Chương 14: Nụ hôn nóng bỏng
Chu Dục sững sờ nhìn hắn: "Huỷ bỏ? Có ý gì?"
Kỳ Vân Đình giống như cố tình dụ dỗ cậu, hắn vuốt ve dấu răng của chính mình sau gáy cậu, nói nhỏ: "Chính là...Hủy bỏ thoả thuận sau khi kết hôn không được có hành vi X này."
Chu Dục có lẽ là do kỳ phát tình chỉ mới kết thúc, đầu óc có hơi không tỉnh táo lắm, vẻ mặt nhìn có chút hốt hoảng, cậu nhéo nhéo cái trán, nhẹ giọng nói: "Tôi, tôi sau này sẽ chuẩn bị thuốc ức chế đàng hoàng."
Ánh mắt Kỳ Vân Đình âm trầm vài phần, không tiếp tục đề tài này nữa, ánh mắt quét qua ngực cậu, chậm rãi nói: "Muốn đi tắm không?"
Cổ họng Chu Dục khô khốc, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa đi, tôi muốn nghỉ ngơi chút."
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Kỳ Vân Đình nhìn thoáng qua điện thoại trên tay cậu, thuận tiện chìa tay lấy cái chăn đắp cho cậu: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có việc phải xử lý."
Chu Dục gật đầu, đưa tay cầm lấy điện thoại bắt máy.
Là người nhà tám trăm năm cũng không liên lạc.
"Alô, con trai, đã ngủ chưa?"
Chu Dục nghe được cái xưng hô này xong hoàn toàn sửng sốt, ba đã bao lâu rồi không gọi cậu là con của ông ta? Từ lúc vào giới giải trí, ông ta chỉ liên lạc cho cậu đúng một lần khi cậu gây chuyện làm cho ông ta tức giận.
"Chưa ngủ."
Chu Dục vừa mới phát tình xong, âm thanh có chút khàn khàn.
"Vân Đình không ở cạnh con sao?"
Chu Dục khó chịu trở người, âm thanh nhàn nhạt: "Không có."
Sự lạnh nhạt của Chu Dục càng tăng lên khiến cho ba Chu nghĩ bởi vì cậu không hài lòng đối với cuộc hôn nhân này, thở dài nói: "Ba biết, con đối với việc ta cho con kết hôn với Kỳ Vân Đình rất bất mãn, nhưng mà nhìn khắp nơi này, không có người đàn ông nào có thể so sánh được với Kỳ Vân Đình, con gả cho hắn không tính là chịu thiệt."
Chu Dục chậm rãi thở ra một hơi, đối với chuyện ông ta đêm hôm khuya khoắc đột nhiên gọi điện tới đây để an ủi, làm cho cậu vô cùng bực mình, vất vả lắm mới chờ được cho ông ta nói xong, chậm chạm mở miệng: "Ba, tối như vậy còn gọi qua đây, chỉ vì để nói cái này thôi sao?"
Vẻ tỉnh táo của Chu Dục làm cho ba Chu không nén được có chút xấu hổ, giọng nói rõ ràng do dự trong chốc lát: "Kỳ Vân Đình vừa mới đưa qua khoản tiền thứ hai, còn nói..."
Ấn đường Chu Dục nhíu lại một chút, Kỳ Vân Đình đã chuyển khoản tiền thứ hai, cậu nhấp môi, cúi đầu hỏi một câu: "Hắn còn nói gì nữa?"
"Còn nói, con biểu hiện rất tốt."
"Ba biết, đây đều là công lao của con,"
Cổ họng Chu Dục có hơi phát khô, sau khi cậu cùng Kỳ Vân Đình kết hôn, cũng không có thường xuyên nhắc đến chuyện này, bản thân làm việc này cũng không có quá nhiều mục đích rõ ràng, vì sao...
Chu Dục sau khi nghe ba nói xong thì phục hồi tinh thần, đáp lại qua loa: "Ừm, con đã biết, con có chút mệt, con cúp máy trước đây."
Trong lòng Chu Dục hết sức khó chịu, những lời Kỳ Vân Đình nói vào lúc này, chắc chắn đã dập tắt hết đi một chút ôn hoà đang dần dần dâng lên trong lòng Chu Dục. Có lẽ Kỳ Vân Đình cho rằng vẻ nhu thuận của mình là vì lấy khoản tiền thứ hai kia.
Hình như là như vậy...
Có thật là vậy không?
Chu Dục giấu cằm vào trong chăn, nhắm mắt lại hồi tưởng lại những việc Kỳ Vân Đình làm mấy ngày nay cùng với lúc trước cậu từng nghe không giống nhau. Tuy rằng hắn nhìn trông có vẻ lãnh đạm, nhưng khi ở chung rồi lại cảm thấy được vẻ dịu dàng, tri kỷ.
Đúng vậy, ba cậu nói đúng, trong thành phố này...Không có ai có thể so sánh được với Kỳ Vân Đình, cho dù là hắn đối với mình chỉ là hứng thú nhất thời, bản thân vẫn có thể nương nhờ vào loại ý vị mới mẻ này, giúp đỡ trong nhà vượt qua cửa ải khó khăn.
Chu Dục muốn đi tắm rửa một cái, nhưng cơ thể như có chút nhũn ra, không muốn dậy lắm, lúc mơ mơ màng màng định ngủ thì nghe được ở cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, là Kỳ Vân Đình.
Hắn tiến vào ngồi ở bên đầu giường, bưng hai má mềm mại của Chu Dục ra: "Không muốn đi tắm sao?"
Mắt Chu Dục hé ra một khe hở, lẩm bẩm nói: "Tắm...Có chút không muốn động."
Kỳ Vân Đình đối với bộ dáng đáng yêu này của cậu hiển nhiên rất thích thú, âm thanh phát ra càng thêm dịu dàng: "Tôi bế cậu qua đó nhé?"
Chu Dục không biết mình có còn trong kỳ phát tình hay không, hiếm thấy được vươn tay ôm cổ hắn. Kỳ Vân Đình vén cả chăn ra, dìu cậu bế ngang lên, sải bước đi đến phòng tắm, Chu Dục tỉnh táo được một chút, người đã ngồi ở trên bồn rửa tay rồi.
Kỳ Vân Đình chậm rãi cởi quần áo của cậu ra, ngực lộ ra hơn phân nửa, Chu Dục đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn: "Anh! Anh làm gì!"
Kỳ Vân Đình ngẩng đầu nhìn cậu cười: "Không phải cậu không có sức lực sao, không cởi quần áo ra thì tắm thế nào được?"
Chu Dục xấu hổ nắm chặt áo sơ mi của chính mình: "Có sức...Vẫn có sức cởi quần áo."
Kỳ Vân Đình nhìn dáng vẻ khốn đốn của cậu, cong môi cười, ghé vào bên tai cậu không biết nói gì đó, dọa cho Chu Dục trực tiếp từ trên bồn rửa tay trượt xuống dưới. Lúc ngã xuống mặt đất cậu không đứng vững, nắm theo quần áo của Kỳ Vân Đình ngã ra sau, hai người ngã vào trong bồn tắm lớn, vô cùng chật vật.
Lúc đi tắm Kỳ Vân Đình có để một ly rượu vang đỏ, rượu vang đỏ uống được một nửa trực tiếp bị bọn họ mang vào bồn tắm, bồn tắm lớn trong nháy mắt bị nhuộm thành một màu đỏ.
Chu Dục từ trong nước nhô đầu ra, lại bị Kỳ Vân Đình trực tiếp chặn môi lại.
Không có động dục, không có rượu chè, đôi môi ướt đẫm của hai người dán vào nhau, dinh dính cuốn chặt lấy nhau.
Chu Dục có chút há hốc mồm, Kỳ Vân Đình nâng cằm cậu lên hỏi: "Có ngửi thấy mùi gì không?"
Chu Dục ngơ ngác, hít hít cái mũi: "Rượu Rum..."
Kỳ Vân Đình tốt tính hỏi: "Đoán xem là từ trên người ai?"
"Anh."
Chu Dục buộc miệng nói ra, sau khi nói xong cảm thấy không thích hợp, Kỳ Vân Đình theo dõi ánh mắt của cậu, lắc lắc đầu: "Ừm...Không chính xác."
Chu Dục hít sâu một hơi: "Là trên người tôi..."
"Đúng rồi."
Kỳ Vân Đình đến gần cậu, chóp mũi chạm đến chóp mũi.
Chu Dục rụt cổ lại, bàn tay ở trong nước hạ xuống mờ mịt vung hai cái, run rẩy nói: "Anh đánh dấu tôi, đỉnh cấp Alpha chẳng phải sẽ không dễ dàng bị đánh dấu sao? Tại sao?"
Kỳ Vân Đình rũ mắt: "Tôi trân trọng cậu."
Kỳ Vân Đình bình tĩnh nhìn vào đôi môi của cậu, ánh mắt tựa như nhiễm phải một chút dục vọng, hắn lặp lại lần nữa: "Chu Dục, cậu rất có tài năng khiến cho người khác chú ý đấy."
Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Kỳ Vân Đình không có quá nhiều hứng thú, bởi vì hắn chỉ coi Chu Dục như bình hoa, một bình hoa đặc biệt xinh đẹp. Về sau khi tiếp tục nhìn thấy bộ dáng càn rỡ bên ngoài kia của cậu, Kỳ Vân Đình quả thực cảm thấy thú vị, lúc ấy hắn đột nhiên bắt đầu nảy sinh một loại...Nếu như người này lúc nào cũng vẫn có thể sáng ngời như vậy, giống hệt như mặt trời nhỏ ở bên cạnh mình thì cũng tốt đấy chứ.
Kỳ Vân Đình ở trong nước ôm eo cậu, cúi đầu nói: "Chu Dục, cậu ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với cậu."
Chóp mũi hắn vùi vào trong cổ Chu Dục, tỉ mỉ ngửi, âm thanh hơi hơi khàn khàn: "Chu Dục, mùi của cậu thơm quá..."
Chu Dục nắm chặt phần áo trước ngực Kỳ Vân Đình, nhịp thở có chút run run, cậu bỗng nhiên hỏi: "Kỳ Vân Đình, anh khẳng định anh đối với tôi không phải là cảm thấy mới mẻ chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com