Chương 35
Edit by meomeocute
Bên kia, quỷ sai túc xá.
Từ Tiểu Hi và Minh Đào Đào không biết chuyện đã xảy ra bên ngục giam. Sau khi bàn bạc xong việc học võ với Quỷ Tướng, bọn họ liền bận rộn với những việc khác.
Chính xác mà nói, là Từ Tiểu Hi bận rộn vẽ tranh, còn Minh Đào Đào ngồi bên cạnh cùng cậu.
Trên một tấm ván giường, hai con quỷ nhỏ chen chúc ngồi chung, khiến Từ Tiểu Hi có chút không quen. Cậu không hiểu Minh Đào Đào làm thế nào mà có thể thân thuộc một cách tự nhiên như vậy.
Nhìn động tác vẽ tranh thành thạo của cậu, hơn nữa thành phẩm lại cực kỳ kinh diễm, Minh Đào Đào không nhịn được hỏi:
"Tiểu Hi, lúc còn sống ngươi học vẽ tranh sao?"
Từ Tiểu Hi tay không ngừng vẽ, đáp: "Ừm."
Minh Đào Đào tràn đầy sùng bái: "Lợi hại thật!"
Từ Tiểu Hi bất đắc dĩ cười: "Cái này có gì lợi hại đâu?"
Xuống âm phủ rồi, kỹ năng vẽ tranh hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Minh Đào Đào: "Chính là rất lợi hại! Mặc dù ta không hiểu hàm ý sâu xa trong bức tranh, nhưng có thể nhìn ra ngươi dành trọn tình cảm cho người trong đó, hơn nữa vẽ rất sống động. Nữ nhân trong tranh là ai vậy?"
Từ Tiểu Hi: "Mẹ ta."
Minh Đào Đào nhận ra trước đó giấy vẽ từng bị thấm nước, giọng điệu trầm xuống: "Tiểu Hi, có phải ngươi nhớ người nhà không?"
Đôi mắt đen của Từ Tiểu Hi khẽ dao động, đuôi mắt ửng đỏ: "Ừm."
Rất nhớ, rất rất nhớ.
Minh Đào Đào thở dài: "Chuyện này cũng không có cách nào khác. Bọn họ là người, chúng ta là quỷ, đã không thể gặp lại nữa rồi."
Tay Từ Tiểu Hi khựng lại, hỏi Minh Đào Đào: "Ngươi thì sao? Xuống âm phủ bao lâu rồi?"
Minh Đào Đào đếm đốt ngón tay tính toán, đáp: "Chắc cũng bốn, năm năm rồi."
Từ Tiểu Hi: "Vậy ngươi hẳn cũng rất nhớ người nhà đúng không?"
Minh Đào Đào lắc đầu: "Cũng không hẳn. Lúc ta mất, trong nhà đã không còn ai nữa rồi."
"Cha mẹ mất từ khi ta còn nhỏ, ta lớn lên cùng bà nội. Sau đó, khi ta 23 tuổi, bà nội cũng mắc ung thư mà qua đời. Không bao lâu sau, ta cũng xuống đây."
Nghe xong, lòng Từ Tiểu Hi không khỏi quặn thắt, cậu không thể tưởng tượng được Minh Đào Đào lúc còn sống lại trải qua quãng thời gian chua xót như vậy.
Nếu là cậu, e rằng không thể chống đỡ nổi.
Thấy vẻ đau lòng trong mắt cậu, Minh Đào Đào cười: "Đừng nhìn ta như vậy. Bà nội đối xử với ta rất tốt, dù không có cha mẹ nhưng ta vẫn có một tuổi thơ hạnh phúc. Sau khi trưởng thành, ta dựa vào bản thân để sống, không thiếu ăn mặc. Ngược lại là ngươi, lúc còn sống thế nào?"
Từ Tiểu Hi cụp mắt, kiên định thốt ra hai chữ: "Rất tốt."
Gia đình hòa thuận, người thân yêu thương nhau, không lo cơm áo. Chính bản thân cậu cũng coi như có chí tiến thủ, dù là học hành hay vẽ tranh đều đạt được thành tích không tệ. Dù đoản mệnh, nhưng mười tám năm trước đó cậu thực sự đã sống vô ưu vô lự, thuận buồm xuôi gió.
Minh Đào Đào: "Vậy thì tốt."
Từ Tiểu Hi: "Cho nên ta không muốn dễ dàng quên đi họ. Nhân lúc còn nhớ rõ, ta cố gắng vẽ lại tất cả, rồi viết nhật ký ghi chép lại chuyện lúc còn sống. Mấy chục năm sau, cho dù ta không còn nhớ, ít nhất khi nhìn thấy những thứ này, ta vẫn có thể hồi tưởng lại."
Minh Đào Đào: "Nhưng mà..."
Nhưng mà ghi lại rồi thì thế nào? Người và quỷ khác biệt, chỉ khiến bản thân rơi vào nỗi nhớ vô tận mà thôi.
Từ Tiểu Hi nghi hoặc: "Nhưng mà cái gì?"
Minh Đào Đào cười, đổi đề tài: "Nhưng mà giấy ở địa phủ đắt lắm."
Từ Tiểu Hi tán đồng: "Đúng vậy, rất đắt."
Số tiền cậu kiếm được trong hai tháng qua gần như đều dùng để mua giấy, vậy mà cũng chỉ mua được bốn, năm tờ, căn bản không đủ dùng.
Hơn nữa bây giờ còn có nhiều khoản chi khác, khiến tiền bạc càng thêm eo hẹp.
Giá mà cậu có thể nhận được đồ cúng thì tốt rồi. Người nhà nhất định đã đốt cho cậu rất nhiều lễ vật, như vậy cậu có thể muốn mua gì thì mua cái đó.
Từ Tiểu Hi đang miên man suy nghĩ thì bên cạnh vang lên một tiếng rung—là điện thoại của Minh Đào Đào.
Hắn lấy ra xem, rồi nói với Từ Tiểu Hi: "Là sư phụ ta, ta đi nghe máy một lát."
Từ Tiểu Hi gật đầu, nhìn bóng dáng tiểu quỷ áo đen bay đi rồi mới thu lại ánh mắt, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.
Chẳng bao lâu sau, Minh Đào Đào vừa gọi vừa nhanh chóng bay về phía cậu, giọng nói đầy hưng phấn: "Từ Tiểu Hi!"
Từ Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Sao vậy?"
Minh Đào Đào ghé vào cạnh giường, ôm lấy cột giường, cúi đầu nhìn tiểu quỷ áo trắng, mắt sáng rực: "Có một tin siêu lớn!"
Từ Tiểu Hi trong lòng khẽ động, còn chưa kịp hỏi thì Minh Đào Đào đã không thể chờ đợi mà chia sẻ ngay.
"Sư phụ ta vừa nói, ông ấy đi hành hình trong ngục, nghe từ Quỷ Tướng gác cổng rằng tên quỷ sai đáng ghét hôm qua đã bị Thất Gia dẫn đi rồi!"
Từ Tiểu Hi chưa hiểu lắm: "Cái này tính là tin tốt sao?"
Minh Đào Đào vội bổ sung: "Sư phụ ta nói hắn bị xích trói rồi bị lôi đi, hơn nữa Thất Gia còn cử một quỷ sai mới tới thay hắn. Chắc chắn là hắn đã phạm lỗi gì đó."
Nghe vậy, trên mặt Từ Tiểu Hi cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Vậy thì đúng là tin tốt thật."
Nếu tên quỷ sai canh ngục đó bị bãi chức, thì sau này cậu sẽ không cần lo lắng bị hắn gây khó dễ nữa.
Minh Đào Đào gật đầu liên tục: "Đúng vậy đúng vậy! Từ nay chúng ta không còn phải lo bị hắn quấy rối hay ức hiếp nữa rồi!"
Ngay sau đó, hắn lại nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Từ Tiểu Hi: "Vậy ngươi nói xem, chúng ta có cần học võ với Quỷ Tướng nữa không?"
Từ Tiểu Hi không chút do dự: "Học chứ."
"Dù ban đầu lý do chúng ta học võ là vì hắn, nhưng bây giờ cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc. Nếu không, lần sau gặp phải kẻ như hắn, chẳng phải vẫn sẽ chịu thiệt sao? Khiến bản thân mạnh hơn, dù thế nào cũng không có hại."
Minh Đào Đào nghĩ ngợi, rồi mạnh mẽ gật đầu: "Ngươi nói đúng!"
Từ Tiểu Hi vừa định nằm trở lại giường để tiếp tục vẽ, thì bị Minh Đào Đào bên cạnh vỗ nhẹ vào bắp chân: "Tiểu Hi, mau dậy, chúng ta đi chợ quỷ!"
Từ Tiểu Hi không hiểu, quay đầu nhìn hắn: "Đi chợ quỷ làm gì?"
Minh Đào Đào: "Chuyện vui lớn thế này, tất nhiên phải ăn mừng rồi! Đi thôi, ta mời ngươi ăn hương hỏa!"
Từ Tiểu Hi bất đắc dĩ cười khổ: "Thôi đi, Thất Gia chỉ mới dẫn hắn đi, còn chưa nói là hắn phạm tội gì đâu. Đợi có tin chính xác rồi hãy tính."
Minh Đào Đào: "Chậc, quan tâm thật hay giả làm gì? Dù sao cũng là tin tốt. Nếu có nhầm lẫn, thì chúng ta coi như ăn xong cho thỏa cơn thèm. Nếu đúng là hắn gặp xui xẻo, thì đến lúc đó chúng ta lại ăn mừng thêm một bữa!"
"…"
Từ Tiểu Hi bị lời hắn nói làm chút dao động, nhưng suy nghĩ một lúc, cậu vẫn từ chối: "Thôi bỏ đi, cấp trên không cho ta chạy lung tung. Trước đó bọn họ tới tìm ta mấy lần đều không gặp, tức giận không ít đâu."
Còn một lý do khác, là cậu không muốn tiêu tiền linh tinh.
Cũng không muốn để Minh Đào Đào mời mình ăn. Hương hỏa rất đắt, tuy cậu đã giúp hắn một tay, nhưng đối phương cũng đã mời cậu ăn một lần, xem như trả xong nợ ân tình. Làm gì có chuyện cứ để người ta mời mãi?
"Vậy à."
Minh Đào Đào có chút cụt hứng: "Được rồi."
Hắn cũng không muốn vì mình mà khiến Từ Tiểu Hi bị mắng.
Từ Tiểu Hi lại nói: "Nhưng ngươi có thể tự đi ăn mà."
Minh Đào Đào lập tức nghiêng người lại gần: "Ta không đi, ta muốn ở đây với ngươi."
"…"
Từ Tiểu Hi nhất thời không quen nổi cái kiểu tự nhiên như ruột thịt của hắn. Rõ ràng chỉ mới quen biết hôm qua, mà làm như đã thân nhau từ rất nhiều năm rồi vậy.
Nhưng có một tiểu quỷ ở bên nói chuyện cùng, Từ Tiểu Hi tất nhiên không để tâm.
Huống hồ Minh Đào Đào thường xuyên theo sư phụ đi dương gian câu hồn, luôn có thể kể ra vài chuyện mới mẻ thú vị.
Thời gian chớp mắt trôi qua, Từ Tiểu Hi đang vẽ mấy nhân vật Q phiên bản nhỏ của mẹ ở góc giấy trắng thì chuông triệu hồn vang lên.
Cậu lập tức dừng bút, đứng dậy quỳ ngồi trên giường, giải thích với Minh Đào Đào đang có chút ngẩn ra: "Ta phải ra ngoài kiếm tiền rồi!"
Minh Đào Đào nghi hoặc: "Kiếm tiền thế nào?"
Từ Tiểu Hi: "Dẫn tiểu quỷ đi đầu thai."
Minh Đào Đào kinh ngạc vui mừng: "Ta cũng muốn đi!"
Từ Tiểu Hi khó xử: "Có thể sẽ hơi mệt đấy."
Minh Đào Đào không để tâm: "Không sao."
Từ Tiểu Hi không từ chối nữa, thu giấy vẽ vào túi treo bên giường, dẫn Minh Đào Đào đến Hoàn Hồn Nhai nhận thẻ bài.
Lúc đầu, khi đi tìm hai tiểu quỷ đầu tiên, Minh Đào Đào còn hào hứng, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả với Từ Tiểu Hi cùng tiểu quỷ. Nhưng đến tiểu quỷ thứ ba, có thể thấy rõ hứng thú của hắn đã giảm đi.
Đến tiểu quỷ thứ tư, Minh Đào Đào nhịn một lúc lâu, đến khi đứng ngoài Hoàn Hồn Nhai tiễn tiểu quỷ đi xa, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà than thở: "Tiểu Hi, công việc của ngươi cũng mệt quá đi."
Từ Tiểu Hi cười: "Đúng vậy, chạy đi chạy lại, ban đầu đúng là hơi mệt, nhưng giờ ta đã quen rồi."
Công việc này cậu đã làm được hai tháng, sớm đã thành thạo.
Minh Đào Đào bĩu môi: "Thật thương ngươi quá đi."
Từ Tiểu Hi xua tay an ủi: "Không sao, chỉ xem như tự tìm việc làm để giết thời gian thôi."
"Hôm nay ngươi cũng chạy theo ta lâu như vậy, chắc mệt rồi, có muốn về nghỉ ngơi trước không?"
Minh Đào Đào hơi do dự.
Lúc đầu là hắn nằng nặc đòi đi theo, kết quả mới được một chút đã muốn rút lui, có vẻ không ổn lắm.
Từ Tiểu Hi nhìn ra sự ngại ngùng của hắn, giải thích: "Thật ra ban đầu ta cũng chưa quen, chạy được vài chuyến là mệt rồi. Ngươi thế này là bình thường, mau về đi."
Minh Đào Đào thấy đối phương cho mình bậc thang để xuống, cũng không làm bộ nữa, đáp: "Vậy được, ta về trước đây."
Từ Tiểu Hi: "Ừ."
Minh Đào Đào: "Ngày mai gặp lại."
Từ Tiểu Hi chợt nhớ ra, nhắc nhở: "Ngày mai chúng ta gặp nhau ở cổng Tây hoặc cửa ngục, tối nay ta không về ký túc xá, chờ chuông Kinh Hồn vang lên sẽ trực tiếp đi đến nhà ngục."
Minh Đào Đào: "Được, vậy gặp ở cổng Tây."
Từ Tiểu Hi nhìn bóng dáng tiểu quỷ áo đen bay xa, liền quay người đi thẳng đến U Minh Giới.
Tuy có Minh Đào Đào đi cùng, dọc đường không thấy cô đơn, nhưng vì để chiều theo hắn, Từ Tiểu Hi không thể không giảm tốc độ. Bây giờ tiểu quỷ đã đi rồi, cậu phải tranh thủ thời gian kiếm thêm chút tiền.
Hôm sau, chuông Kinh Hồn vang lên.
Khi Từ Tiểu Hi đến cổng Tây, đã thấy hai quỷ sai, một đen một trắng, đứng ở đó. Người mặc áo đen, trẻ tuổi khôi ngô, là Minh Đào Đào, còn người mặc áo trắng, già nua hiền hòa, là sư phụ hắn.
Từ Tiểu Hi đến gần lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, ta đến muộn rồi."
Sao có thể để bậc trưởng bối chờ mình chứ!
Minh Đào Đào không bận tâm, phất tay nói: "Không sao, để ta giới thiệu, đây là sư phụ ta, ngươi có thể gọi ông ấy là Tôn Bá."
"Sư phụ, đây là Từ Tiểu Hi, chính là vị anh hùng đã giúp ta tối hôm trước."
Tôn Bá gật đầu cảm ơn: "Tối đó thực sự cảm ơn Tiểu Hi rồi."
Từ Tiểu Hi có chút hoảng hốt, liên tục xua tay: "Không không không, Tôn Bá đừng nói vậy, ta cũng không làm gì cả."
Minh Đào Đào thấy bộ dạng bối rối của cậu, không nhịn được bật cười: "Ngươi đáng yêu thật đấy, đi thôi, chúng ta cùng vào nhà ngục."
Đây vẫn là lần đầu tiên Từ Tiểu Hi cùng các tiểu quỷ khác đi đến nhà ngục. Có Minh Đào Đào ở giữa điều hòa không khí, bầu không khí khá hài hòa.
Giữa đường, Minh Đào Đào còn đặc biệt năn nỉ Tôn Bá, nhờ ông vào trong ngục dò hỏi xem rốt cuộc tên quỷ sai canh giữ đó đã làm gì, phạm tội gì.
Có thể thấy Tôn Bá rất chiều chuộng tiểu đồ đệ này, Minh Đào Đào vừa làm nũng một cái, ông liền đồng ý.
Đến cổng nhà ngục, khi kiểm tra thẻ bài, Tôn Bá như vô tình hỏi về tình hình của quỷ sai trông coi ngục, Dương Dũng.
Quỷ Tướng phụ trách kiểm tra thẻ bài cũng không giấu giếm, trực tiếp nói hết ra.
"Tội trạng đã định, tham ô hối lộ, chiều hôm qua bị hai quỷ sai lột quan bào rồi áp giải về, giờ đang bị giam trong đó."
Tôn Bá kinh ngạc: "Nhanh vậy?"
Quỷ Tướng thở dài: "Đúng vậy, nói cũng lạ, tự dưng Thất Gia sao lại để mắt đến hắn chứ?"
Tôn Bá: "Đúng là có hơi đột ngột."
Quỷ Tướng: "Ta thấy lần này Thất Gia, Bát Gia nghiêm túc rồi. Sáng nay đội trưởng chúng ta đi họp về đã đặc biệt căn dặn, bảo chúng ta sau này phải sạch tay sạch chân, phía trên bắt đầu điều tra tham ô rồi. Tôn gia, sau này ngài cũng phải cẩn thận đấy."
Tôn Bá mỉm cười đáp lại, sau đó dẫn đầu bước vào nhà ngục.
Từ Tiểu Hi và Minh Đào Đào nghe xong, liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Phía trên bắt đầu điều tra tham ô hối lộ rồi?
Sao lại đột nhiên như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com