CHƯƠNG 127: BIẾN KHÉO THÀNH VỤNG
Ở bất kỳ một nơi nguy hiểm nào, thì vĩnh viễn vũ khí luôn là thứ có sức hấp dẫn bậc nhất hơn bất cứ điều gì.
Dù cho trong tâm bạn chỉ mong có thể rúc trong một góc xó xỉnh nào đó làm tổ đến tận vĩnh hằng, đến tận khi trời hoang đất già, cũng sẽ mong ngóng, cũng sẽ hy vọng vào một thời khắc nào đó được cầm cây nỏ trên tay mình. Cứ như thế, kể cả khi người trong gương tự tìm đến cửa, bạn vẫn còn có ý định leo lắt ấy là mở ra một con đường sống cho bản thân.
Nên việc lấy nỏ làm món mồi béo bở thế này quả thật là một ý tưởng tuyệt diệu mà.
Mọi người một giây trước đó còn khiếp hoảng, nhưng ngay giây sau đã hiên ngang hùng dũng đi xuống lầu.
Bỏ lại năm người bị trói vẻ mặt đầy ngơ ngác.
"Sao tao cứ thấy tụi nó cực kỳ hưng phấn là thế nào ấy nhỉ? Tụ lại thành một đám 10 đứa, *ụ mẹ nó điên hết rồi!" Đầu đinh theo thói quen mở mồm ra chửi thề, nhưng nay vừa mắng xong lại phản xạ có điều kiện mà rụt cổ lại.
"Mày run cái gì, ai cũng đi xuống lầu hết rồi, không ai thèm bịt mồm mày lại đâu."
"Phản xạ có điều kiện thôi." Đầu đinh lẩm bẩm: "Mày không biết đâu, hai tên kia trông thế chứ khó đối phó lắm."
"Sao tao lại không biết chứ, mày cứ nhìn cái khuôn mặt bầm xanh bầm tím của tao là rõ."
Đầu đinh vẫn đang lẩm bẩm: "Hai cái thằng kia điên thì không nói đi, thế quái nào mà cả bà bầu cũng đi theo hóng hớt nữa chứ! Cái bụng to bành ki đến thế kia của cô ta thế mà vẫn chạy hay đánh đấm được? Má điên hết mẹ nó rồi, cái đội này toàn là đồ điên hết."
Đồng đội vừa nói vừa nghiến răng xoay xoay cổ tay, "Đừng đồ điên này đồ điên nọ nữa, mày sợ đau à? Không sợ thì cứ nghe tao nói một câu, tháo cổ tay trái ra khỏi sợi dây thừng rồi dùng lực bẻ thật mạnh nó ra, mấy phần còn lại sẽ dễ gỡ hơn nhiều. Nhân lúc bọn nó xuống lầu thả mồi câu rỗng kia, mình phải nhanh nhanh chạy đi."
"Ừ, tao thà bị đứt mất tay cũng không muốn bị cái đám người trong gương kia bao vây đâu." Đầu đinh rùng mình một cái, "Lúc trước thoát khỏi vòng vây thành công chỉ là do may mắn thôi. Nhưng mà nỏ còn trong tay bọn nó......"
"Đừng quan tâm mấy cái nỏ nữa, chỗ này cũng nhường cho chúng đi, chạy trước rồi nói sau."
Trong lúc bọn họ đang ra sức giãy giụa ở trên thì dưới lầu đang bàn tới bàn lui nên để nỏ ở đâu.
Ở trung tâm lầu một của rạp chiếu phim là một khoảng trống, đối diện đó là cửa vào với cửa kính, nơi đó không có bất cứ vật cản nào để che giấu. Nếu đặt nỏ ở đó, người đi ngang qua chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy ngay.
Vu Văn tính tình thẳng thắn liền cho rằng chỗ đó quả là vị trí hoàn hảo.
Dương Thư lập tức phản đối: "Quá giả trân, nếu là tôi thì chắc chắn không thèm tin đâu. Giỡn gì vậy chứ, có thể tìm được nỏ ở nơi dễ thấy như vậy thì nhất định đã bị người khác chiếm lâu rồi, sao có thể vẫn còn nằm lù lù ở đó được, một là nỏ hư, hai là bẫy thôi."
Ngô Lợi nói: "Có chút cẩn trọng sẽ không tin đâu."
"Có lý, tốt nhất vẫn giấu đi thì hơn." Bạn học - gió chiều nào theo chiều đó - Vu lại nói: "Vậy để đằng sau quầy bar đi, chỗ anh em chạm trúng cái xác khô á, chỗ đó khuất lắm."
Du Hoặc liếc mắt nhìn cậu: "Khuất thế thì đến sang năm cũng chẳng có ai phát hiện."
Vu Văn tủi thân lùi về sau.
Cuối cùng thì Tần Cứu đặt nỏ ở vị trí rất chú ý.
Anh đặt bên cạnh bức tượng đá bị đổ. Nhìn từ bên cửa sổ qua, cây nỏ đã bị máy bán vé chắn hơn phân nửa, chỉ lộ ra một góc rất nhỏ. Đây quả thực là vị trí rất dễ bị bỏ qua, mà ánh sáng từ cửa sổ lại cố tình chiếu rọi ngay chỗ đó, lại càng dễ dàng câu dẫn ánh mắt người ta nhìn sang đó.
"Xong rồi, tạm thời cứ để vậy đi." Sở Nguyệt tìm một góc chết rơi vào điểm mù, kéo mọi người qua đó, ngồi canh đồng đội đáng yêu mới của bọn họ tới.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân.
Ánh mắt Du Hoặc vừa động, giơ hai ngón tay lên với Tần Cứu.
Có hai tiếng bước chân, một tiếng thì lê lết kéo dài, có lẽ là do mệt quá. Tiếng còn lại thì tần suất thấp hơn, hẳn là một người cao bước chân rộng. Y nghi là một nam một nữ.
Du Hoặc đoán không sai, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang bước tới đây.
Chàng trai có mái tóc xám bạc, còn cô gái là một người Latinh điển hình. Qua dáng người có thể thấy thể trạng bọn họ chắc không tồi. Nhưng hình như trước đó đã từng bị thương qua, trông chật vật thấy rõ.
Trên thực tế khi kiểm tra đến được môn thứ tư, những thí sinh tuổi quá lớn hoặc quá nhỏ đều không thể gặp được nữa, tất cả đều tập trung ở nhóm tuổi từ mười sáu mười bảy cho đến ba lăm tuổi. Ngay cả dù cho hình thể tương tự nhau cực kỳ, thì suy cho cùng thân thể với tố chất không tốt thì cũng không đi đến tận bây giờ được.
Cho nên cái tổ đội tám người này của Du Hoặc mới càng có vẻ kỳ lạ hiếm có.
Đôi nam nữ cảnh giác với tình huống sương mù mịt mờ thế này, khom lưng vòng qua rạp chiếu phim.
Lúc đi qua cửa, cô gái đứng thẳng người, theo thói quen mà liếc mắt nhìn xung quanh cửa trước.
Bọn họ giao tiếp rất nhanh, chàng trai còn mang theo khẩu âm của người Ý, nhưng không ảnh hưởng gì mấy đến khả năng nghe hiểu của nhóm Du Hoặc.
"Đừng nhìn, đi thôi. Đi đến ngôi nhà mái xám ở phía đối diện kìa, căn nhà đó thoạt nhìn không tệ. Mặc kệ nói thế nào, có thể tìm được một cây nỏ cũng đã là may mắn lắm rồi." Chàng trai nói.
"Gượm đã." Cô gái đi được hai bước rồi lại lui về, tựa lên cửa sổ lần nữa.
"Sao vậy?"
"Hình như em thấy nỏ thật." Cô gái vẫy vẫy tay nói: "Anh lại xem này."
"Không thể nào." Chàng trai lẩm bẩm quay lại, còn không quên cảnh giác mà nhìn phía sau vài lần: "Ở nơi rộng lớn thế này nhất định là mục tiêu hàng đầu của rất nhiều người, ắt hẳn phải bị người ta lục soát qua rồi chứ."
"Em thấy thật mà, ở đó đó." Cánh tay của cô gái thò qua tấm kính vỡ nát, chỉ vào góc nào đó nói: "Đó là nỏ đúng không?"
Chàng trai kinh ngạc nói: "Đúng vậy, là nỏ thật đó!"
"Anh đến đây đi, mình trèo vào lấy nó ra." Cô gái chống lên cửa sổ định trèo qua, lại bị ngăn cản.
"Từ từ, anh vẫn cảm thấy nó có vấn đề." Chàng trai hơi chần chờ.
"Thành thật mà nói thì vị trí đó cũng khó thấy lắm, lúc đầu em nhìn thiếu chút đã không thấy rồi." Cô gái nói, "Đừng nghĩ nhiều vậy, thà có vũ khí còn hơn tay không. Chúng ta cũng đâu đi đâu khác, chỉ là lầu một thôi mà."
Tròng mắt chàng trai chuyển động, thầm nghĩ cũng đúng. Nếu có người trốn trong căn nhà, cũng sẽ lên tầng cao nhất mà trốn, tầm nhìn tốt có thể báo động sớm, còn nếu không cũng có thể nhảy ra từ cửa sổ. Mặc kệ nói sao thì lầu một là chắc chắn không thể nào.
Hai người lập tức đồng thuận, một trước một sau trèo vào.
Kết quả chân vừa chạm vào nơi đặt nỏ, vừa ngẩng đầu đã đối diện với một loạt ánh mắt.
Đúng là một loạt.
Da đầu chàng trai ong một tiếng như muốn nổ tung, cô gái thì suýt tí nữa đã hét lên.
"Good afternoon." Tần Cứu giơ tay chào hỏi bọn họ, dùng ngôn ngữ bọn họ có thể nghe hiểu giải thích nói: "Đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn lập tổ đội 10 người thôi, có hứng thú không?"
Đôi nam nữ hét lên wtf, holyshit các kiểu loạn xạ cả lên, nỏ cũng chưa chạm vào đã quay đầu chạy mất xác.
Vừa rồi còn chật vật lê lết như sắp "đi" tới nơi, thoắt cái đã chạy biến chẳng còn hình dáng.
"Phản ứng ghê vậy sao?" Tần Cứu nhướng mày nói.
Du Hoặc dựa vào tường nói: "Có lẽ cảm thấy giây tiếp theo người trong gương trong phạm vi 1km sẽ lập tức đuổi tới giết."
Sở Nguyệt nói: "Chờ thêm lát nữa xem, nếu không chúng ta cứ tránh trước đã, để lại vài người không có tính uy hiếp lại đây thôi?"
Địch Lê với Vu Văn xung phong nhận việc, Thư Tuyết cũng đỡ eo bắt đầu giả thành "bà bầu thật".
Không phụ sự mong đợi của mọi người, năm phút sau, một anh trai da đen im lìm không buồn hé miệng bước vào.
Lần này càng khoa trương hơn, anh ta gần như hòa làm một với bóng đêm, trừng đôi mắt trắng dã đầy khiếp sợ nhìn Thư Tuyết, có thể là đang suy nghĩ xem bụng to như thế mà sao có thể lết được đến tận môn thứ tư.
Anh trai lag trong một giây đồng hồ, liền đoán ra nơi này có bẫy. Ngay cả cơ hội cho Địch Lê mở miệng cũng không có, liền xoay người chạy biến luôn.
Rồi cứ tiếp đợt sóng thứ ba, rồi thứ tư......
Bọn họ đợi suốt một giờ liền, không một con cá nào nguyện ý cắn câu để điên cuồng cùng họ.
"Thôi bỏ đi, đừng ôm cây đợi thỏ nữa, cứ dứt khoát xách nỏ đi tuần phố luôn đi." Sở Nguyệt đề nghị, "Ba cây nỏ, chúng ta mỗi người một cây, còn mấy người bọn họ thì trước tiên thì cứ ở đây trốn một lát đi, quét sạch sẽ chỗ này rồi mình đổi địa điểm."
Cả bọn Vu Văn nghe xong ngây ra như phỗng.
Tiệc buffet đã đủ kinh dị rồi, tuần phố lại là cái ý tưởng quỷ ma gì nữa đây?
Có điều cái đề nghị đáng sợ này cuối cùng cũng không thành hiện thực, bởi vì có người đã mang niềm vui bất ngờ đến cho họ ——
Trong khoảng thời gian bọn họ còn đang lừa đồng đội mới vào, nhóm đầu đinh thế mà thật sự đã tìm cách tháo được hết sợi dây thừng trói chặt, lợi dụng ưu thế vóc dáng nhỏ nhắn, trèo ra từ cửa sổ bên hông, trực tiếp trốn thoát từ lầu bốn.
Đáng tiếc vận may của họ quá kém, chưa chạy được bao xa đã nhìn thấy một cảnh tượng quá đỗi thân thuộc.
Có một bóng người quỳ gối trong màn sương dày đặc, vùi đầu vào thứ gì đó, thỉnh thoảng phát tiếng liếm mút sột soạt.
Thời điểm họ chạy đến, tiếng liếm mút bỗng nhiên ngưng bặt, bóng người kia ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam trong suốt tỏa sáng trong màn sương dày. Nhìn từ xa, cả khuôn mặt nó tựa như chỉ có mỗi cặp mắt ấy, cùng với một mảng máu lớn bên miệng.
Không ổn rồi!
Người trong gương!
Hơn nữa không chỉ có một con.
Giây tiếp theo, giữa màn sương mù dày đặc lại xuất hiện thêm mấy bóng hình cao gầy, nhanh chóng tới gần họ, càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Tốc độ của bọn chúng thực sự rất nhanh, như thể mỗi lần chớp mắt, bọn chúng sẽ đột nhiên tiến về trước cả một đoạn dài.
Tiếng thét thảm thiết đến chói tai của đầu đinh bị buộc đè nén trong cổ họng, chân cẳng mềm nhũn, quay người bỏ chạy.
Bọn họ mới vừa chạy chưa được vài bước, liền đụng mặt mấy thí sinh khác ở khúc ngoặt.
Mấy người kia đã hình thành phản xạ có điều kiện, vừa thấy bọn họ đang chạy trốn, nhanh chóng quyết định chạy theo luôn.
"Mẹ nó! Chạy theo tụi tao làm gì?!" Đầu đinh đang chạy như bay cả giận nói.
"Không phải có người trong gương đang đuổi theo sao!!!" Nhóm thí sinh đáp lại.
Bọn họ đang chạy trốn trong cơn hoảng sợ nên làm gì chọn đường, chờ tới khi phản ứng lại, đầu đinh phát hiện bọn họ đã chạy về tới cửa rạp chiếu phim.
Giờ thì hay rồi, mười người đã tề tựu đông đủ......
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn còn nghe được tiếng bước chân của rất nhiều người trong gương đang chạy tới.
-----------------------
Editor: Mở bát đầu năm nha 🥳🎊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com