Chương 47
Edit by meomeocute
Tất nhiên, Từ Tiểu Hi cũng không thể đặt hết hy vọng vào Minh Đào Đào, dù gì đối phương cũng giống hắn, chỉ là một con tiểu quỷ bình thường.
Hiện tại trong lòng hắn có hai dự tính, một là trước tiên ở lại Thôn Dã Quỷ chừng mười ngày nửa tháng, nếu tên tiểu quỷ punk kia vẫn không buông tha cho hắn...
Thì hắn sẽ lén lút lẻn vào thành Phong Đô, đi tìm vị phán quan họ Lưu mà mấy quỷ sai từng nhắc đến, chỉ mong đối phương là một vị thanh quan hiểu lý lẽ, có thể giúp hắn giải quyết đại họa này.
Dự tính còn lại là, nếu vị phán quan họ Lưu kia thiên vị tiểu quỷ punk hoặc không chịu giúp đỡ, vậy Từ Tiểu Hi chỉ còn cách vượt cấp mà tìm tới Hắc Bạch Vô Thường cầu chủ trì công đạo.
Thật ra Từ Tiểu Hi cũng cảm thấy Hắc Bạch Vô Thường chưa chắc giúp được mình, dù gì bối cảnh của tên tiểu quỷ punk kia quá sâu.
Giữa âm soái và phán quan, cách nhau cũng phải một hai cấp bậc.
Nếu họ cũng không thể ra tay giúp, vậy thì Từ Tiểu Hi chỉ còn cách cáo trạng lên tận Diêm Vương, dù gì trong chuyện này, hắn chỉ là kẻ làm theo lệnh, không làm gì sai cả.
Địa phủ lớn như vậy, chắc chắn sẽ có một vị lãnh đạo chịu minh oan, bảo vệ quỷ mệnh cho hắn chứ.
Từ Tiểu Hi thở dài một hơi, trong lòng mắng thầm hai vị lãnh đạo vô năng kia một trận.
Nói là mắng to, thật ra chỉ lẩm bẩm mấy câu trách móc, vì vốn từ mắng chửi của hắn cũng chẳng được bao nhiêu.
Trút xong nỗi lòng, Từ Tiểu Hi lại tiếp tục ngồi chồm hổm ở đầu thôn làm “hòn đá canh thôn”, luôn để ý động tĩnh bên ngoài.
Chỉ cần có động tĩnh hoặc thấy tình huống không ổn, hắn lập tức chạy vào trong thôn.
Thôn Dã Quỷ rất lớn, quỷ hoang trong thôn nhiều không đếm xuể, giấu hắn – một con tiểu quỷ – hẳn là không có gì khó khăn.
Những ngày sau đó, quả thật chứng minh lời Từ Tiểu Hi không sai, Thôn Dã Quỷ rất an toàn, đám quỷ sai kia căn bản không nghĩ đến chuyện đến đây tìm hắn.
Ngược lại là trong thành Phong Đô, bề ngoài tuy vẫn yên bình, nhưng bên trong đã loạn đến mức gà bay chó sủa.
Tên tiểu quỷ punk vì muốn bắt được con quỷ kia để xả giận, đã phái hết đợt này tới đợt khác quỷ sai đi lùng bắt, kết quả đã qua bốn năm ngày, vẫn không có thu hoạch gì.
“Phế vật, phế vật, toàn là một lũ phế vật!”
Trong U Minh giới, bên trong một căn biệt thự xa hoa, tiểu quỷ punk được hai nữ quỷ trẻ trung xinh đẹp dìu đỡ, đang mắng té tát mấy tên quỷ sai đứng trước mặt.
Hắn không tài nào hiểu nổi, chỉ là một tên quỷ sai nhà lao vô dụng nhát gan, sao lại khó bắt đến vậy?
Đã điều động mấy chục tên quỷ sai, thế mà đến cái bóng của đối phương cũng không mò ra được.
Bốn tên quỷ sai mặc áo đen trắng bị mắng đến co rúm vai, cúi đầu, không dám đáp lại lời nào.
Tiểu quỷ punk chửi: “Lão tử chẳng phải đã nói rồi sao, bảo các ngươi đến chỗ Câu Hồn Ty điều tra tung tích của tên tiểu quỷ đó, chỉ cần hắn vẫn còn làm quỷ sai trong địa phủ, thì tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta!”
Một tên quỷ sai mặt mày khổ sở, khó xử nói: “Thiếu gia, chuyện này thật sự làm khó chúng tôi quá, đừng nói là chúng tôi không phải quỷ sai của Câu Hồn Ty, cho dù là, người ta cũng không thể vô duyên vô cớ tiết lộ hành tung của một tiểu quỷ khác cho chúng ta được.”
Tiểu quỷ punk mắng: “Đầu óc các ngươi toàn là gỗ mục à? Đương nhiên là không thể hỏi trực tiếp, bỏ chút bạc ra đi, lát nữa đến Cung Dưỡng Các rút ít tiền trong tài khoản của ta, cầm đi lo liệu một chút, để họ hé lộ tung tích của tên tiểu quỷ kia.”
Bốn tên tiểu quỷ không dám đáp.
Tiểu quỷ punk thấy vậy, bất mãn đá mạnh một cước vào tên quỷ sai mặc áo choàng đen gần mình nhất: “Câm hết rồi à, không nghe thấy ta nói gì sao?”
Tên quỷ sai áo đen bị đá rất oan ức: “Thiếu gia, chúng tôi không dám đâu, dạo này trên đang điều tra nghiêm vụ tham ô hối lộ, chúng tôi nào dám phạm pháp biết luật mà vẫn làm trái.”
“Biết cái rắm! Lão tử chính là pháp luật! Các ngươi đều làm việc dưới tay lão tử, không có sự cho phép của ta, đứa nào dám động đến các ngươi chứ. Có ta ngồi đây trấn giữ, các ngươi cứ việc thả tay mà làm, sớm tóm được cái thằng chó chết dám ra tay với ta kia mới là chuyện chính.”
Một tên quỷ sai khác cười gượng nói: “Thiếu gia, chúng tôi biết có ngài chống lưng, chắc chắn không có quỷ nào dám động đến chúng tôi. Nhưng mà dù chúng tôi có muốn cho, người ta cũng không dám nhận đâu, thời điểm này ai nấy đều muốn giữ mình, ai dám đón đầu gió mà phạm tội chứ?”
Quả thực, lúc này phần lớn các quỷ không dám cho, mà cũng chẳng ai dám nhận.
Chỉ có Từ Tiểu Hi, loại tiểu quỷ chưa từng trải đời, không biết nặng nhẹ, còn dám trong thời điểm này bỏ tiền ra mua địa chỉ của tiểu quỷ khác.
Nhưng? Nghĩ kỹ lại thì, Từ Tiểu Hi cũng đâu còn cách nào khác. Ở địa phủ này, hắn chẳng quen ai, đến cái điện thoại cũng không có, muốn tìm được những người từng là nạn nhân giống mình, muốn lật đổ hai vị cấp trên kia, hắn chỉ có thể mạo hiểm mà thôi.
Nói đến hai vị cấp trên của hắn, lúc này quả thực cũng chẳng khá khẩm gì, đang run như cầy sấy đứng ngoài phòng giam số 9008, hai bên là ba âm binh cầm đao dài, mặt mày nghiêm túc, bộ dáng sẵn sàng xử tội tại chỗ bất cứ lúc nào.
Tống Kiệm, Tiền Minh cúi gằm đầu, nghe tiếng “loảng xoảng loảng xoảng” xích sắt va vào nhau truyền ra từ trong phòng giam, thân thể run lên không ngừng.
Trong phòng giam, lão gác ngục đang run rẩy tháo xích trói tứ chi của Trương Dực dưới ánh nhìn chăm chú của Hắc Bạch Vô Thường.
“Loảng xoảng, loảng xoảng ——”
Xiềng xích cuối cùng cũng được tháo ra, Bạch Vô Thường theo bản năng muốn bước lên đỡ, nhưng lại nhớ ra Thái tử gia không thích bị quỷ khác chạm vào, nên cánh tay đang đưa ra đành cưỡng ép dừng lại, kéo chiếc ghế bên cạnh tới, cung kính nói: “Tiểu công tử, ngài ngồi.”
Trương Dực xoay xoay cổ tay, cũng không khách sáo, đi thẳng đến ngồi xuống, khẽ giơ tay nói: “Các ngươi thẩm vấn, ta chỉ phụ trách nghe.”
Bạch Vô Thường cười phụ họa đồng ý, ra hiệu cho quỷ sai canh giữ bên ngoài lui ra, rồi hướng ra ngoài quát: “Đưa hai tên đó vào đây.”
Cửa ngục mở ra, Tống Thành và Tiền Minh bị hai âm binh đẩy vào.
Ngục giam không lớn, bốn con quỷ vừa vào, không gian lập tức trở nên chật chội.
Nhưng việc này cũng hết cách, Thái tử gia đột nhiên gọi bọn họ đến, đưa cho họ vài tờ giấy, toàn là lời cáo buộc hai quỷ sai Tống Thành và Tiền Minh.
Hắc Bạch Vô Thường ban đầu định đưa hai tiểu quỷ này về tra xét, nào ngờ Thái tử gia lại yêu cầu được nghe.
Ngài là do chính Diêm Vương giam giữ, Hắc Bạch Vô Thường nào dám tự ý làm chủ mà mời đại thần như vậy đi ra ngoài.
Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định lập đường đường xử án ngay trong ngục giam.
Mấy ngày qua, bọn họ luôn bận rộn đi tìm những nạn quỷ đã ký tên trên mấy tờ giấy kia để xác minh chứng cứ, hôm nay mới coi như tra được gần hết.
Trong số đó có hai ba tiểu quỷ không dám đến làm chứng, còn một người tên là Từ Tiểu Hi, không rõ tung tích.
Theo lý mà nói, tiểu quỷ ở Địa phủ đều mang theo quan bài quỷ sai bên mình, Ty câu hồn lẽ ra phải tìm được đại khái vị trí của y.
Nhưng không ngờ tiểu quỷ này lại đem quan bào trắng, roi, cùng bài tử của mình gửi vào trong Cung Dưỡng Các.
Thêm vào đó, Hắc Bạch Vô Thường không rõ quan hệ giữa Từ Tiểu Hi và Thái tử gia nhà mình, nên cũng không để ý nhiều.
Khi Tống Thành và Tiền Minh bị áp giải vào, hai chân đã mềm nhũn không đi nổi, hai âm binh vừa buông tay, lập tức quỳ sụp xuống đất.
Bạch Vô Thường quát lớn: “Tống Thành, Tiền Minh, hai ngươi có biết tội không!”
Tống Thành cố gắng làm ra vẻ trấn định: “Không, không biết.”
Tiền Minh cũng lập tức nói: “Xin Thất gia chỉ rõ.”
Bạch Vô Thường rút mấy tờ giấy từ trong tay áo ra, quơ quơ trước mặt họ khiến giấy vang lên sột soạt, tức giận nói: “Chứng cứ nhiều như vậy, các ngươi còn không chịu thành thật khai ra?”
Tống Thành lập tức kêu oan: “Thất gia, không phải chúng ta không chịu khai, mà là ta với Tiền Minh vẫn luôn làm việc nghiêm chỉnh, chưa từng làm gì sai trái, đâu biết có chứng cứ gì chứ.”
Bạch Vô Thường cười lạnh: “Đừng có giở mấy lời sáo rỗng ấy với ta, bình thường ta thấy hai ngươi tính tình không tệ, dễ nói chuyện, không ngờ sau lưng lại ác độc như thế, còn dám làm ra chuyện bẩn thỉu bóc lột cấp dưới!”
Hai quỷ sai ngồi bệt dưới đất nghe vậy, trong lòng đồng loạt chột dạ.
Tống Thành chợt ngẩng đầu, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy ngoài Thái tử gia thì chỉ có Hắc Bạch Vô Thường, không thấy tiểu quỷ quen mặt nào khác.
Từ Tiểu Hi đâu?
Hắn bỗng sinh ra một dự cảm rất xấu.
Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi: “Thất gia, chúng ta chưa từng ức hiếp cấp dưới, có phải nhầm lẫn gì không?”
Bạch Vô Thường giận dữ quát: “Chứng cứ rành rành, các ngươi còn không chịu nhận!”
Lúc này, Trương Dực ngồi trên ghế, từ đầu vẫn im lặng, bỗng lạnh giọng hỏi: “Lần trước, hai ngươi ai là người túm tai Từ Tiểu Hi?”
Tống Thành và Tiền Minh nhìn nhau một cái, đều thấy rõ vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
Chốc lát sau, Tiền Minh run rẩy giơ tay lên.
Tống Thành bên cạnh lập tức giải thích: “Tiểu công tử bớt giận, chuyện lần đó là có nguyên nhân, là Từ Tiểu Hi lười biếng, trong giờ làm việc bỏ đi không rõ tung tích, nhưng chúng ta không hề ức hiếp y, nhiều nhất chỉ là mắng vài câu.”
“Y còn nhỏ tuổi, tính tình chưa vững, chúng ta vẫn luôn xem y như con cái trong nhà, lần đó tuy có túm tai y, nhưng cũng không dùng sức.”
Tiền Minh vụng về, nghe đồng bạn nói vậy, chỉ biết phụ họa một câu: “Phải đấy, phải đấy, không dùng sức.”
Xem như con cái trong nhà.
Hừ.
Khóe miệng Trương Dực khẽ nhếch lên, cười lạnh một tiếng, chỉ liếc tiểu quỷ áo đen một cái đầy ẩn ý, không nói thêm nữa, tư thái tùy ý phất tay ra hiệu cho Bạch Vô Thường tiếp tục hỏi.
Bạch Vô Thường nhận được ám hiệu, lập tức lấy mấy tờ giấy ra, tiếp tục hỏi: “Tống Thành, Tiền Minh, ta hỏi các ngươi, quỷ sai mới nhậm chức phải bị khấu trừ một tháng lương để hiếu kính cấp trên, quy củ này là do ai trong hai ngươi đặt ra?”
Tống Thành liên tục xua tay phủ nhận: “Không, không có quy củ đó!”
Bạch Vô Thường nói: “Những tiểu quỷ làm việc dưới trướng các ngươi đều phản ánh với chúng ta rằng tháng lương đầu tiên của bọn họ đều bị các ngươi tự ý lấy đi dưới danh nghĩa của cấp trên, sau đó lại dùng cái gọi là quy củ bất thành văn để khấu trừ phần lớn tiền lương của họ, chỉ để lại cho họ một ít.”
Tống Thành kiên quyết phủ nhận: “Không, không có tự ý lấy. Là do lần đầu bọn họ lĩnh lương, không biết chỗ cũng không rõ trình tự, chúng ta mới đưa họ đi lãnh một lần. Lương tháng đầu hiếu kính cấp trên cũng không phải quy củ do bọn ta đặt ra, là bọn họ nhét cho chúng ta, nói mong chúng ta chỉ dẫn nhiều hơn, thật sự là chúng ta không muốn nhận.”
“Thất gia, lúc đó không có quy định rõ ràng là không được làm như vậy, nhưng chuyện này cũng không thể xem là tham ô hối lộ được. Giờ chúng ta biết sai rồi, sau này tuyệt đối không dám nữa, xin Thất gia tha cho chúng ta lần này.”
Nhét cho bọn họ?
Hừ.
Trương Dực đến giờ vẫn còn nhớ lực đạo mang đầy oán khí của tiểu quỷ khi thi hành hình phạt lên người hắn.
Tính theo thời gian, rất có thể là vì chuyện tiền lương.
Hắn lạnh giọng nói: “Đã là thuộc hạ chủ động nhét cho các ngươi, các ngươi biết rõ họ làm sai mà không ngăn lại, ngược lại còn dung túng họ phạm sai, trị dưới không nghiêm, tội càng thêm tội. Lôi ra ngoài, đánh năm trăm roi, sống chết mặc kệ.”
Tống Thành, Tiền Minh nghe vậy, mắt đều trợn trừng kinh hãi.
“Không không không, Thái tử gia tha mạng!”
Hai người họ lập tức quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng cầu xin.
“Thất gia, Bát gia cứu mạng!”
Nếu là thường ngày, Thái tử gia đã ra lệnh, bọn họ nào dám phản bác nửa câu.
Nhưng lần này Bạch Vô Thường nghe ra được sự khác thường trong giọng điệu của Thái tử gia, trong lòng khẽ chuyển, bước lên ngăn lại: “Tiểu công tử, năm trăm roi có phải nặng quá rồi không? Nếu số tiền tham ô hối lộ không lớn, thì đánh phạt một trăm roi cũng đủ răn đe rồi.”
Tống Thành nghe vậy, trong lòng sinh nghi, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng Tiền Minh thì không nghĩ được nhiều như thế, một bên là năm trăm roi, một bên là một trăm roi, nặng nhẹ rõ ràng, còn cần gì phân vân.
Thấy âm binh sắp kéo bọn họ đi, hắn không chút do dự hét lên: “Thái tử gia, là chúng ta ép buộc thuộc hạ đưa tiền, không phải bọn họ tự nguyện đưa! Không có chuyện trị dưới không nghiêm, xin Thái tử gia tha mạng!”
Tống Thành nghe hắn nói xong, tim lập tức chùng xuống, thầm nghĩ: Xong rồi!
Tên ngốc Tiền Minh trúng kế rồi!
_____
【Tác giả】
Từ Tiểu Hi: Haiz, đến một người bạn đứng về phía ta cũng không có.
Trương Dực: ???
Trương Dực: Cho ngươi cơ hội nói lại một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com