Chương 11: Long vương đánh rắm rất oai!
Giám đốc trung tâm kiểm soát không lưu khẩn cấp ra lệnh cho các máy bay khác rời đường bay, cuối cùng cho cái máy bay này bình an hạ cánh.
"Chuyến bay này ghê gớm thật đấy! Cơ trưởng ngang ngược thật! Không thèm liên hệ với cả trung tâm điều phối? Muốn hạ cánh là hạ luôn?" Kiểm soát viên vô cùng bất mãn.
Giám đốc lau mồ hôi lạnh trên thái dương: "Trên chuyến bay này toàn là chuyên gia! Không được thất lễ!"
Thế nhưng sau khi nó hạ cánh, chẳng hề liên hệ với sân bay, cũng không đi đến chỗ đậu của mình, mà đứng giữa trung tâm sân bay chẳng buồn nhúc nhích.
"Thế là thế nào?"
Nhân viên hậu cần mặt đất của sân bay lái xe đến kiểm tra, cửa máy bay vẫn đóng chặt, không có bất cứ phản ứng nào.
Họ dựa sát cửa sổ máy bay liếc nhìn, giật mình đến mức suýt thì ngã nhào từ trên thang xuống đất.
Hành khách trong khoang máy bay đều dán sát ghế ngồi, ngẩng đầu như thể vô cùng đau đớn, mà trên người họ chẳng còn tí nước nào, như thể xác ướp nghìn năm từ quan tài bật dậy!
"Hả!! Mau thông báo cho trung tâm kiểm soát liên hợp! Thông báo cho trung tâm kiểm soát liên hợp!"
.
Vệ Lăng lúc này đang nằm dí trên giường bệnh.
Anh biết trông bệnh nhân là việc đòi hỏi rất nhiều về kiên nhẫn và thể lực.
Trước khi lên đại học, bà nội của anh bị tụ máu não không cử động được, cả nhà luân phiên trực đêm trông bà, Vệ Lăng cũng trực một đêm, phải giúp bà lật người, chú ý truyền dịch, càng không cần phải nhắc đến việc giúp bà đi vệ sinh.
Sau một đêm, dù Vệ Lăng còn rất trẻ nhưng cũng có phần không chịu nổi.
Thế nhưng mấy ngày này, Ôn Chước vẫn luôn ở bên anh như thể không cần làm việc vậy.
"Hu hu... muốn gội đầu... cảm giác tóc rõ là bết..."
Ở cùng Ôn Chước trong một căn phòng một cách hài hoà như thế này, Vệ Lăng cảm thấy không thoải mái, dường như chỉ cần căn phòng đột nhiên yên tĩnh, anh sẽ nghẹn chết ngay vậy.
"Được, tôi gội đầu giúp cậu." Ôn Chước cụp mắt, bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên.
"Đừng đừng đừng! Tớ nói thế thôi! Nói thế thôi!"
"Cũng nên gội đầu rồi."
Ôn Chước chẳng buồn nói thừa lấy một câu, xách thùng đi lấy nước nóng luôn.
"Tớ có thể bảo mẹ đến gội giúp mà... Thật đấy..."
Xin cậu đừng hầu hạ tớ nữa, tớ có tài đức gì đâu, lương tâm bất an lắm!
Vệ Lăng còn nhớ hồi đầu mình không giặt tất, bị Ôn Chước lạnh lùng nhìn chằm chằm ba phút liền, cuối cùng không còn cách nào đành phải cầm tất đi giặt.
Một Ôn Chước ưa sạch sẽ không chịu nổi bất cứ mùi gì như thế, lại giúp anh gội cái đầu đầy nhờn, Vệ Lăng cảm thấy rất sợ hãi.
Thế nhưng chưa được bao lâu, Ôn Chước đã xách nước nóng đến bên giường, lại xách một cái thùng khác đi lấy nước.
"Bố mẹ cậu có tuổi rồi, phải đỡ đầu cậu gội, sợ là họ không đủ sức."
Nói dứt câu, Ôn Chước liền kéo chăn của Vệ Lăng ra, bế cả người anh lên.
Vệ Lăng được hắn bế trong trạng thái tỉnh táo, sợ đến nỗi cả người suýt thì bay lên... đương nhiên anh như hiện tại thì run một cái cũng ghê lắm rồi.
"Cậu đừng..."
"Đừng sợ, không làm rơi cậu đâu."
Ôn Chước quỳ một gối bên giường, xoay ngang Vệ Lăng, sau đó chậm rãi đặt anh xuống, như thế đầu anh sẽ thò ra bên cạnh giường, mà chân của anh vừa khéo đặt trên cái ghế đối diện giường, cả người nằm ngang trên giường bệnh.
Khi Vệ Lăng được Ôn Chước đỡ gáy từ từ nằm xuống, anh mới ý thức được Ôn Chước rất khoẻ, dù cho mình có bị suy dinh dưỡng thì trọng lượng xương vẫn còn đó, mà hắn bế anh lên như bế một cái gối vậy, cánh tay và thắt lưng chẳng buồn run lấy một cái... quả là phi nhân loại.
Ôn Chước ngồi ngay bên giường, tách đôi chân dài ra, một tay đỡ gáy của Vệ Lăng, tay kia thì múc nước nóng cho anh.
Tư thế này khiến Vệ Lăng nảy sinh một cảm giác nguy hiểm rằng đầu mình sẽ bị kẹp bất cứ lúc nào.
Xương sọ sẽ vỡ... Máu mũi sẽ chảy...
Dòng nước ấm áp và ngón tay mát xa da đầu anh của Ôn Chước khiến anh dễ chịu đến độ muốn rên rỉ.
"Cậu xem, bố mẹ cậu làm sao gội đầu cho cậu được?"
Ôn Chước nhẹ nhàng vặn hỏi.
Vệ Lăng không thể không nói rằng, đúng là rất hợp lí.
Chỉ xoay ngang người anh trên giường thôi, bố mẹ anh cũng phải gãy cả eo ấy chứ.
Ôn Chước lau dầu gội cho anh, mùi hương thoang thoảng lan toả trong phòng bệnh.
"Bên trái... thêm chút nữa... chỗ ấy hơi ngứa..."
"Ài, phía dưới bên trái một chút, chính là chỗ đó! Đúng rồi!"
Vệ Lăng lúc mới đầu còn ngại ngùng, nhưng gội thì cũng gội rồi, vậy hãy hưởng thụ sự phục vụ của Ôn Chước đi!
"Còn ngứa chỗ nào nữa không?"
Vệ Lăng phát hiện ra lúc Ôn Chước nói chuyện với mình, giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn là kiểu vô thức.
Nếu trong phòng có các bác sĩ khác, lúc hắn nói chuyện với họ sẽ rất lãnh đạm, chẳng nghe ra tí tình cảm nào.
"Còn ở dưới cổ một tí... chính là chỗ đó, gãi cho tớ nữa đi!"
Thực ra Vệ Lăng rất mặt dày, chỉ ngượng ngùng xấu hổ tí thôi, khi anh ý thức được Ôn Chước đang nghe mình sai khiến, cái cảm giác hư vinh đó ấy à – Long vương đánh rắm, rõ là oai nha!
Tóc Vệ Lăng cũng không dài lắm, gội được non nửa tiếng đồng hồ, Ôn Chước mới cầm khăn lông bọc đầu anh lại, sau đó gần như ôm anh vào lòng, cẩn thận lau tóc cho anh.
"Ôn Chước... sao cậu lại biết chăm sóc người khác quá vậy?" Vệ Lăng nhắm mắt thì thầm.
"Tôi chỉ chăm sóc cậu thôi."
Hơi thở của Ôn Chước phả vào tai Vệ Lăng, rồi rời đi ngay.
Vệ Lăng mất những hai giây mới ý thức được Ôn Chước vừa nói gì.
Thế nhưng hắn đã đặt anh dựa vào đầu giường, quay người đi thu dọn mặt đất ướt nước.
Một lúc sau, Ôn Chước lại cầm máy sấy tóc về.
"Máy sấy tóc ở đâu ra vậy?"
"Hỏi mượn điều dưỡng trực ban."
Vệ Lăng không tự ngồi thẳng lưng lên được, kết quả lại bị ôm hờ trong lòng Ôn Chước.
Máy sấy tóc hiện giờ ắt là đã tích hợp công nghệ thực tế ảo, Ôn Chước chỉ dùng ngón tay vuốt tóc của Vệ Lăng, hơi nóng liền thổi khô tóc anh.
"Ôn Tiểu Tửu, cậu thành thật khai báo xem, biết chăm sóc người khác như vậy, có phải là do đã cưới một cô vợ xinh đẹp rồi bị vợ hành không hả?"
Vệ Lăng nghĩ hồi lâu, không kìm được buột miệng hỏi.
Cái tiếng "Ôn Tiểu Tửu" đó khiến Ôn Chước khựng người.
Hắn rút phích cắm ra, thong dong dọn máy sấy, sau đó bước tới, bất thình lình hung dữ véo tai Vệ Lăng.
"Đau!! Đau!! Thế là cậu bị vợ bắt nạt rồi quay lại bắt nạt tớ hả!" Cả mắt và mũi của Vệ Lăng đều xoắn thành một cục.
"Đó là học theo cô Dung Lan."
Ôn Chước thả tay ra, Vệ Lăng vẫn còn rên rỉ vờ vĩnh.
Bà Dung Lan mẹ ruột của con ơi! Ôn Chước thoát tục biết véo tai người ta từ bao giờ vậy!
Chưa được bao lâu, bà Dung Lan đã xách hộp giữ nhiệt, cùng bố Vệ Lăng đến đưa cơm cho anh.
"Cún ngoan của mẹ ơi! Mẹ hầm gân bò cho con này! Ăn gì bổ nấy! Thân thể khoẻ mạnh!"
Canh rất thơm, nhưng Vệ Lăng không dám ăn cho lắm.
Ăn mặn nhiều quá, sợ mình béo lên là xấu... Dù sao thì những ngày này toàn là Ôn Chước cho anh ăn.
"Ôn Chước à, canh cô hầm đấy, con cũng uống đi! Con xem mấy ngày nay con chăm sóc A Lăng héo cả người đi rồi!"
Héo người? Héo chỗ nào?
Vệ Lăng cẩn thận nhìn Ôn Chước một lượt, hắn chẳng có quầng thâm mắt, cũng không ngủ gật, còn rất khoẻ nữa!
"Con cảm ơn cô." Ôn Chước không từ chối, hắn nhận bát, thìa đầu tiên thổi nguội không phải dành cho bản thân, mà là đưa tới bên miệng Vệ Lăng, "Uống đi."
Canh rất thơm, là mùi vị mẹ nấu, ngửi thôi mà cũng khiến Vệ Lăng muốn khóc.
"Tôi có ít chuyện, phải đi vài ngày."
Vệ Lăng ngây người.
Anh đã quen được Ôn Chước chăm sóc, giờ hắn đột ngột nói phải đi, trong lòng anh thấy sợ hãi một cách vô cớ.
"Tôi sẽ cho học trò của tôi đến chăm sóc cậu. Lúc tôi không ở đây, nếu cậu cử động được thì cũng không được nghịch, nhất định phải ở trong tầm mắt của cô ấy."
Chẳng nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt của Ôn Chước, nhưng Vệ Lăng lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh nhớ đến lúc trước Ôn Chước gần như trông nom mình 24 tiếng đồng hồ, đây có lẽ không phải là chăm sóc, mà là cảnh giác và bảo vệ.
"Tớ vừa bại liệt vừa mất trí nhớ... vẫn có người muốn đến giết tớ?" Vệ Lăng nhếch khoé môi, làm như thể tuỳ miệng nói bậy, nhưng lại dùng khoé mắt liếc nhìn phản ứng của Ôn Chước.
"Thằng hâm này mày xem lắm phim quá à!" Dung Lan bực dọc liếc nhìn anh.
Nhìn biểu cảm của mẹ không giống giả vờ. Bà và bố đều cho là mình ở viện rất an toàn. Nhưng Vệ Lăng lại lờ mờ cảm thấy sai sai.
Lúc này có người gõ cửa.
"Quan chấp hành cấp bốn Diệp Ngữ có mặt."
Giọng nói khoẻ khoắn vang dội của một cô gái vang lên.
Vệ Lăng đang ăn canh bị sặc nước.
"Vào đi." Giọng nói của Ôn Chước trở nên lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng như đối với Vệ Lăng hay bà Dung Lan.
Một cô gái mặc Âu phục màu đen, trang điểm trung tính, bước vào phòng.
Tuổi của cô rơi vào khoảng 25, 26, ngũ quan rất rõ ràng, mặt mày để lộ vẻ quả quyết và nhanh nhẹn.
"Quan chấp hành cấp bốn... là cái gì?" Vệ Lăng không kìm được hỏi.
"Không gì cả, một kiểu xưng hô giống như năm nhất, năm hai thôi." Ôn Chước thờ ơ trả lời.
Vệ Lăng nhìn thấy Diệp Ngữ cau mày, rõ ràng không đồng ý lắm với cách giải thích của hắn.
"Giáo sư, Liên Vũ và Hà Liễm đang đợi thầy ở bên ngoài." Diệp Ngữ nhắc nhở.
"Ừ." Ôn Chước chẳng sốt ruột tẹo nào, đút Vệ Lăng uống hết bát canh rồi mới đứng dậy.
Vệ Lăng nhìn theo Ôn Chước rời khỏi phòng bệnh, tới tận khi không nghe thấy tiếng bước chân của hắn nữa mới hoàn hồn.
Trong phòng, Dung Lan cười híp mắt đánh giá Diệp Ngữ đang ngồi một bên thật cẩn thận, "Cô gái à, cháu bao tuổi rồi? Đã có người yêu chưa? Cháu theo giáo sư Ôn thì là thạc sĩ hay tiến sĩ vậy?"
"Mẹ!!" Vệ Lăng vừa nhìn là biết ngay mẹ mình đang nghĩ gì, "Con trai mẹ còn đang nằm liệt trên giường này! Mẹ đừng làm hại con gái nhà người ta!"
"Không phải Ôn Chước bảo con sẽ khoẻ lại sao..." Dung Lan hơi uất ức ngồi xuống.
Trên mặt Diệp Ngữ chẳng có chút khó chịu nào, dáng ngồi của cô rất thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt cũng rất có thần thái, vừa nhìn đã biết là từng được huấn luyện cực kì nghiêm khắc trong thời gian dài.
Mà cô lại nghe theo mệnh lệnh của Ôn Chước, điều này khiến Vệ Lăng càng thêm tò mò về thân phận của hắn.
.
Ôn Chước lúc này đã lên đến sân thượng của bệnh viện, một cái trực thăng đang đợi hắn.
Có hai thanh niên mặc Âu phục màu đen giống nhau ngồi trong đó.
Ôn Chước vừa bước vào, cửa trực thăng liền nhanh chóng đóng lại.
Cậu thanh niên có mái tóc ngắn màu lanh lên tiếng: "Giáo sư Ôn, rất xin lỗi đã làm phiền thầy, thế nhưng chuyện này quá nghiêm trọng."
Ôn Chước lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhẹ một cái, thứ xuất hiện trên màn hình chính là cảnh được chụp từ trong khoang máy bay.
Mười mấy hành khách dựa vào ghế há hốc miệng, họ đã chết.Giám đốc trung tâm kiểm soát không lưu khẩn cấp ra lệnh cho các máy bay khác rời đường bay, cuối cùng cho cái máy bay này bình an hạ cánh.
"Chuyến bay này ghê gớm thật đấy! Cơ trưởng ngang ngược thật! Không thèm liên hệ với cả trung tâm điều phối? Muốn hạ cánh là hạ luôn?" Kiểm soát viên vô cùng bất mãn.
Giám đốc lau mồ hôi lạnh trên thái dương: "Trên chuyến bay này toàn là chuyên gia! Không được thất lễ!"
Thế nhưng sau khi nó hạ cánh, chẳng hề liên hệ với sân bay, cũng không đi đến chỗ đậu của mình, mà đứng giữa trung tâm sân bay chẳng buồn nhúc nhích.
"Thế là thế nào?"
Nhân viên hậu cần mặt đất của sân bay lái xe đến kiểm tra, cửa máy bay vẫn đóng chặt, không có bất cứ phản ứng nào.
Họ dựa sát cửa sổ máy bay liếc nhìn, giật mình đến mức suýt thì ngã nhào từ trên thang xuống đất.
Hành khách trong khoang máy bay đều dán sát ghế ngồi, ngẩng đầu như thể vô cùng đau đớn, mà trên người họ chẳng còn tí nước nào, như thể xác ướp nghìn năm từ quan tài bật dậy!
"Hả!! Mau thông báo cho trung tâm kiểm soát liên hợp! Thông báo cho trung tâm kiểm soát liên hợp!"
.
Vệ Lăng lúc này đang nằm dí trên giường bệnh.
Anh biết trông bệnh nhân là việc đòi hỏi rất nhiều về kiên nhẫn và thể lực.
Trước khi lên đại học, bà nội của anh bị tụ máu não không cử động được, cả nhà luân phiên trực đêm trông bà, Vệ Lăng cũng trực một đêm, phải giúp bà lật người, chú ý truyền dịch, càng không cần phải nhắc đến việc giúp bà đi vệ sinh.
Sau một đêm, dù Vệ Lăng còn rất trẻ nhưng cũng có phần không chịu nổi.
Thế nhưng mấy ngày này, Ôn Chước vẫn luôn ở bên anh như thể không cần làm việc vậy.
"Hu hu... muốn gội đầu... cảm giác tóc rõ là bết..."
Ở cùng Ôn Chước trong một căn phòng một cách hài hoà như thế này, Vệ Lăng cảm thấy không thoải mái, dường như chỉ cần căn phòng đột nhiên yên tĩnh, anh sẽ nghẹn chết ngay vậy.
"Được, tôi gội đầu giúp cậu." Ôn Chước cụp mắt, bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên.
"Đừng đừng đừng! Tớ nói thế thôi! Nói thế thôi!"
"Cũng nên gội đầu rồi."
Ôn Chước chẳng buồn nói thừa lấy một câu, xách thùng đi lấy nước nóng luôn.
"Tớ có thể bảo mẹ đến gội giúp mà... Thật đấy..."
Xin cậu đừng hầu hạ tớ nữa, tớ có tài đức gì đâu, lương tâm bất an lắm!
Vệ Lăng còn nhớ hồi đầu mình không giặt tất, bị Ôn Chước lạnh lùng nhìn chằm chằm ba phút liền, cuối cùng không còn cách nào đành phải cầm tất đi giặt.
Một Ôn Chước ưa sạch sẽ không chịu nổi bất cứ mùi gì như thế, lại giúp anh gội cái đầu đầy nhờn, Vệ Lăng cảm thấy rất sợ hãi.
Thế nhưng chưa được bao lâu, Ôn Chước đã xách nước nóng đến bên giường, lại xách một cái thùng khác đi lấy nước.
"Bố mẹ cậu có tuổi rồi, phải đỡ đầu cậu gội, sợ là họ không đủ sức."
Nói dứt câu, Ôn Chước liền kéo chăn của Vệ Lăng ra, bế cả người anh lên.
Vệ Lăng được hắn bế trong trạng thái tỉnh táo, sợ đến nỗi cả người suýt thì bay lên... đương nhiên anh như hiện tại thì run một cái cũng ghê lắm rồi.
"Cậu đừng..."
"Đừng sợ, không làm rơi cậu đâu."
Ôn Chước quỳ một gối bên giường, xoay ngang Vệ Lăng, sau đó chậm rãi đặt anh xuống, như thế đầu anh sẽ thò ra bên cạnh giường, mà chân của anh vừa khéo đặt trên cái ghế đối diện giường, cả người nằm ngang trên giường bệnh.
Khi Vệ Lăng được Ôn Chước đỡ gáy từ từ nằm xuống, anh mới ý thức được Ôn Chước rất khoẻ, dù cho mình có bị suy dinh dưỡng thì trọng lượng xương vẫn còn đó, mà hắn bế anh lên như bế một cái gối vậy, cánh tay và thắt lưng chẳng buồn run lấy một cái... quả là phi nhân loại.
Ôn Chước ngồi ngay bên giường, tách đôi chân dài ra, một tay đỡ gáy của Vệ Lăng, tay kia thì múc nước nóng cho anh.
Tư thế này khiến Vệ Lăng nảy sinh một cảm giác nguy hiểm rằng đầu mình sẽ bị kẹp bất cứ lúc nào.
Xương sọ sẽ vỡ... Máu mũi sẽ chảy...
Dòng nước ấm áp và ngón tay mát xa da đầu anh của Ôn Chước khiến anh dễ chịu đến độ muốn rên rỉ.
"Cậu xem, bố mẹ cậu làm sao gội đầu cho cậu được?"
Ôn Chước nhẹ nhàng vặn hỏi.
Vệ Lăng không thể không nói rằng, đúng là rất hợp lí.
Chỉ xoay ngang người anh trên giường thôi, bố mẹ anh cũng phải gãy cả eo ấy chứ.
Ôn Chước lau dầu gội cho anh, mùi hương thoang thoảng lan toả trong phòng bệnh.
"Bên trái... thêm chút nữa... chỗ ấy hơi ngứa..."
"Ài, phía dưới bên trái một chút, chính là chỗ đó! Đúng rồi!"
Vệ Lăng lúc mới đầu còn ngại ngùng, nhưng gội thì cũng gội rồi, vậy hãy hưởng thụ sự phục vụ của Ôn Chước đi!
"Còn ngứa chỗ nào nữa không?"
Vệ Lăng phát hiện ra lúc Ôn Chước nói chuyện với mình, giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn là kiểu vô thức.
Nếu trong phòng có các bác sĩ khác, lúc hắn nói chuyện với họ sẽ rất lãnh đạm, chẳng nghe ra tí tình cảm nào.
"Còn ở dưới cổ một tí... chính là chỗ đó, gãi cho tớ nữa đi!"
Thực ra Vệ Lăng rất mặt dày, chỉ ngượng ngùng xấu hổ tí thôi, khi anh ý thức được Ôn Chước đang nghe mình sai khiến, cái cảm giác hư vinh đó ấy à – Long vương đánh rắm, rõ là oai nha!
Tóc Vệ Lăng cũng không dài lắm, gội được non nửa tiếng đồng hồ, Ôn Chước mới cầm khăn lông bọc đầu anh lại, sau đó gần như ôm anh vào lòng, cẩn thận lau tóc cho anh.
"Ôn Chước... sao cậu lại biết chăm sóc người khác quá vậy?" Vệ Lăng nhắm mắt thì thầm.
"Tôi chỉ chăm sóc cậu thôi."
Hơi thở của Ôn Chước phả vào tai Vệ Lăng, rồi rời đi ngay.
Vệ Lăng mất những hai giây mới ý thức được Ôn Chước vừa nói gì.
Thế nhưng hắn đã đặt anh dựa vào đầu giường, quay người đi thu dọn mặt đất ướt nước.
Một lúc sau, Ôn Chước lại cầm máy sấy tóc về.
"Máy sấy tóc ở đâu ra vậy?"
"Hỏi mượn điều dưỡng trực ban."
Vệ Lăng không tự ngồi thẳng lưng lên được, kết quả lại bị ôm hờ trong lòng Ôn Chước.
Máy sấy tóc hiện giờ ắt là đã tích hợp công nghệ thực tế ảo, Ôn Chước chỉ dùng ngón tay vuốt tóc của Vệ Lăng, hơi nóng liền thổi khô tóc anh.
"Ôn Tiểu Tửu, cậu thành thật khai báo xem, biết chăm sóc người khác như vậy, có phải là do đã cưới một cô vợ xinh đẹp rồi bị vợ hành không hả?"
Vệ Lăng nghĩ hồi lâu, không kìm được buột miệng hỏi.
Cái tiếng "Ôn Tiểu Tửu" đó khiến Ôn Chước khựng người.
Hắn rút phích cắm ra, thong dong dọn máy sấy, sau đó bước tới, bất thình lình hung dữ véo tai Vệ Lăng.
"Đau!! Đau!! Thế là cậu bị vợ bắt nạt rồi quay lại bắt nạt tớ hả!" Cả mắt và mũi của Vệ Lăng đều xoắn thành một cục.
"Đó là học theo cô Dung Lan."
Ôn Chước thả tay ra, Vệ Lăng vẫn còn rên rỉ vờ vĩnh.
Bà Dung Lan mẹ ruột của con ơi! Ôn Chước thoát tục biết véo tai người ta từ bao giờ vậy!
Chưa được bao lâu, bà Dung Lan đã xách hộp giữ nhiệt, cùng bố Vệ Lăng đến đưa cơm cho anh.
"Cún ngoan của mẹ ơi! Mẹ hầm gân bò cho con này! Ăn gì bổ nấy! Thân thể khoẻ mạnh!"
Canh rất thơm, nhưng Vệ Lăng không dám ăn cho lắm.
Ăn mặn nhiều quá, sợ mình béo lên là xấu... Dù sao thì những ngày này toàn là Ôn Chước cho anh ăn.
"Ôn Chước à, canh cô hầm đấy, con cũng uống đi! Con xem mấy ngày nay con chăm sóc A Lăng héo cả người đi rồi!"
Héo người? Héo chỗ nào?
Vệ Lăng cẩn thận nhìn Ôn Chước một lượt, hắn chẳng có quầng thâm mắt, cũng không ngủ gật, còn rất khoẻ nữa!
"Con cảm ơn cô." Ôn Chước không từ chối, hắn nhận bát, thìa đầu tiên thổi nguội không phải dành cho bản thân, mà là đưa tới bên miệng Vệ Lăng, "Uống đi."
Canh rất thơm, là mùi vị mẹ nấu, ngửi thôi mà cũng khiến Vệ Lăng muốn khóc.
"Tôi có ít chuyện, phải đi vài ngày."
Vệ Lăng ngây người.
Anh đã quen được Ôn Chước chăm sóc, giờ hắn đột ngột nói phải đi, trong lòng anh thấy sợ hãi một cách vô cớ.
"Tôi sẽ cho học trò của tôi đến chăm sóc cậu. Lúc tôi không ở đây, nếu cậu cử động được thì cũng không được nghịch, nhất định phải ở trong tầm mắt của cô ấy."
Chẳng nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt của Ôn Chước, nhưng Vệ Lăng lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh nhớ đến lúc trước Ôn Chước gần như trông nom mình 24 tiếng đồng hồ, đây có lẽ không phải là chăm sóc, mà là cảnh giác và bảo vệ.
"Tớ vừa bại liệt vừa mất trí nhớ... vẫn có người muốn đến giết tớ?" Vệ Lăng nhếch khoé môi, làm như thể tuỳ miệng nói bậy, nhưng lại dùng khoé mắt liếc nhìn phản ứng của Ôn Chước.
"Thằng hâm này mày xem lắm phim quá à!" Dung Lan bực dọc liếc nhìn anh.
Nhìn biểu cảm của mẹ không giống giả vờ. Bà và bố đều cho là mình ở viện rất an toàn. Nhưng Vệ Lăng lại lờ mờ cảm thấy sai sai.
Lúc này có người gõ cửa.
"Quan chấp hành cấp bốn Diệp Ngữ có mặt."
Giọng nói khoẻ khoắn vang dội của một cô gái vang lên.
Vệ Lăng đang ăn canh bị sặc nước.
"Vào đi." Giọng nói của Ôn Chước trở nên lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng như đối với Vệ Lăng hay bà Dung Lan.
Một cô gái mặc Âu phục màu đen, trang điểm trung tính, bước vào phòng.
Tuổi của cô rơi vào khoảng 25, 26, ngũ quan rất rõ ràng, mặt mày để lộ vẻ quả quyết và nhanh nhẹn.
"Quan chấp hành cấp bốn... là cái gì?" Vệ Lăng không kìm được hỏi.
"Không gì cả, một kiểu xưng hô giống như năm nhất, năm hai thôi." Ôn Chước thờ ơ trả lời.
Vệ Lăng nhìn thấy Diệp Ngữ cau mày, rõ ràng không đồng ý lắm với cách giải thích của hắn.
"Giáo sư, Liên Vũ và Hà Liễm đang đợi thầy ở bên ngoài." Diệp Ngữ nhắc nhở.
"Ừ." Ôn Chước chẳng sốt ruột tẹo nào, đút Vệ Lăng uống hết bát canh rồi mới đứng dậy.
Vệ Lăng nhìn theo Ôn Chước rời khỏi phòng bệnh, tới tận khi không nghe thấy tiếng bước chân của hắn nữa mới hoàn hồn.
Trong phòng, Dung Lan cười híp mắt đánh giá Diệp Ngữ đang ngồi một bên thật cẩn thận, "Cô gái à, cháu bao tuổi rồi? Đã có người yêu chưa? Cháu theo giáo sư Ôn thì là thạc sĩ hay tiến sĩ vậy?"
"Mẹ!!" Vệ Lăng vừa nhìn là biết ngay mẹ mình đang nghĩ gì, "Con trai mẹ còn đang nằm liệt trên giường này! Mẹ đừng làm hại con gái nhà người ta!"
"Không phải Ôn Chước bảo con sẽ khoẻ lại sao..." Dung Lan hơi uất ức ngồi xuống.
Trên mặt Diệp Ngữ chẳng có chút khó chịu nào, dáng ngồi của cô rất thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt cũng rất có thần thái, vừa nhìn đã biết là từng được huấn luyện cực kì nghiêm khắc trong thời gian dài.
Mà cô lại nghe theo mệnh lệnh của Ôn Chước, điều này khiến Vệ Lăng càng thêm tò mò về thân phận của hắn.
.
Ôn Chước lúc này đã lên đến sân thượng của bệnh viện, một cái trực thăng đang đợi hắn.
Có hai thanh niên mặc Âu phục màu đen giống nhau ngồi trong đó.
Ôn Chước vừa bước vào, cửa trực thăng liền nhanh chóng đóng lại.
Cậu thanh niên có mái tóc ngắn màu lanh lên tiếng: "Giáo sư Ôn, rất xin lỗi đã làm phiền thầy, thế nhưng chuyện này quá nghiêm trọng."
Ôn Chước lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhẹ một cái, thứ xuất hiện trên màn hình chính là cảnh được chụp từ trong khoang máy bay.
Mười mấy hành khách dựa vào ghế há hốc miệng, họ đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com