Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24. Đến nhà

Chương 24. Đến nhà | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Lữ Không Quân nhìn tên tống tiền biến mất trong màn mưa, sau đó xoay người trở về phòng. Anh lấy ra một miếng bông y tế, thấm đẫm nước thuốc, rồi ngậm vào miệng.

Anh bước vào phòng tắm, bắt đầu xả nước vào bồn. Khi nước đã được nửa bồn, anh thả vào đó vài loại thảo dược giúp lưu thông máu, rồi đổ nốt phần thuốc còn lại vào bồn, sau đó cởi bỏ quần áo, ngồi vào bồn.

Anh dùng nước trong bồn để làm ướt người, đặc biệt là tuyến thể dưới cổ. Tiếp theo anh nắm lấy cần điều khiển vừa thô vừa to nổi lên mặt nước.

Việc này, anh không quen làm.

Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, căng cứng cơ thể, trong trí tưởng tượng, Lữ Không Quân đã thả hàng nghìn hạt giống chó con vào một nơi ấm áp, gợn sóng như trong bồn tắm.

Quá trình này kéo dài rất lâu, cuối cùng chìm cả người xuống nước.

Anh ngâm mình đến khi nước nóng trở nên nguội lạnh rồi mới nổi lên, nhả miếng bông ra.

Lữ Không Quân rửa sạch cơ thể, thay một bộ quần áo mới. Đó là bộ vest rất chỉnh tề, thường chỉ mặc khi tham dự các hội nghị học thuật. Anh chỉnh lại cà vạt, vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau, để lộ vầng trán.

Anh đứng trước gương một lúc rồi lên đường.

...

Tại phòng khám của Cao Vũ Đinh. Sau khi cúp máy cuộc gọi với Lữ Không Quân, Lữ Kỳ Phong đứng bên cạnh im lặng nghe điện thoại từ nãy giờ, bật cười: "Bữa thay thế à."

Cao Vũ Đinh cũng cười phụ họa: "Người ta cũng tốt mà."

Lữ Kỳ Phong: "Bao nhiêu bữa ăn tử tế đưa tới miệng thì không chịu ăn, lại đi tìm bữa thay thế gì đó. Nực cười thật."

Bác sĩ Cao Vũ Đinh nghĩ ngợi một lúc, gật đầu: "Nghe cũng có lý. Vậy ngài nghĩ người đó..."

Lữ Kỳ Phong không nói gì thêm, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào gián điệp nước M qua cửa sổ thăm khám.

Thực ra gián điệp không thể nhìn thấy ai bên ngoài cửa sổ thăm khám. Nhưng khi gã ngước lên, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ, Lữ Kỳ Phong vốn đã quen với góc nhìn giám sát bỗng nheo mắt, đồng tử co lại, đáp lại ánh nhìn đó một cách chăm chú hơn.

Điều này khiến người ta có cảm giác như hai người họ đang nhìn thẳng vào nhau.

"Cảm giác cậu ta đã có tiến triển." Lữ Kỳ Phong vẫn "nhìn chằm chằm" vào người trong phòng khi nói.

"Đúng vậy, trưởng ban Lữ." Cao Vũ Đinh lấy sổ ghi chép chẩn đoán ra, cẩn thận đưa cho anh ta, "Ngày nào cũng có cải thiện, thậm chí hôm qua còn tự mình ăn được một lúc. Đây là bản ghi chép tình trạng hàng ngày của cậu ta, ngài có thể xem qua."

Lữ Kỳ Phong không nhận lấy sổ ghi chép. Quan sát một lúc, anh ta lại hỏi: "Ý cậu là, cậu ta đã tự ăn?"

Cao Vũ Đinh: "Đúng vậy."

Trưởng ban Lữ trầm ngâm một lát, rồi rời mắt khỏi bệnh nhân gián điệp của mình, ngoắc tay gọi một sĩ quan cấp dưới lại gần. Viên sĩ quan bước tới, đứng nghiêm.

"Tăng cường nhân lực, canh giữ cẩn thận," Lữ Kỳ Phong nói.

Cao Vũ Đinh đành phải nhỏ giọng kháng nghị: "Trưởng ban Lữ, trong phòng khám của tôi đã có mấy sĩ quan quân đội qua lại, làm không ít khách hàng sợ hãi mà bỏ đi."

"Vậy thì đừng chữa cho họ nữa. Nếu đã bị dọa bỏ đi thì cũng chẳng phải trường hợp bắt buộc phải chữa." Lữ Kỳ Phong vỗ vai hắn.

Cao Vũ Đinh: "..."

Lữ Kỳ Phong làm việc trong ngành tình báo quân sự, dường như trên người luôn phảng phất mùi máu tanh không thể gột rửa.

...

Lữ Không Quân đến trước cửa nhà tên tống tiền, gõ cửa. Đợi một lúc lâu vẫn không ai ra mở.

Thuốc nói thật đúng là có tác dụng an thần nhất định, nên có lẽ tên tống tiền đã ngủ thiếp đi sau khi tiêm. Nhưng là một cảnh sát hình sự, y luôn giữ điện thoại bên người và luôn có tính cảnh giác cao. Nếu gọi điện chắc chắn sẽ đánh thức y.

Vậy là Lữ Không Quân bèn gọi cho tên tống tiền. Quả nhiên, đối phương bắt máy rất nhanh. Vừa bắt máy đã là một tràng giọng khàn khàn: "Gõ gõ gõ... gõ bà nội cậu... Con mẹ nó không phải tôi đã bảo chìa khóa để dưới thảm ngay cửa rồi à..."

Tắt máy.

Tất nhiên tên tống tiền chưa bao giờ nói với Lữ Không Quân là chìa khóa nằm dưới đó.

Chắc lại là trà sữa.

Lữ Không Quân cúi xuống, lấy chìa khóa ở dưới tấm thảm, mở cửa bước vào.

Trong phòng khách, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn mờ hắt ra. Lữ Không Quân cởi áo mưa, treo ở cửa. Anh bước đến bên cạnh thùng rác, nhìn vào trong. Đúng như dự đoán, có bóng dáng một gói thuốc nói thật quân dụng loại Ts-4.

Lúc rời đi, anh sẽ mang theo rác, không để lại bất kỳ bằng chứng nào.

Cửa phòng ngủ đang mở, bên trong tối om.

Anh bước vào phòng ngủ. Dựa vào ánh sáng lờ mờ từ phòng khách, anh thấy đầu giường có một chiếc ghế, liền ngồi xuống đó.

Người nằm trên giường duỗi tay ra ngoài, tình cờ chạm vào đầu gối của anh, rồi tiện tay vỗ nhẹ. Vừa cựa mình, y vừa lẩm bẩm bằng giọng ngái ngủ và dinh dính: "Khó khăn lắm mới được nghỉ, để sư phụ cậu ngủ một giấc yên ổn không được hả... không có tôi là cậu không được à? Vậy sau này cậu sống làm sao... này á... ui!"

Cổ tay y bị siết chặt kéo mạnh về phía trước, cả người suýt bay ra khỏi chăn.

"Ngu Tiểu Văn."

Người nằm trên giường sững lại vài giây, hít sâu một hơi, rồi lập tức bật sáng đèn đầu giường.

Tên tống tiền xuất hiện dưới ánh đèn mờ vàng. Khuôn mặt y sưng phù, hai mắt mệt mỏi, tóc tai rối bời như tổ quạ. Y nhìn Lữ Không Quân, nhìn đến đờ đẫn. Sau đó con mắt giật giật, nhanh chóng cầm miếng dán ức chế màu đỏ sẫm trên bàn dán lên gáy, rồi chỉnh lại tóc.

Y lẩm bẩm: "Chắc là mơ thôi."

Lữ Không Quân nhìn bộ dạng gắng gượng đứng vững, hồn vía như bị rút cạn của y, hoàn toàn khớp với trạng thái thường gặp sau khi dùng thuốc nói thật.

"Đúng, là mơ. Cậu thấy thế nào?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Tôi thấy sao?" Tên tống tiền ngơ ngác nhắc lại, rồi bỗng có vẻ xúc động: "Cậu cố ý đến thăm tôi à? Tôi ổn mà."

Y quan sát Lữ Không Quân: "Cậu trông cũng khá ổn."

"Tôi rất ổn." Lữ Không Quân buông tay đối phương ra, dựa vào lưng ghế, bình tĩnh nói, "Cảm ơn vì "thuốc" của cậu."

Biểu cảm trên mặt tên tống tiền thoáng chút gượng gạo, nhưng nhanh chóng biến mất. Sau đó y dụi mắt, cười khẽ: "Cũng hay đấy. Tôi vẫn thấy phiên bản lạnh lùng của bác sĩ Lữ quen mắt hơn."

"Ngu Tiểu Văn. "

"Hửm?"

Lữ Không Quân: "Tôi biết tinh thần của cậu rất mạnh, nhưng tôi vẫn có cách đối phó cậu."

"Hả? Cậu đối phó tôi làm gì?" Tên tống tiền nhướng mày.

"... Nếu cậu không ngoan, tôi sẽ đánh dấu cậu tạm thời," Lữ Không Quân nói.

Quả nhiên, ánh mắt tên tống tiền lộ ra chút kinh ngạc, xen lẫn bất an.

Lữ Không Quân khoanh tay lại: "Nhưng nếu cậu hợp tác thẩm vấn, tôi sẽ không làm vậy. Những điều tôi muốn biết cũng rất bình thường, cậu không cần phải che giấu."

Lần này, tên tống tiền im lặng. Không biết y đang nghĩ gì, cuối cùng gật đầu.

"Sinh nhật của cậu?"

Tên tống tiền ngoan ngoãn trả lời: "14 tháng 2."

"Cậu thích ăn gì?"

"Hải sản," Tên tống tiền đáp.

Lữ Không Quân: "Vậy Lữ Kỳ Phong có chỗ nào tốt?"

"Hả? Sao tự dưng lại hỏi cái này..." Tên tống tiền khó hiểu gãi mặt, giống như bị làm khó, "Nếu buộc phải nói ưu điểm của anh trai cậu, thì có lẽ cũng giống bố cậu thôi."

Tên tống tiền ngáp dài, uể oải dựa vào chăn như một con sên mềm nhũn: "Nói chung là trông hơi giống cậu."

Y nghiêng đầu, nhìn Lữ Không Quân đang nắm chặt góc bàn: "Sao thế."

Lữ Không Quân: "'Tôi và anh ấy hơi giống nhau?'"

Tên tống tiền: "Đúng mà. Dù sao cũng là anh em ruột."

Góc ghế phát ra tiếng vang nhẹ.

Lữ Không Quân: "Vậy vừa nãy cậu nhắc đến anh trai tôi là vì đang nghĩ đến anh ấy. Cậu ở nhà tôi. Nghĩ đến anh ấy."

"Vừa nãy? ... Ở nhà cậu?" Tên tống tiền chớp mắt: "Tôi nói vậy hồi nào?"

Lữ Không Quân: "Cậu nghĩ kỹ lại đi. Là lúc tôi vào phòng tắm mang vòng tay cho cậu đấy."

Tên tống tiền như đang suy nghĩ, rồi bừng tỉnh: "À, à, hình như có thật."

Im lặng.

Một lúc sau, Lữ Không Quân hỏi: "Vậy là cậu thừa nhận đã nghĩ đến anh ấy 'lúc đó'?"

Tên tống tiền ngẩn ra: "Cậu bị điên à? Tôi nghĩ đến anh ta làm gì? Nghĩ đến gã chỉ huy đặc vụ đó chỉ tổ mất nước, làm sao mà chữa bệnh cho cậu được."

Tên tống tiền ngẩng đầu, vẻ mặt cũng trở nên bực bội. Đám lông tơ trên tai y cũng như xù lên đôi chút.

Cổ y cũng căng ra.

Lữ Không Quân lại nhìn vào mặt y: "Vậy là cậu cố tình nhắc đến anh trai tôi để kích thích tôi bùng nổ kỳ dịch cảm."

Tên tống tiền: "Con mẹ nó lại là lý luận vớ vẩn ở đâu ra thế này?"

Lữ Không Quân tiến lại gần y: "Cậu nói muốn giúp tôi, nhưng lúc tôi không chịu nổi lại nhắc đến tên người đàn ông khác ngay trước mặt tôi, vậy đương nhiên tôi sẽ bùng nổ. Tôi khó mà không nghi ngờ ý đồ của cậu."

Tên tống tiền bất ngờ ngưng bặt, bàn tay siết lấy chăn, bóp thành từng gò nhấp nhô.

"Ý đồ," một lúc sau, y nằm tựa đầu trên gối, nhìn trần nhà. Mái tóc đen mềm mại của y xõa trên gối. Y xin lỗi, thái độ rất chân thành, nhưng lại thiếu đi chút gì đó, có hơi lạnh nhạt: "Ồ. Đó là sơ suất của tôi."

Y mím đôi môi nhợt nhạt của mình.

Lữ Không Quân nhìn y. Tuy việc sử dụng thuốc nói thật ngoài kỳ động dục có thể giúp anh không phải xử lý những vấn đề rối loạn về thể chất của y, nhưng dường như cũng khiến anh mất đi phần nào lợi thế kiểm soát tình hình.

"Vậy nên, cậu vẫn chưa nói lý do tại sao lại bất ngờ nhắc đến anh ấy." Lữ Không Quân khẽ xoa hai đầu ngón tay trên đầu gối, "Ngu Tiểu Văn, đừng lo lắng. Đây không phải chuyện gì to tát, đúng không? Nói đi, chẳng sao hết. Quan hệ của cậu với những Alpha khác không liên quan gì đến tôi."

Lữ Không Quân để lộ răng nanh, làm một biểu cảm thân thiện để dẫn dắt y hợp tác trả lời.

"Tôi chỉ muốn biết liệu nó có liên quan gì đến việc tôi bị cậu tống tiền hay không."

Tên tống tiền nhìn nụ cười thân thiện của anh, co người lại: "Chẳng liên quan gì hết. Tôi chỉ nghĩ đến một cảnh, trong đó tình cờ có anh trai cậu. Lúc đó tôi không tỉnh táo nên vô tình nói ra thôi."

"Vậy à."

"Đừng nhìn tôi kiểu đó nữa, tôi không lừa cậu." Tên tống tiền tiếp tục rụt người về phía sau, giữ khoảng cách với Lữ Không Quân, lén nhìn anh qua khóe mắt, "Cơ thể cậu cũng... hồi phục rồi đúng không? Tốt xấu gì tôi cũng đã giúp cậu, vậy mà cậu lại đến đây hỏi tội vì mấy chuyện cỏn con này? Nhảm nhí. Tôi ngủ đây. Cậu mau đi đi. Nửa đêm nửa hôm, Alpha độc thân và Omega cô đơn ở chung không hay ho gì."

Tên tống tiền cuộn mình vào trong chăn, cái chăn bị hắn kéo gấp gáp, phồng lên từng mảng. Lữ Không Quân thò tay vào trong, nắm lấy cổ chân đang quẫy đạp của y.

"Không được ngủ."

Tên tống tiền bỗng im lặng, nhìn chằm chằm vào chỗ tay Lữ Không Quân chạm vào qua lớp chăn.

Lữ Không Quân khựng lại, định rút tay ra, nhưng đối phương lại nhanh tay hơn anh.

"... Làm gì vậy? Cậu lại muốn đánh nhau à?" Tên tống tiền vùng vẫy, "Sao lại lấy oán trả ơn thế này, tôi không thích cậu nữa đâu!"

Bàn tay đang định buông ra của Lữ Không Quân lại siết chặt: "... Tôi không cần cậu thích tôi."

"Buông ra!" Tên tống tiền tăng thêm sức đẩy, với tay cầm chiếc điện thoại bên gối, giả vờ bấm bừa thứ gì đó: "Cậu không sợ tôi giữ lại bằng chứng cậu tấn công cảnh sát à, Lữ Không Quân!"

Lữ Không Quân không buông tay. Nhưng chẳng bao lâu sau, chính tên tống tiền cũng từ từ dừng lại, nhìn anh rồi lại nhìn xuống tấm ga giường.

Thế là bác sĩ Lữ cũng thuận theo ánh mắt y, cúi xuống nhìn. Anh thấy từng giọt từng giọt máu đỏ tươi thấm trên tấm ga giường trơn màu của kẻ tống tiền. Lữ Không Quân sững người trong giây lát, cảm nhận được từng dòng nóng hổi đang chảy xuống từ chóp mũi. Anh đưa ngón tay vào dụng cụ chống cắn, chạm nhẹ vào dưới mũi.

"..."

Kỳ dịch cảm của Alpha bùng nổ, cộng thêm việc ngâm nước nóng và dùng thuốc quá liều, bây giờ tốt nhất là nên giữ bình tĩnh, thả lỏng, đồng thời giữ yên cơ thể, nằm nghỉ dưỡng sức.

Nếu là bệnh nhân của mình, chắc chắn anh sẽ đưa ra những lời khuyên như vậy.

-

caphaos: Một chương càng đọc càng ngang phè, quá đã kkk

Cre: 树莓派啊啊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com