Chương 13: Từng phút từng giây của em ấy
Cậu thiếu niên lập tức bật cười, khoé mắt hàng mi đong đầy vẻ sống động vừa đắc ý vừa gian trá.
"Nhà toán học á? Thế không phải là phải động não cả đời sao? Em cho rằng con người số lần động não trong đời càng ít, thì càng hạnh phúc! Em muốn theo đuổi hạnh phúc hơn!"
"Đó là ai vậy? Đắc ý thế?" Liên Vũ nhìn về phía Hà Liễm.
Hà Liễm lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Thế nhưng Ôn Chước lại giơ tay ra, khẽ khàng chạm vào cậu thiếu niên cười đến là vô tư trên màn hình.
Hà Liễm vỡ lẽ: "Đó có phải Vệ Lăng không?"
"Ừ."
Vệ Lăng thời niên thiếu, đến Ôn Chước còn chưa được thấy bao giờ.
Tiếp theo là chuyển cảnh, thứ xuất hiện trong clip là Vệ Lăng vào kì nghỉ hè năm lớp mười hai, thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh K năm ấy.
Anh mặc áo phông trắng của mình, nhận phỏng vấn với hiệu trưởng.
Vệ Lăng lúc đó gầy nhưng không mảnh khảnh, ngồi cạnh hiệu trưởng mà cũng không chịu yên, quần bò màu xanh nhạt làm tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng, chân đi đôi giày màu trắng, chân phải gác lên chân trái, mũi chân đong đưa, lộ ra một tẹo mắt cá chân.
Khiến người ta muốn túm lấy nó một cách kì lạ, hung dữ giật lấy nó, nhìn anh từ vẻ thờ ơ chuyển sang hoảng loạn lúng túng.
Phóng viên hỏi Vệ Lăng, có lời nào để cổ vũ các đàn em không.
Vệ Lăng hiếm khi cúi đầu xuống, chỉnh lại tư thế ngồi, anh ngẫm nghĩ rất nghiêm túc rồi chậm rãi lên tiếng: "Nếu em đã rất cực khổ rồi mà điểm số vẫn không cao, đừng bận tâm đến người khác bảo em "nỗ lực chưa đủ". Người sai không phải em, mà là toán lí hoá hoặc văn sử địa không thích hợp với em thôi."
Vẻ mặt của hiệu trưởng ngồi bên cạnh hơi gượng gạo.
"Lãng phí thanh xuân chẳng thà nghĩ cho rõ sau này mình muốn làm gì. Ví dụ, bây giờ mọi người đều bảo chơi điện tử chẳng có tiền đồ gì, ai biết mười năm nữa chơi điện tử có phải cũng có thể trở thành triệu phú hay không?"
"Anh ấy mạnh miệng thật. Đây là mười tám năm trước nhỉ? Lúc đó chơi điện tử vẫn còn là "một con chuột qua đường, ai cũng đòi đánh". Bố em từng nói, hồi bé bố chơi máy tính đều là sai trái." Liên Vũ sờ mũi.
"Thế nhưng bây giờ mà không biết dùng máy tính thì chả tìm nổi việc." Hà Liễm nói.
"Nhưng những đoạn băng ghi hình này... chắc chắn không nằm trong máy tính của Carlsson, là Noah lưu vào... cố ý cho chúng ta xem phải không?" Liên Vũ cau mày.
"Xuỳ... Nếu đã là Noah cố ý cho chúng ta xem, thế thì chỉ có xem đến cuối mới biết mục đích của chúng là gì."
Bây giờ trong đoạn băng là Vệ Lăng ở đại học, tham gia thi đấu bóng rổ toàn trường.
Khoa của họ bị khoa công trình bên cạnh giữ chân, Vệ Lăng là chủ lực duy nhất trong khoa, bị khoa công trình bao vây tứ phía.
Toàn thân anh ướt mồ hôi, muốn phá vòng vây mà thế nào cũng không phá nổi.
Ôn Chước còn nhớ rõ trận đấu đó, khoa của họ thua, thế nhưng họ đã chống đỡ được đến cuối cùng bởi có Vệ Lăng.
Vệ Lăng trong đoạn clip cau tít lông mày, anh cắn răng, vẻ mặt kiên nghị.
Dù cho bị ba người bao vây, anh vẫn dùng một động tác giả linh hoạt phá vòng vây, nhanh nhẹn úp rổ.
"Ồ, được ghê!"
Quả úp rổ này khiến Liên Vũ cũng không kìm được vỗ tay.
Tiếp đó là Vệ Lăng lúc thi lên thạc sĩ, tiến sĩ, cuối cùng được huấn luyện trong chương trình đào tạo của căn cứ mặt trăng.
Ôn Chước giơ tay lên, tua đến đoạn cuối video, không ngờ thao tác lại bị từ chối, còn xuất hiện một thông báo:
Từng phút từng giây của cuộc đời em ấy, mày đều phải trân trọng.
"Giáo sư? Đoạn clip này có chứa virus phải không!"
Rõ ràng rằng Noah có thông tin quan trọng nào đó giấu ở đoạn cuối clip. Thế nhưng y lại không cho họ tua clip, rõ ràng là đang câu giờ.
Ôn Chước cúi thấp đầu xuống, ngón tay múa như bay trên bàn phím, một chuỗi mã gần như chạy ngay lập tức, video bị tua đến một phút cuối cùng.
Đó là cảnh Vệ Lăng nằm trên giường bệnh trong cơ sở y tế.
Ống kính chụp cảnh này cách anh rất gần, thậm chí hàng mi của anh cũng vô cùng rõ nét.
Đồng tử mắt Ôn Chước chấn động, hắn lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Diệp Ngữ, nhưng đáp lại hắn lại là: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Liên Vũ và Hà Liễm nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Có thể chụp được Vệ Lăng ở cơ sở y tế, chứng tỏ là người của Noah đã lẻn được vào đó rồi!
"Chúng ta đi thôi."
Ôn Chước rảo bước rời khỏi khoang máy bay, Liên Vũ và Hà Liễm bám theo sau hắn, ba người chẳng nói câu nào, nhanh chóng lên trực thăng.
Trình Bào vừa chạy vừa vẫy mũ của mình: "Bé Lông Vũ!! Liễm Liễm!! Sao thế! Sao các cậu đã đi rồi!"
Ôn Chước gọi lại cho giám đốc Châu ở trung tâm liên hợp, đối phương vừa nghe máy liền hỏi: "Giáo sư Ôn, tôi đã phái hết mọi người đến căn cứ y tế rồi, cậu cứ yên tâm."
"Vệ Lăng bị dị ứng với một số mùi hương, bảo người ông phái đến không được dùng bất cứ loại nước hoa nào."
"Tôi biết rồi."
Ôn Chước lúc này cau mày: "Mày không phải giám đốc Châu, rốt cuộc mày là ai?"
Hà Liễm và Liên Vũ trong khoang lập tức nhìn hắn.
"Giám đốc Châu" đầu bên kia im lặng một giây, sau đó bật cười.
Giọng nói hơi khàn vang lên: "Mày vừa mới thăm dò tao?"
"Người dị ứng với mùi hương là giám đốc Châu, chứ không phải Vệ Lăng."
"Nếu động tác của mày đủ nhanh, thì còn có thể bắt kịp."
Cuộc gọi chấm dứt.
Liên Vũ vội vàng hỏi: "Có phải trung tâm kiểm soát xảy ra chuyện rồi không? Nếu không điện thoại của giám đốc Châu sao lại do người khác nghe?"
"Không phải là trung tâm xảy ra chuyện, mà là kết nối điện thoại bị tấn công."
Giọng nói của Ôn Chước vô cùng lạnh lẽo.
Bọn họ bị lỡ quá nhiều thời gian, mà tín hiệu điện thoại của Ôn Chước lại bị Noah chặn, "giám đốc Châu" không thể nào phái người đi bảo vệ Vệ Lăng, ngược lại còn báo cho đồng bọn của hắn đến mang Vệ Lăng đi!
Hà Liễm nhô ra sau phi công, vỗ vai gã, lên tiếng: "Chúng ta phải mau chóng quay về căn cứ y tế! Bằng tốc độ nhanh nhất!"
Chiếc trực thăng bay qua bức tường bằng kim loại, tiến vào bầu trời của đống tàn tích rộng lớn.
Sân bay "Lightyear" của thành phố mới đằng sau lưng càng lúc càng xa.
Đúng lúc này, một luồng nhiệt bọc trong ánh lửa bay đến.
"Tiêu rồi!!" Phi công nhanh chóng đổi hướng, thế nhưng phần đuôi vẫn bị bắn trúng, một làn khói đen bốc lên, trực thăng lập tức quay vòng và lao xuống đất.
"Hạ cánh khẩn cấp! Hạ cánh khẩn cấp!"
"Mẹ kiếp! Noah chết tiệt!"
Trong đống tàn tích của các toà nhà chọc trời đã sụp đổ phía xa, một người đàn ông đeo kính râm ngậm thuốc lá đạp một chân lên vách tường đổ nát, trên vai vác một thiết bị bắn.
"Tôi bắn trúng rồi! Chắc tôi không bắn một phát mà giết được Ôn Chước luôn chứ?" Người đàn ông đeo kính râm hưng phấn chết đi được.
Đống đổ nát bên dưới phát ra tiếng đổ vỡ, gã mau chóng lùi lại, một mảng xi măng lớn rơi xuống.
Tai gã đeo thiết bị liên lạc, bên trong phát ra tiếng cười khẽ.
"Tên lửa xuyên lục địa cũng không thể giết được Ôn Chước, ngươi đừng tưởng bở."
"Ồ... vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
"Đương nhiên là chạy mau rồi. Ở im chỗ đó chờ học trò của Ôn Chước đến bắt à?"
Gã đàn ông đeo kính râm vừa nghe xong liền tiện tay quẳng thiết bị bắn nặng nề trên vai xuống, quay đầu chạy luôn.
"Liên Vũ!!"
Ôn Chước nhắc nhở một tiếng, Liên Vũ thẳng tay đập mạnh vào trần trực thăng, cả cái trực thăng vỡ tan trong độ cao chưa đến mười mét!
Hà Liễm xoay người túm lấy phi công.
Giây tiếp theo là tiếng xác trực thăng tiếp xúc với mặt đất.
Bụi bặm bay lên, nhảy múa trong ánh nắng gắt.
Đám Ôn Chước đáp xuống đất một cách vững vàng.
Phi công nhắm mắt lại, toàn thân co rúm lại, Liên Vũ không kìm được vỗ vai gã: "Anh hai à! Anh hai ơi! Anh mở mắt ra nhìn xem, anh vẫn còn sống đây này!"
Phi công chậm rãi mở mắt ra, phát hiện ra bọn họ đã đáp xuống giữa đống đổ nát của thành phố cũ.
Xung quanh là ô tô bị phủ đầy bụi, các kiến trúc hai bên đường sau khi bị ném bom đã trở nên tan hoang thê thảm.
Cửa sổ vốn đã lung lay chực rơi xuống, sau khi níu kéo được hai ba giây trên cao thì rơi xuống đất đánh xoảng, phát ra một loại tiếng đổ vỡ.
Không mở mắt ra còn được, vừa mở mắt ra... gã phi công cảm thấy mình rơi chết hoặc bị bắn chết còn sướng hơn.
Một đám quái vật bao vây quanh họ.
Trong số chúng có con thì lảo đảo nhảy lên đỉnh ô tô đậu ven đường, nhìn chằm chằm vào họ như hổ đói, miệng nó chảy ra chất nhầy màu xanh, rơi tí tách.
Có con thò đầu ra từ trong các toà nhà ven đường, có thể sà từ trên cao xuống bất cứ lúc nào.
"Là thú vật dị dạng vì kí sinh thất bại..."
Liên Vũ và Hà Liễm lục quanh Âu phục trên người, chỉ thấy trong áo khoác đeo một loạt viên thuốc màu huỳnh quang, hai người không hẹn mà đồng thời rút súng sau lưng ra.
"Nhiều... nhiều thế này... giết không hết..."
Sinh vật sống còn tươi khiến những con quái thú bị bỏ đói quá lâu này sắp trở nên điên cuồng.
"Hà Liễm, tiết kiệm thời gian."
Ôn Chước lạnh lùng lên tiếng.
Hà Liễm đáp: "Em hiểu rồi."
Cậu ta cất súng, nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, vô số quái thú ùa ra từ khắp tứ phía.
Phi công sợ đến nỗi cúi sụp xuống ôm đầu.
Họ sắp sửa bị cắn xé thành mảnh vụn!
Hà Liễm đột ngột mở mắt ra, cặp mắt cậu ta bốc cháy màu xanh huỳnh quang.
Bên tai Liên Vũ vang tiếng nhắc nhở của hệ thống: "Quan chấp hành cấp một Hà Liễm, độ hoạt động của Angela đạt 60%, xin chú ý."
Sức mạnh vô hình đột ngột toả rộng.
Đám quái thú đáng sợ đó lần lượt gục xuống, như thể mất đi năng lực hành động vậy, bất kể giãy giụa thế nào cũng không thể đứng dậy được.
"Liên Vũ, em trông chừng Hà Liễm."
"Em sẽ bảo vệ cậu ấy, thầy yên tâm đi đi." Liên Vũ gật đầu.
Ôn Chước hơi lùi lại phía sau, lấy đà một cái, cả người lao đi như một cơn gió.
Quái thú tập kích còn chưa lại gần Ôn Chước đã bị một luồng sức mạnh hung dữ đè xuống đất, Ôn Chước dốc hết sức chạy, như băng qua nơi trống trải.
"Quan chấp hành cấp một Hà Liễm, độ hoạt động của Angela đạt 70%, xin chú ý."
Ôn Chước càng đi xa, độ hoạt động của Angela trên người Hà Liễm càng phải tăng lên mới có thể trấn áp được đám quái thú chắn trước mặt Ôn Chước.
Liên Vũ đá văng quái thú bị tê liệt gần đó, đến bên một chiếc ô tô, cậu quét lớp bụi dày xuống, nhìn hồi lâu: "Chiếc xe này vẫn còn chạy được, vẫn còn ít xăng."
Nói xong, Liên Vũ liền dứt khoát làm rung vỡ kính, chui vào trong.
"Nhưng không có chìa khoá thì cậu lái kiểu gì?"
"Dòng xe này có chức năng lái tự động."
Nói dứt câu, Liên Vũ lục lọi trong xe một lúc, thế mà cậu lại tìm được một sợi dây sạc điện thoại, sau đó cắm vào điện thoại mình, nghịch hồi lâu, đèn xe sáng lên, vậy mà xe lại nổ máy thật!
"Anh lên trước đi, chúng ta phải cố gắng ở gần giáo sư Ôn, nếu không Hà Liễm sẽ phải không ngừng nâng cao độ hoạt động của Angela đến phạm vi năng lực khổng lồ để mở đường cho giáo sư."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com