Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37: Chuyến Du Lịch Bí Mật và Tiếng Lòng Tìm Lại


Chương 37: Chuyến Du Lịch Bí Mật và Tiếng Lòng Tìm Lại

Những cuộc gặp gỡ "tình cờ" đã gieo mầm hy vọng mong manh, nhưng Lĩnh và Nghĩa biết rõ, để thực sự hàn gắn những vết thương sâu sắc đã hằn sâu theo năm tháng, họ cần một cú hích lớn hơn, một sự bứt phá mạnh mẽ. Họ cần một không gian hoàn toàn khác biệt, tách biệt khỏi những bộn bề, những gánh nặng vô hình của cuộc sống hàng ngày, nơi những trái tim tổn thương có thể mở lòng mà không bị gánh nặng bởi những ánh nhìn dò xét hay định kiến xã hội. Ý tưởng về một chuyến du lịch ra đời, đầy bất ngờ, táo bạo và bí mật.

"Chúng ta sẽ tổ chức một chuyến đi dã ngoại, ba ạ," Lĩnh nói với ba mình một buổi tối, giọng chất chứa sự tha thiết. "Chỉ có con và ba thôi, đi câu cá, ngắm cảnh. Con thấy ba dạo này cần nghỉ ngơi, cần được hít thở không khí trong lành." Ánh mắt Lĩnh đầy sự quan tâm, cố gắng truyền tải thông điệp về một sự nghỉ ngơi thực sự, không chỉ cho thể xác mà còn cho tâm hồn đang nặng trĩu của ba mình.

Cùng lúc đó, Nghĩa cũng thận trọng thuyết phục chú Phong. "Chú Phong, cháu biết chú bận rộn, công việc căng thẳng, nhưng cháu có một lời mời đặc biệt. Cháu muốn mời chú đi cùng cháu và Lĩnh đến một nơi rất yên bình. Cháu nghĩ chú cần một chút không khí trong lành để giải tỏa căng thẳng, để những gánh nặng trong lòng được gột rửa." Nghĩa nói chậm rãi, ánh mắt đầy sự chân thành và thấu hiểu, chạm đến những góc khuất trong tâm hồn chú Phong.

Cả ba Lĩnh và chú Phong đều ngần ngại lúc đầu. Những vết sẹo quá khứ, những gánh nặng vô hình đã khiến họ trở nên khép kín, khó lòng đón nhận những thay đổi. Nhưng trước sự nhiệt tình, kiên trì và chân thành đến nao lòng của hai chàng trai, họ cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Lĩnh và Nghĩa đã chọn một khu nghỉ dưỡng sinh thái biệt lập trên núi, nơi có những dòng suối trong vắt róc rách chảy, rừng cây xanh mát ôm trọn lấy không gian và sự yên tĩnh tuyệt đối. Nơi đây đủ xa để tách biệt họ khỏi sự ồn ào của cuộc sống đô thị, nhưng đủ gần để duy trì sự "ngẫu nhiên" đầy dụng ý của cuộc gặp gỡ.

Ngày khởi hành, một sự hồi hộp xen lẫn hy vọng len lỏi trong lòng Lĩnh và Nghĩa. Họ sắp xếp cho ba Lĩnh và chú Phong đến điểm hẹn riêng biệt, đảm bảo họ sẽ không gặp nhau trước đó, giữ cho màn kịch "ngẫu nhiên" diễn ra hoàn hảo. Cả hai người đàn ông đều không khỏi ngỡ ngàng khi thấy đối phương xuất hiện tại khu nghỉ dưỡng hẻo lánh này. Ba Lĩnh và chú Phong trao đổi ánh mắt, một sự ngỡ ngàng hiện rõ, rồi pha lẫn chút bối rối, một thoáng nghi hoặc nhưng cũng đầy tò mò.

"Phong? Sao anh lại ở đây?" Ba Lĩnh hỏi, giọng đầy sự ngạc nhiên, pha chút gượng gạo.

"Tôi cũng muốn hỏi cậu câu đó, Hải," Chú Phong đáp lại, nhưng khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt, một sự trùng hợp bất ngờ mà định mệnh đã an bài. "Không ngờ lại trùng hợp đến vậy."

Lĩnh và Nghĩa nhìn nhau, nụ cười kín đáo nở trên môi, một sự mãn nguyện nhỏ nhoi. Kế hoạch đang diễn ra đúng như dự kiến, những hạt giống hy vọng đã bắt đầu nảy mầm.

Suốt ngày đầu tiên, họ cùng nhau tham gia các hoạt động nhẹ nhàng, như những kẻ xa lạ đang dần làm quen: đi bộ đường dài trong rừng, hít thở không khí trong lành, cảm nhận sự bình yên của thiên nhiên; câu cá bên suối, tiếng nước chảy róc rách như cuốn đi những lo toan; thưởng thức những bữa ăn đơn giản nhưng ấm cúng, hương vị của núi rừng len lỏi trong từng món ăn. Lĩnh và Nghĩa luôn tìm cách tạo ra những khoảnh khắc mà ba Lĩnh và chú Phong phải tương tác, phải dựa vào nhau một cách tự nhiên nhất. Khi câu cá, Nghĩa cố tình để lưỡi câu vướng vào đá, và ba Lĩnh đã phải cúi xuống, chạm nhẹ vào tay chú Phong để giúp đỡ. Khi đi bộ, Lĩnh "vô tình" trượt chân trên một phiến đá rêu phong, và chú Phong đã nhanh chóng đỡ lấy cậu, một cái chạm bất chợt nhưng đầy ấm áp. Những cái chạm tay, những lời nói ngắn gọn, những nụ cười bất chợt trao nhau, dần dần phá vỡ bức tường băng giá đã được dựng lên từ quá khứ, hé lộ những tia nắng ấm áp đầu tiên.

Đêm đến, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương, Lĩnh và Nghĩa đốt lửa trại. Ánh lửa bập bùng nhảy múa, chiếu lên những khuôn mặt, làm dịu đi những đường nét căng thẳng, soi rõ hơn những tâm tư đang ẩn giấu. Sau vài ly rượu nhẹ, không khí trở nên cởi mở hơn, những lời tâm sự dường như dễ dàng thoát ra khỏi lồng ngực.

"Ba," Lĩnh lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng kiên định, "con nghĩ đã đến lúc chúng ta nên nói chuyện thật lòng. Tất cả chúng ta." Lĩnh nhìn thẳng vào mắt ba mình và chú Phong, ánh mắt không hề có sự phán xét, chỉ có sự thấu hiểu và tình yêu thương.

Ba Lĩnh và chú Phong nhìn nhau, một sự im lặng nặng nề bao trùm, nhưng lần này không phải là sự xa cách, mà là sự chuẩn bị cho một cuộc đối diện. Họ biết, thời điểm này không thể trốn tránh được nữa.

Nghĩa nắm chặt tay Lĩnh, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm trong lồng ngực mình. "Ba Lĩnh, chú Phong... Chúng con biết tất cả rồi. Về tình yêu của ba Lĩnh và ba Nghĩa. Về những gì đã xảy ra trong quá khứ đau khổ đó. Và cả những gì chú Phong đã làm với Lĩnh, và ba Lĩnh đã làm với con." Giọng Nghĩa run run nhưng không hề nao núng, mỗi từ như một nhát dao khẽ cứa vào lớp vỏ bọc kiên cố của sự chối bỏ.

Một sự im lặng bao trùm, nặng nề hơn cả trước đây, nhưng là một sự im lặng của sự thật đang dần được phơi bày. Ba Lĩnh cúi gằm mặt, đôi vai run rẩy, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn dài. Chú Phong nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lăn trên khóe mi, thấm vào làn da nhăn nheo, mang theo bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu sự hối hận chôn giấu bấy lâu.

"Con biết, đó là một bí mật đau khổ, một gánh nặng đã đè nén ba và chú suốt bao nhiêu năm," Lĩnh tiếp lời, giọng dịu dàng nhưng đầy sức mạnh. "Chúng con không trách cứ. Chúng con hiểu nỗi đau mà ba và chú đã phải chịu đựng. Con hiểu sự kìm nén, sự dằn vặt đã biến ba thành một người khác, đã khiến chú Phong lạc lối trong bóng tối của sự ám ảnh và hối hận."

Nghĩa siết chặt tay Lĩnh, quay sang ba Lĩnh, giọng nghẹn ngào nhưng tràn đầy tình cảm. "Ba Nghĩa... ba ấy đã ra đi với quá nhiều nỗi đau, quá nhiều nuối tiếc. Nhưng con tin, ba ấy cũng mong ba Lĩnh và chú Phong được giải thoát. Ba ấy sẽ không muốn những bí mật này tiếp tục hủy hoại cuộc đời những người ông yêu thương, những người ông từng trân trọng."

Ba Lĩnh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp nhìn Lĩnh và Nghĩa. Ông thấy trong mắt hai đứa con trai không phải là sự phán xét lạnh lùng, mà là sự thấu hiểu sâu sắc và một tình yêu thương vô bờ bến, không điều kiện. "Ba... ba đã sai rồi," ông nghẹn ngào, giọng nói lạc đi vì xúc động. "Ba đã sống trong bóng tối quá lâu, đã tự dằn vặt mình trong sự đau khổ và sợ hãi. Ba xin lỗi, Lĩnh. Ba xin lỗi, Nghĩa. Ba xin lỗi vì tất cả, vì đã không thể bảo vệ các con khỏi những tổn thương này."

Chú Phong cũng mở mắt, nhìn ba Lĩnh, ánh mắt ông giờ đây tràn ngập sự hối hận, sự ăn năn, và một chút nhẹ nhõm đến tột cùng. "Hải... tôi cũng xin lỗi. Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cậu khỏi những định kiến tàn nhẫn của xã hội, và cũng vì đã không thể bảo vệ chính mình khỏi sự ám ảnh đau khổ đó."

Một tiếng nấc nghẹn ngào đột ngột phá vỡ không khí tĩnh lặng. Đó là ba Lĩnh. Ông đưa tay ôm lấy chú Phong, một cái ôm xiết chặt đầy chua xót, tiếc nuối cho những năm tháng đã qua, và cả sự tha thứ, sự chấp nhận cuối cùng. Hai người đàn ông, những nạn nhân của quá khứ, của những định kiến nghiệt ngã, cuối cùng cũng tìm thấy nhau trong nỗi đau chung và sự thấu hiểu sâu sắc, như hai linh hồn lạc lõng tìm thấy bến đỗ bình yên.

Lĩnh và Nghĩa ngồi đó, nhìn cảnh tượng ấy, nước mắt cũng lăn dài trên má, nhưng là những giọt nước mắt của sự giải tỏa, của niềm hy vọng. Họ biết, những vết sẹo của quá khứ không thể biến mất hoàn toàn. Nhưng đêm nay, dưới ánh lửa trại bập bùng, những linh hồn đã tổn thương đã tìm thấy một chút bình yên, một sự khởi đầu mới cho quá trình chữa lành. Cuộc du lịch tưởng chừng ngẫu nhiên, nhưng đầy sự sắp đặt khéo léo và tình yêu thương vô bờ bến của Lĩnh và Nghĩa, đã trở thành một cột mốc quan trọng, mở ra cánh cửa cho sự chữa lành, không chỉ cho riêng họ, mà cho cả những người lớn đã phải sống trong bóng tối quá lâu.

Liệu sự giải tỏa này có giúp ba Lĩnh và chú Phong tìm thấy một con đường mới, một hướng đi khác cho cuộc đời họ, nơi họ có thể sống thật với chính mình và tìm thấy hạnh phúc? Và liệu mối quan hệ giữa Lĩnh và Nghĩa có thể tiếp tục phát triển vững chắc, bền chặt hơn nữa sau khi tất cả những bí mật đã được phơi bày và chấp nhận, như một minh chứng cho sức mạnh của tình yêu và sự thấu hiểu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com