnh lẽo kia thì giọng nói của Robert từ trong phòng làm việc lại một lần nữa truyền đến...

"Coi như cậu đối với Tử Du đã không còn tình cảm gì, cậu cũng không thể tàn nhẫn ép cô ấy phá đi đứa con của hai người... Đó là một sinh mệnh, cho dù nó có sống thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai của cậu và Nhất Thuần, tại sao cậu lại muốn làm tổn thương Tử Du như thế chứ?" Cuối cùng Robert không thể làm gì được nữa ngoài việc lựa chọn tin tưởng, anh cố gắng giữ tỉnh táo hỏi.

Giọng Đàm Dịch Khiêm chầm chậm nói, "Tôi nhớ ra rằng cậu còn chưa biết một chuyện... Nhất Thuần cô ấy có thai, nhưng lúc cậu tới tìm tôi, Hạ Tử Du đã hại cô ấy mất đi đứa bé của tôi và cô ấy... Giờ phút này tôi còn có thể bình tĩnh thản nhiên cùng cậu nói về Hạ Tử Du, là bởi vì đúng như lời cô ấy nói, là tôi nợ cô ấy... Tôi không thể nói rằng đối với cô ấy tôi không thẹn với lương tâm, nhưng chuyện cô ấy mang thai đã ảnh hưởng đến cuộc sống hiện giờ của tôi và Nhất Thuần, nếu như tôi để cho cô tôi tiếp tục giữ lại đứa bé này, tương lai giữa tôi và cô ấy nhất định giằng co không rõ, như vậy, đó có công bằng với Nhất Thuần?"

Cuối cùng Robert đã hiểu được nguyên nhân khiến Đàm Dịch Khiêm không thể để Hạ Tử Du sinh đứa bé ra...

Đan Nhất Thuần có thai, hơn nữa sắp cùng với Đàm Dịch Khiêm bước vào hôn nhân, nhưng sự thật Hạ Tử Du mang thai đã làm giấc mơ của Đan Nhất Thuần tan vỡ, cho dù người phụ nữ có rộng lượng đến mấy cũng không thể chấp nhận sự thật chồng mình và vợ trước lại có thêm một đứa con nữa... Cho nên, Đàm Dịch Khiêm chỉ có thể bỏ Hạ Tử Du sang một bên suy tính thay cho Đan Nhất Thuần, dĩ nhiên, việc đó cũng không thể trách được Đàm Dịch Khiêm, dù sao mỗi người đều sẽ lựa chọn bảo vệ người mình yêu, người Đàm Dịch Khiêm thích hôm nay là Đan Nhất Thuần, chuyện coi nhẹ Hạ Tử Du cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ thế, Robert hỏi, "Cậu nói là Hạ Tử Du làm cho Đan Nhất Thuần sảy thai, chuyện gì đã xảy ra?"

Đàm Dịch Khiêm dường như vì chuyện này mà tâm trạng không vui lạnh nhạt nói, "Tôi không muốn nhắc lại chuyện này, cậu có thể đi hỏi lại Hạ Tử Du."

Robert lại hỏi "Người hiện nay cậu quan tâm chỉ có Đan Nhất Thuần, cậu có từng nghĩ đến cảm giác của Tử Du không? Coi như cô ấy đối với cậu cũng đã nản lòng thoái chí, nhưng cô ấy cũng là mẹ của một đứa trẻ, bằng sự lương thiện của cô ấy, cô ấy làm sao có thể cho phép bản thân mình tàn nhẫn như thế mà phá đi cái thai trong bụng?"

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày không vui, "Đừng nói kiểu như tôi là người vô tình vô nghĩa như thế, tôi chưa bao giờ muốn cô ấy có đứa bé này, chuyện phát triển đến mức này cả tôi và cô ấy đều có trách nhiệm... Còn nữa, tôi và cô ấy là đã cùng thương nghị với nhau, cô ấy mới đồng ý phá cái thai đi không phải thế hay sao?"

Robert gật đầu, "Cô ấy đồng ý, nhưng là vì cô ấy không có lựa chọn, tôi nghĩ bây giờ trong lòng của cô ấy nhất định là vô cùng khó chịu, mỗi một người phụ nữ đều có sự liều lĩnh để bảo vệ con mình, đây là thiên tính của một người mẹ... Còn nữa, năm tháng sau cậu để cô ấy làm giải phẫu phá thai, cậu có từng nghĩ tới tâm trạng trong năm tháng này của cô ấy? Thân thể của cô ấy có thể chịu đựng được không? Dịch Khiêm, tại sao nhất định phải làm tới nông nỗi phải phá thai chứ?"

Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã quay lại với sự lạnh lùng, "Cậu đừng có nói nhiều nữa, tôi và cô ấy đã ký thỏa thuận rồi, cô ấy đã không còn cách nào để cứu vãn nữa."

Đối mặt với sự vô tình của Dịch Khiêm, Robert kiên định nói, "Tôi sẽ không để cậu lấy sức khỏe của Tử Du ra để mạo hiểm, bất kể giữa hai người có thỏa thuận gì, tôi nhất định sẽ không để Tử Du phá thai."

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn về phía Robert, "Cậu không có quyền để làm vậy!"

Robert bình tĩnh nói, "Tôi có."

Tròng mắt đen dài của Đàm Dịch Khiêm khẽ nheo lại, dường như đang hoài nghi cùng thắc mắc.

Giây phút đó, Robert nói mà không hề do dự, "Nếu như tôi là cha của đứa trẻ trong bụng Hạ Tử Du, nếu như tôi có thể đưa cô ấy trở về Trung Đông, như vậy, cậu và Tử Du sẽ vĩnh viễn không còn liên quan gì nữa, cậu cũng chẳng còn lý do nào để buộc cô ấy bỏ đứa trẻ trong bụng nữa!"

Đàm Dịch Khiêm híp mắt lại, con ngươi đen đặc lóe lên sự không hiểu, "Cậu đang nói cái gì?"

Robert hít một hơi thật sâu, dường như trong quá khứ anh không có dũng khí để nói ra nhưng giờ phút này tất cả mọi kiêng kị đều bị anh gạt bỏ sang một bên: "Tôi muốn nói, tôi yêu Tử Du, tôi muốn theo đuổi cô ấy, cũng muốn làm cha của đứa trẻ trong bụng cô ấy, đưa cô ấy rời khỏi thành phố Y, rời khỏi cậu, tôi sẽ cố gắng để cho cô ấy có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc ở Trung Đông."

Sau khi Đàm Dịch Khiêm nghe xong ánh mắt càng trở nên tối tăm, anh dường như không dám tin, rồi lại bị ánh mắt thành khẩn và nghiêm túc của Robert thuyết phục.

Robert tiếp tục nói, "Rất nhiều năm trong quá khứ, tôi vẫn coi phụ nữ như quần áo, cho đến lần đầu tiên cậu dẫn Tử Du đến gặp tôi... Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó, Tử Du rất hạnh phúc nép vào trong lòng cậu, trong mắt tôi lúc đó, cảm thấy cậu và cô ấy rất xứng đôi, cũng rất hạnh phúc, đó là lần đầu tiên tôi mong đợi mình cũng sẽ có một người yêu mình đến bạc đầu không rời... Sau đó cậu và Tử Du xảy ra rất nhiều chuyện, cậu và Tử Du đối mặt với nhau trên tòa, trở mặt thành thù, tất cả những thay đổi đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, nói thật, hiểu biết của tôi về Tử Du cũng chẳng có mấy, tôi thậm chí còn cho rằng cô ấy là một người không hiểu thế nào là biết quý trọng hạnh phúc của mình, cho nên tôi cũng luôn đứng ở góc độ của người quan sát mà nhìn hai người bọn cậu, cũng đem tình yêu giữa hai người xem là một cuộc tình bình thường... Nhưng tôi không thể ngờ rằng, lúc cậu và Tử Du rời xa nhau, tôi lại gặp lại Tử Du ở Male... Tôi nhớ hôm đó ở Male trời mưa rất to, Tử Du bị mắc mưa cả người nhếch nhác đến nộp đơn xin việc tại khách sạn mới mở của tôi... Lúc cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy rất khiếp sợ, sau khi biết tôi là chủ của khách sạn đó, cô ấy không nói hai lời liền đội mưa bỏ đi... Tôi theo bản năng mà đuổi theo cô ấy, kéo cô ấy từ trong mưa vào khách sạn, tôi hỏi cô ấy tại sao vừa nhìn thấy tôi lại bỏ đi, cô ấy nói tôi là bạn của cậu, cô ấy không muốn tiếp xúc với bất kì người nào hay chuyện gì liên quan đến cậu, huống chi có thể tôi cũng không muốn gặp cô ấy... Tôi không biết có phải vì nhìn thấy cô ấy gầy yếu trơ trọi đi trong mưa khiến người khác cảm giác được sự cô đơn và vô lực hay không, thế nên tôi để cô ấy ở lại khách sạn, cũng cho cô ấy một công việc, vốn cô ấy từ chối, nhưng lúc tôi đồng ý giữ bí mật việc cô ấy ở Male với cậu, cuối cùng cô ấy cũng ở lại khách sạn của tôi..."

Đây là lần đầu tiên Robert kể cho Đàm Dịch Khiêm chuyện anh và cô gặp nhau ở Male, nhưng mà Đàm Dịch Khiêm cũng không để lộ vẻ gì là quá múc kinh ngạc hay khiếp sợ, giống như rất cả mọi chuyện trong lòng cậu tôi đã sớm biết hết.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com