Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[11] Thúc Thoại

Chương 11:

Trần Tiết Thừa ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ cho khách ở trong văn phòng rộng lớn; nhìn trợ lí riêng của Trần Mặc ở bên cạnh đang châm nước rót trà; lại nhìn Trần Mặc nghiêm mặt trao đổi, chỉ ra lỗi sai cần sửa lại, vừa dặn dò lại hợp đồng nào cần đổi ngày họp.

Mà anh chỉ có thể nhàm chán ngồi yên tại chỗ, vẫn chưa hiểu biết về cách vận hành ở trong công ti mới lại xa lạ này, nên không có cách nào tham dự vào công tác của Trần Mặc được, chỉ đành phát ngốc mà ngồi một chỗ.

Anh vốn không phải là người thích ngồi một chỗ yên lặng, có thể đợi lâu đến bây giờ cũng đã là cực hạn của anh, liền quyết định tùy tiện tìm lí do để nói qua một tiếng với Trần Mặc, lập tức chuồn ra ngoài đi lắc lư dạo chơi.

-Tôi đi WC đây.

Anh nói với Trần Mặc đang tập trung tinh thần nhìn máy tính xử lí công việc, đối phương liếc mắt nhìn anh một cái, kêu trợ lí đến.

-Dẫn anh ấy đi WC.

Trợ lí gật gật đầu, liền đi theo sau Trần Tiết Thừa, "Mời ngài đi theo tôi." Trợ lí treo nụ cười mỉm ở trên mặt, duỗi tay ngăn anh lại.

Trần Tiết Thừa trợn trắng mắt trong lòng mắng: Tôi chỉ là đi WC có cần phải theo sát vậy không hả? Cũng không làm gì... Cho nên, anh lại nở nụ cười tươi đầy hiên ngang, nói với nữ trợ lí có khuôn mặt đáng yêu – dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp:

-Không cần làm phiền, chỉ cần nói cho tôi biết WC ở đâu là được rồi nha.

Nói xong cũng không chờ người ta có thời gian kịp phản ứng, liền đẩy cửa kính văn phòng ra.

Trợ lí khó xử mà nhìn nhìn Trần Mặc. Đốt ngón tay của Trần Mặc gõ hai nhịp lên mặt bàn, ý bảo trợ lí:

-Theo sau, giám sát chặt chẽ anh ấy.

Ý tứ rõ ràng rằng: anh có chút hành động kì lạ gì đó, lập tức báo cho hắn biết.

?

Trần Mặc quản lí điều hành công ty kinh doanh không tồi, có thể thấy được cha dượng của hắn ôm kì vọng cao đối với hắn là chính xác đi. Một đường quan sát tất cả, đây là đánh giá của Trần Tiết Thừa đối với cái công ty. Sau khi anh đi WC xong, không hề có ý muốn quay về, cũng mặc cho Trần Mặc có hoài nghi anh vì sao đi WC lâu như vậy.

Nếu mà Trần Mặc nổi giận, thì anh cũng có lí do là mình đi ra xong bị lạc đường, đành phải vừa đi vừa dạo quanh. Tuy rằng anh cũng thấy cái lí do này quá là sứt sẹo, nói không chừng chỉ cần liếc mắt một cái là đã bị nhìn thấu anh đang nói dối đi; nhưng chọc Trần Mặc nổi giận thì bất quá hậu quả tệ nhất là lại đè lấy anh chịch một trận đi, cảnh tượng thảm hại hơn thì vốn không có nữa.

Ngoại trừ hàng ngày phía sau của mình gặp phải lăng nhục ra, thì không thể không nói Trần Mặc vẫn phụng dưỡng anh mặc đẹp ăn ngon. Điều này làm cho một kẻ – xưa nay chưa từng có chí hướng gì trong cuộc đời mình như anh vừa bối rối lại vừa thoải mái hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Anh đi dạo tới bộ phận nhân sự, vừa đánh giá những thiết bị mới mẻ trong đó lại âm thầm tấm tắc hiếu kì; vừa hâm mộ lại ghen ghét cái đãi ngộ cực tốt của công ty này với nhân viên. Đến cả tiền lương của vị trí giám đốc cùng cấp tại đây cũng cao hơn gấp mấy lần công ty cũ của anh nhiều.

Từ chức là đúng! Chỉ là tiếc thành quả đã dốc sức vất vả mấy năm nay thôi.

Trần Tiết Thừa thầm than ở đáy lòng, lại vui vẻ với lí do may mà bản thân không cần phải chịu khổ thêm một ngày nào ở cái công ty cũ nữa.

Ngay khi anh đang dừng lại ở ngoài văn phòng nhân sự để âm thầm than thở, cảm khái; bỗng có giọng nói gọi anh lại: " Anh... là Trần Tiết Thừa sao?" Thoạt nhìn, đối phương là một nữ nhân viên văn phòng, cô gái đứng nhìn Trần Tiết Thừa đứng bên cửa, chần chờ mở miệng, có chút không xác định.

Ai? Trần Tiết Thừa quay đầu, nhìn thấy cô gái đang ôm theo một xấp tư liệu như là đang định đi báo cáo kết quả công tác; đối phương có một khuôn mặt xinh đẹp, hàng lông mi cong vút cùng với cặp mắt to; đúng là loại hình bạn giường trước đây của anh, nhưng mà anh vẫn chưa nhớ ra cô gái này là ai.

Đối phương thấy ánh mắt nghi hoặc của anh lại thêm vẻ mặt đang cố sức nhớ lại nhưng lại vẫn chưa nhớ ra nổi kia, chợt xẹt qua tia khinh thường trong mắt.

Cô gái mở ra đôi môi được tô son đẹp đẽ, lên án nói: "Đúng thật là anh không hề nhớ ra tôi đi! Tôi đã từng hẹn gặp anh ở tại phòng của Gót Nhọn đây, ly Dry Martini, anh quên rồi sao?"

Còn nhớ rõ, vào lúc đó, người lãnh đạo trực tiếp nào đó đã thẳng thắn đặt một tờ bút tiền boa lớn lên trên bàn để ở trước mắt cô, tiếp theo lạnh lùng nói với cô: 『 Người đàn ông đã hẹn với cô vào tối nay là người của tôi, cô không cần đi gặp anh ấy. 』Cộng thêm tên thiếu niên đang cười hì hì mà thêm mắm dặm muối, 『 Anh ấy tên là Trần Tiết Thừa, cô nên nhớ kĩ. Nhớ rõ nghe được cái tên này thì đừng nên đến trêu chọc anh ấy, anh ấy chính hoa thơm đã có chủ rồi nha. 』 Tiếp theo, hai người liền thuận tay lấy đi thẻ phòng của cô rồi lần lượt rời đi.

Không ngờ được cô, chỉ là tới làm bartender đứng quầy barthay thay bạn mà thôi; ai biết được lại sẽ gặp được người lãnh đạo trực tiếp công ty mình chứ; càng không tin nổi là người đàn ông vừa mới gạ gẫm mình lại là một tên gay! Không phải ở trên cánh tay của anh ta, rõ ràng dán giấy note chính là màu xanh lá mạ lên tay hay sao!

Trần Tiết Thừa nhìn nữ nhân viên văn phòng ngây người trong phút chốc, mới phát hiện ra khuôn mặt của cô gái này giống với gương mặt của cô em mặc áo choàng nóng bỏng hôm trước, lột bỏ lớp trang điểm đậm màu khói, thì dáng người nóng bỏng – trước nhô sau vểnh này, không phải là nữ bartender kia thì là ai!?

Trần Tiết Thừa lập tức nhớ lại hậu quả xảy ra tiếp sau ngày hôm đó, liền sợ hãi.

Thấy vẻ mặt của anh như là nhìn thấy quỷ, cô gái giận sôi máu: "Nhớ ra rồi? Anh cái tên gay này! Nếu đã là đồng tính luyến ái thì sao không dán lên giấy note màu lam hả, còn dám giả dạng thành khác phái luyến để gạ gẫm tôi!"

Đây là lần đầu tiên. Trần Tiết Thừa bị người đối mặt mắng là đồng tính luyến ái như này. Đột ngột vậy, khiến anh ngây người chốc lát; ngay giây sau, anh lại buồn bực mà cúi gằm mặt xuống, anh rất muốn hét to rằng mình không phải gay. Nhưng do mấy lời này của cô gái vang vọng khắp hành lang thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trong văn phòng; mọi người đều sôi nổi dò đầu tò mò nhìn ra ngoài. Anh lo anh lại hét to lên thì chỉ sợ càng đưa tới thêm một đống người nhiều chuyện.

Anh vội tiến lên nhỏ giọng nói:

-Đừng lớn tiếng như vậy được không, việc lần trước tôi rất xin lỗi.

Đối mặt với phụ nữ, anh vốn luôn rộng lượng, bày ra vẻ phong độ lịch sự của anh; trước cứ xin lỗi đã là ổn rồi,

-Hai ta có thể tìm chỗ riêng tư một chút để nói chuyện không nha? Bời vì tất cả chỉ là hiểu lầm...

Nhưng cô gái lại bày ra vẻ mặt 'tôi không nghe, tôi không nghe, tất cả những lời anh nói tôi đều không tin nổi', "Tôi với anh không có gì cần nói rõ cả!" Nói xong, cô liền quay đầu, chân giẫm giày cao gót phát ra tiếng 'cồm cộp' đi xa.

-Khoan đã!

Trần Tiết Thừa nóng nảy. Nhưng anh không muốn ở trước công ty mới sắp bước vào làm này lại bị người ta hiểu lầm là đồng tính luyến ái; hiểu lầm này hại anh không thể tán gái (...) được nữa thì cuộc sống sau này phải làm sao đây. Cho nên, anh gấp gáp đi tới, vội giữ chặt lấy cánh tay của cô gái, vừa muốn mở miệng; ngay tức thì, nghe thấy một giọng nói từ phía xa truyền đến khiến anh sợ đến mức lẹ làng buông tay, lùi xa vài bước:

-Chú à.

Đang đứng tại chỗ cách anh vài bước, Trần Mặc đang mỉm cười. Hắn cười rộ lên liền rất đẹp; kẻ không biết sẽ cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân; nhưng giờ khắc này, Trần Tiết Thừa chỉ cảm thấy mình lạnh lẽo, giống như cả người đều bị gió lạnh thổi qua vù vù, không hề cảm nhận được chút gió xuân nào, đúng là bị đông cứng hệt như băng đá vậy.

Trai đơn gái chiếc lại lôi lôi kéo kéo ở trên lối đi, nếu không phải là người yêu thì chính là đang đóng phim đi.

Không... Tất cả chuyện này đều là hiểu lầm nha——

Đây là tiếng lòng hét hò thảm thiết của Trần Tiết Thừa. Anh cảm thấy dù nhanh miệng tự giác giải thích thế nào đi nữa thì có nhảy xuống sông Hoàng cũng rửa không sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com