Chương 52
Edit by meomeocute
Lão Trần chỉ vào tên Quỷ sai dê già, nói: "Ngươi đi với ta."
Sau đó lão lại chỉ vào Quỷ sai A và Quỷ sai B, phân phó: "Hai ngươi gọi điện cho những tiểu quỷ khác đến, chia ra canh giữ bốn cổng thành, đừng để tiểu quỷ chạy thoát khỏi thành Phong Đô."
Bốn tiểu quỷ chia làm hai nhóm, nhanh chóng tản ra bốn phía.
Trước đó tiểu quỷ punk Lưu Thịnh Khải đã buông lời, nói chỉ cần bắt được tiểu quỷ thì sẽ trọng thưởng, cho nên dù bọn họ ngoài miệng nói tiểu quỷ đáng thương, nhưng sau khi biết được tung tích của hắn thì chẳng ai có ý định nương tay.
Mà tiểu quỷ đang bị truy lùng, lúc này đang co rúm người sau một tảng đá lớn, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Từ Tiểu Hi không ngờ vận xui của mình lại đến mức đó, vừa mới vào thành chưa bao lâu đã đụng phải đám Quỷ sai đang tìm mình.
Vừa nãy bốn tên Quỷ sai nhìn về phía hắn, tim hắn như nhảy lên tận cổ họng, tuy mạo hiểm thoát được một phen, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, nên sau khi rời khỏi tầm mắt bọn họ, hắn liền lén trốn đi.
Điều khiến Từ Tiểu Hi không ngờ chính là, hắn vừa mới trốn, liền thấy một tên Quỷ sai mặc áo choàng đen đuổi tới, không biết đã nói gì với hai tên Quỷ sai đưa tiểu quỷ đi thẩm vấn, rồi vội vã rời đi.
Mới chưa đến nửa nén nhang, xung quanh đã có thêm rất nhiều Quỷ sai, qua lại tuần tra khắp nơi, khiến Từ Tiểu Hi lập tức từ bỏ ý định đi thăm Trương Dực và tìm Minh Đào Đào, bây giờ điều hắn cần làm là nhanh chóng trốn ra ngoài.
Ngay vừa rồi, hắn lờ mờ nghe thấy mấy tên Quỷ sai trò chuyện, nói rằng cả bốn cổng thành đều đã bố trí Quỷ sai canh gác, chỉ cần tiểu quỷ xuất hiện là có thể lập tức bắt được.
Từ Tiểu Hi lúc này vô cùng hoảng loạn, thậm chí còn hối hận vì bản thân quá nôn nóng, không chịu yên ổn ở lại làng Dã Quỷ, cứ nhất định phải quay lại thành Phong Đô xem thử.
Giờ thì hay rồi, mới vào thành Phong Đô chưa gặp được Trương Dực hay Minh Đào Đào, đã bị người ta phát hiện, đến giờ ngay cả làng Dã Quỷ cũng không quay về nổi.
"Đừng hoảng."
"Chắc chắn sẽ có cách giải quyết, giữ bình tĩnh, nghĩ kỹ một chút."
Từ Tiểu Hi vòng tay ôm lấy đầu gối, cằm tì lên đầu gối, cả người cuộn tròn lại thành một cục nhỏ, cố gắng chui vào khe đá, giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Hay là… giờ đi tìm vị Phán quan Lưu kia?
Hai mắt Từ Tiểu Hi sáng rực lên vì kích động, lưng cũng thẳng dậy, nhưng rất nhanh lại xìu xuống, cằm lại đặt trở về đầu gối.
Tuy hắn không biết chính xác đã qua bao lâu, nhưng cũng có thể cảm nhận được thời gian đã trôi được một đoạn rồi.
Tiểu quỷ punk đã phái nhiều tiểu quỷ như vậy đi tuần tra trong thành Phong Đô, Phán quan Lưu không thể nào không nghe được chút tin tức nào, huống hồ hắn chỉ biết danh xưng "Phán quan Lưu", chứ không biết cụ thể người ấy đang giữ chức vụ gì ở đâu.
Mười đại điện Diêm Vương đều có Phán quan, chẳng lẽ lại đi hỏi từng người một? Dù hắn có muốn làm vậy, thì đám Quỷ sai tuần tra khắp nơi kia cũng sẽ không cho hắn cơ hội.
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Tiểu Hi tự đưa ra cho mình hai lựa chọn: một là đi tìm Diêm Vương gia, nói rõ chuyện bản thân bị làm khó, hai là tranh thủ thời cơ trốn về làng Dã Quỷ.
Lựa chọn thứ hai, chỉ cần ra khỏi thành là coi như an toàn.
Nhưng đó chỉ là trị phần ngọn chứ không trị được tận gốc, trừ khi hắn cứ ở mãi trong làng Dã Quỷ, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt với tiểu quỷ punk kia.
Còn lựa chọn thứ nhất, mức độ nguy hiểm lại rất cao.
Vạn nhất Diêm Vương gia không quan tâm tới hắn thì sao?
Vậy thì không những hắn không tìm được chỗ dựa, mà còn vì thế lộ ra vị trí của bản thân, có khi vừa bước ra khỏi điện Diêm Vương đã bị đám Quỷ sai do tiểu quỷ punk phái tới bắt đi mất.
Từ Tiểu Hi nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm mặt đất đen sì, vô thức cắn móng tay ngón cái, thể hiện sự giằng xé và lo lắng trong lòng.
Lưỡng lự hồi lâu, hắn vẫn quyết định đi tìm Diêm Vương gia.
Coi như là cược một lần!
–
Bên ngoài ngục giam số 9008, Hàng Tử đứng trước cửa, không dám lên tiếng.
Dạo gần đây vì tiểu quỷ hành hình kia không thấy bóng dáng đâu, nên tâm trạng của người bên trong cực kỳ tệ, chỉ một ánh mắt liếc qua thôi cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, như thể muốn lột một lớp da trên người hắn vậy.
Hàng Tử hầu hạ trong nơm nớp lo sợ, ngày nào cũng mong thời gian một tháng chóng qua.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn thời gian và ngày tháng, âm thầm tính nhẩm trong lòng, mới chỉ qua được 17 ngày, còn gần mười mấy ngày nữa mới hết tháng.
Hắn ngửa đầu cười khổ, lặng lẽ thở dài một hơi thật dài, âm thầm cầu nguyện tiểu quỷ tên Từ Tiểu Hi kia mau sớm phát hiện lương tâm, quay về sớm một chút, giúp hắn thoát khỏi biển khổ vô biên này.
Không chỉ riêng hắn nghĩ vậy, Trương Dực trong nhà lao cũng giống y như thế.
Vài ngày trước, y biết được tiểu quỷ là vì đắc tội Lưu Thịnh Khải nên mới xin nghỉ một tháng để trốn họa, tức giận đến vừa giận vừa gấp.
Giận là vì tiểu quỷ tự ý quyết định, không biết nặng nhẹ, bình thường thì nói nhảm lải nhải không dứt, đến lúc gặp chuyện chính lại chẳng hé một lời.
Gấp là vì đã lâu như vậy rồi mà vẫn bặt vô âm tín, không rõ tung tích.
Y đã phái người đi tìm, nhưng vẫn không có tin tức.
Chỉ may mắn là tiểu quỷ trốn rất kín đáo.
Y tìm không được, Lưu Thịnh Khải cũng không tìm được.
Giờ thì y không chỉ sai người đi tìm tiểu quỷ, còn phái không ít tiểu quỷ theo dõi Lưu Thịnh Khải, chỉ cần đối phương phát hiện ra Từ Tiểu Hi, thủ hạ của y sẽ lập tức giành người về.
Chậc, đợi bắt về được rồi, y nhất định phải hung hăng dạy dỗ tiểu quỷ một trận ra trò, cho nó nhớ đời, lần sau không dám tùy tiện tự mình quyết định nữa.
Trương Dực càng nghĩ càng bực, khiến xích sắt trói tay chân phát ra tiếng leng keng ầm ĩ, lạnh giọng hướng ra ngoài cửa lao quát: “Vào đây.”
Hàng Tử bị tiếng quát làm giật mình, tay chân luống cuống đẩy cửa nhà giam bước vào, lễ phép hỏi: “Tiểu công tử có việc gì dặn dò ạ?”
“Ngươi…” Trương Dực ngập ngừng nói: “Ngươi đi gọi lão đầu Diêm Vương tới đây.”
Hàng Tử: “……”
Mời Diêm Vương lão nhân gia tự mình đến nhà lao, nhiệm vụ này có phải hơi quá khó rồi không!
Thấy hắn không nhúc nhích, giữa lông mày Trương Dực hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh băng lướt qua hắn, thúc giục: “Đi đi.”
Hàng Tử vẫn chưa động, khó xử nói: “Tiểu công tử, nếu… nếu Diêm Vương gia không chịu đến thì sao?”
Trương Dực nói: “Chuyện này không cần ngươi lo.”
Y rất chắc chắn, lão Diêm Vương sẽ tới.
Nghe vậy, Hàng Tử cũng không tiện nói thêm gì nữa, xoay người đóng cửa nhà giam lại, bước chân vội vã rời đi.
—
Ở một bên khác, Từ Tiểu Hi trốn trốn tránh tránh tiến về phía Ngũ điện, rõ ràng bình thường chỉ mất nửa nén nhang là đi đến nơi, lần này lại mất hơn một canh giờ.
Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy đại môn của Diêm Vương điện.
Từ Tiểu Hi không màng đến việc có bị đám quỷ sai đang truy tìm phát hiện hay không, lao thẳng về phía trước, đến cửa điện thì bị hai tên âm binh chặn lại.
Từ Tiểu Hi nhìn hai cây trường kích đang giao nhau chắn trước mặt, giải thích với bọn họ: “Ta tới tìm Diêm Vương gia kêu oan.”
Một tên âm binh trong đó giọng điệu lạnh nhạt, hất cằm về phía bên cạnh, nói: “Diêm Vương gia hiện không có ở đây, ngươi qua bên kia xếp hàng trước đi.”
Từ Tiểu Hi quay đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, phát hiện trước cửa Diêm Vương điện đã có một hàng dài đang chờ, cách đó không xa còn có mấy tên quỷ sai đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt đầy vẻ vui mừng.
____
【Tác giả 】
Từ Tiểu Hi: Ngươi không gọi sớm, không gọi muộn, lại cứ chọn đúng lúc này gọi Diêm Vương gia, có bệnh hả!
Trương Dực: Ngươi nói gì cơ?
Từ Tiểu Hi: ……Không nói gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com