Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Edit by meomeocute

"Chào các ngươi."

Một giọng nam trầm ổn, mạnh mẽ vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai tiểu quỷ.

Cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, thấy đối phương là một thanh niên anh tuấn rạng rỡ.

"Là các ngươi muốn học kỹ năng phòng thân sao?"

Từ Tiểu Hi: "Đúng vậy."

Minh Đào Đào: "Đúng đúng đúng, chính là bọn ta."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng Minh Đào Đào lại đặc biệt nổi bật, thu hút sự chú ý của quỷ tướng.

Hắn lại hỏi: "Có địa điểm chưa?"

Minh Đào Đào: "Không có."

Quỷ tướng suy nghĩ một lát, rồi nói: "Vậy đi theo ta."

Hắn dẫn theo hai tiểu quỷ họ Từ và Minh ra khỏi Đông Thành Môn, tiến về U Minh Giới.

Từ cách đối phương nói chuyện và dáng đi, có thể thấy rõ hắn thực sự là một quân nhân, khiến Từ Tiểu Hi nảy sinh cảm giác kính nể từ tận đáy lòng.

Minh Đào Đào kích động kéo tay áo tiểu quỷ áo trắng bên cạnh, nhỏ giọng mê đắm: "Có phải rất đẹp trai không?"

Từ Tiểu Hi: "...Ừm."

Trong ấn tượng của hắn, bộ đội đặc chủng hình như ai cũng rất phong độ, nhưng điều khiến họ trở nên nổi bật không phải là vẻ ngoài, mà là thực lực. Ngoại hình chỉ là một điểm cộng.

Minh Đào Đào cảm thán: "Chậc, thời gian sắp tới có thể liên tục nhìn thấy ngươi và hắn, ta cũng có thể thỏa thích rửa mắt rồi."

Từ Tiểu Hi chần chừ một chút, rồi hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Ngươi thích con trai à?"

Minh Đào Đào không né tránh mà đáp ngay: "Đúng vậy."

Sau đó hắn lại hỏi ngược lại: "Ngươi không thích sao?"

Từ Tiểu Hi lắc đầu.

Minh Đào Đào ngạc nhiên: "Sao có thể chứ, rõ ràng ta cảm thấy ngươi giống ta mà."

"Ngươi chắc chắn mình thích con gái?"

Từ Tiểu Hi: "Không... ta cũng không rõ nữa."

Hắn chưa từng yêu đương, cũng chưa từng có ý định đó. Chuyện tình cảm dường như chưa bao giờ khai mở trong hắn.

Minh Đào Đào: "Vậy ngươi có từng thấy hứng thú với nam nhân nào chưa?"

Từ Tiểu Hi: "Hình như... cũng không có."

Minh Đào Đào nhìn hắn đầy kinh ngạc, hỏi: "Ngươi... không lẽ là vô tính?"

Từ Tiểu Hi: "...Chắc là không đâu."

Minh Đào Đào chỉ về phía quỷ tướng phía trước, hỏi hắn: "Nhìn thấy hắn, ngươi có cảm giác gì?"

Từ Tiểu Hi: "Rất đẹp trai, cao lớn, nhìn có vẻ rất lợi hại."

Minh Đào Đào: "Muốn theo đuổi không?"

Từ Tiểu Hi lắc đầu như trống bỏi, tay cũng vẫy liên tục: "Không không không muốn."

Minh Đào Đào: "Vậy... còn tiểu quỷ trong ngục kia thì sao?"

"Không phải ngươi từng nói hắn đã cứu ngươi vài lần sao? Hắn cũng khá đẹp trai, ngươi có muốn theo đuổi không?"

Lần này, Từ Tiểu Hi không lập tức phủ nhận, mà nghiêm túc hồi tưởng lại dáng vẻ, tính cách của Trương Dực, cuối cùng thở dài lắc đầu: "Không muốn."

Hắn và Trương Dực vốn không cùng một đường. Dù cho Trương Dực lúc kiêu ngạo có phần đáng yêu, nhưng Từ Tiểu Hi hiểu rõ mình không chịu nổi sự độc miệng và tính khí nóng nảy của hắn.

Nếu như hắn không tức giận thì hình như...

Từ Tiểu Hi đột nhiên nhận ra mình đang nghĩ vớ vẩn cái gì, vội vàng lắc đầu thật mạnh, cố gắng hất bay những suy nghĩ linh tinh khỏi đầu.

Minh Đào Đào thấy phản ứng mạnh mẽ của Từ Tiểu Hi, tiếc nuối nói: "Tiểu Hi, ngươi có thể thật sự là người vô tính đó."

Từ Tiểu Hi: "..."

Cứ vậy đi, dù sao cũng đã thành tiểu quỷ rồi, yêu đương hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Minh Đào Đào nói: "Nhưng ngươi đừng bỏ cuộc, biết đâu vận mệnh của ngươi chưa đến."

Quỷ tướng đi trước dẫn đường, Minh Đào Đào đi theo phía sau không ngừng an ủi, không biết lúc nào đã đến nơi.

Quỷ tướng lên tiếng nhắc nhở: "Đến rồi."

Minh Đào Đào dừng lại, nhìn xung quanh thấy đất rộng vắng vẻ, có chút nghi hoặc, nhìn về phía quỷ tướng và hỏi: "Tiếp theo thì sao, chúng ta cần làm gì?"

Quỷ tướng nắm lấy cổ tay trái, xoay vài vòng tay, rồi đổi sang tay bên kia, quay sang tiểu quỷ áo trắng bên cạnh Minh Đào Đào và nói: "Ngươi lại đây, tấn công ta."

Từ Tiểu Hi: "...Cái này không được đâu."

Quỷ tướng: "Không sao cả."

Từ Tiểu Hi do dự tiến lên, nhìn quỷ tướng đột nhiên lao về phía mình, đồng thời dùng sức vung nắm đấm, mắt thấy hắn sắp đến gần, quỷ tướng vẫn đứng yên bất động tại chỗ.

Từ Tiểu Hi hoảng hốt, đầu óc nhanh chóng quay cuồng, do dự không biết có nên kiềm chế một chút lực lượng, dù sao đối phương là quân nhân, lỡ như mình đánh trúng...

Chưa kịp suy nghĩ xong, tay hắn đột nhiên bị quỷ tướng nắm lấy, chưa kịp phản ứng thì đối phương nhanh chóng thực hiện một đòn ném qua vai, đập mạnh tiểu quỷ áo trắng xuống đất, khiến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.

"Á!"

Quỷ tướng buông tay, lùi lại một đoạn, giọng nói lạnh nhạt ném ra hai từ: "Làm lại đi."

Từ Tiểu Hi nghiến răng, đứng dậy, lại tiếp tục tấn công.

Kết quả vẫn thất bại.

Vài lần sau, Từ Tiểu Hi bị đối phương đánh cho đau nhức khắp người.

Hắn không khỏi cười khổ, nhớ lại lúc trước mình còn sợ làm tổn thương đối phương, thật sự là không biết lượng sức mình.

Đối phương chính là quân nhân kỳ cựu.

Sau vài lần, quỷ tướng lại gọi Minh Đào Đào đến, ra lệnh cho hắn tấn công mình, cuối cùng kết luận: "Các ngươi thực sự quá yếu."

Từ Tiểu Hi: "..."

Minh Đào Đào: "..."

Thật là một sự chế giễu lớn!

Quỷ tướng không để ý đến vẻ mặt sững sờ của họ, tiếp tục nói: "Hẳn là trước kia các ngươi rất ít vận động, sức mạnh phát ra đều nhẹ bẫng."

"Với lại."

Quỷ tướng chỉ vào Từ Tiểu Hi: "Ngươi âm khí quá nhẹ, sau này nhớ ăn nhiều hương hỏa để bổ sung, cố định linh hồn, nếu không thật sự gặp phải quỷ khác, linh hồn ngươi rất dễ tan vỡ."

Từ Tiểu Hi: "...Được."

Minh Đào Đào vội vã hỏi: "Còn tôi thì sao?"

Quỷ tướng nhìn hắn, lạnh nhạt đáp: "Ngươi không cần."

Minh Đào Đào vỗ vỗ ngực nói: "Vậy là tốt."

Quỷ tướng nhìn về hai tiểu quỷ và nói: "Bây giờ bắt đầu xây dựng kế hoạch huấn luyện cho các ngươi."

Minh Đào Đào nhân lúc đối phương nói chuyện, lại gần tiểu quỷ áo trắng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hi, khi huấn luyện xong, ta mời ngươi ăn hương."

Từ Tiểu Hi cười từ chối: "Không cần đâu."

Sau khi huấn luyện xong hắn còn phải đi kiếm tiền, dù cho lời quỷ tướng nói về việc linh hồn tan vỡ có hơi đáng sợ, nhưng trong thời gian ngắn chắc không sao.

Khi kiếm đủ tiền, hắn sẽ mua một đống hương hỏa, bổ sung cho bản thân.

Sau đó, quỷ tướng dẫn họ bắt đầu huấn luyện từng chiêu thức.

Vì họ là tiểu quỷ, nên phương pháp huấn luyện khác với lúc còn sống, tốc độ nhanh hơn, nhưng cũng cần kỹ thuật và lực lượng.

Khi Từ Tiểu Hi và Minh Đào Đào giao đấu với quỷ tướng, giống như bao tải, bị đối phương ném qua ném lại, mà đây vẫn là khi quỷ tướng cố tình bảo vệ họ không bị thương nghiêm trọng.

Nửa ngày trôi qua, Từ Tiểu Hi cảm thấy mình sắp "chết lần nữa", tay như bị xoắn gãy.

Ngày hôm sau khi đến ngục, hắn không thể nâng nổi tay, khiến Trương Dực nhìn mà cau mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com