Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Edit by meomeocute

Trong phòng giam có bốn ngọn quỷ hỏa, chiếu sáng cả gian phòng.

Dù tiểu quỷ đứng cách khá xa, nhưng Trương Dực vẫn có thể nhìn rõ.

Nửa tháng không gặp, tiểu quỷ chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn thanh tú đáng yêu như trước, chỉ là giờ đang tủi thân, chu miệng lên tức giận.

Trương Dực cố nén cơn giận do lo lắng trong lòng sinh ra, nói: "Lại đây."

Từ Tiểu Hi liếc y một cái, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Trương Dực nhíu mày, giọng lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Chậc, tai ngươi không cần nữa à?"

Từ Tiểu Hi: "..."

Trượng phu co được thì duỗi được, qua thì qua.

Hắn miễn cưỡng bước lên hai ba bước, dừng lại ở chỗ cách Trương Dực chừng hai mét.

Trương Dực: "Lại gần thêm chút nữa."

Từ Tiểu Hi nảy sinh cảnh giác: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Trương Dực bực bội nói: "Bảo ngươi lại đây thì lại đây, nói nhảm gì lắm thế."

Từ Tiểu Hi không dám nhúc nhích, dò hỏi: "Ngươi định đánh ta à?"

"..."

Trương Dực dọa: "Còn không qua, ta sẽ đánh thật."

Từ Tiểu Hi chu miệng lên tận trời, từng chút từng chút rón rén lại gần quỷ áo đỏ.

Thật ra không chỉ Từ Tiểu Hi không hiểu tại sao y lại bảo mình tiến lại gần, đến cả Trương Dực cũng không hiểu nổi ý nghĩ trong đầu mình.

Tiểu quỷ lại gần thì sao?

Tứ chi mình bị trói, căn bản không thể chạm vào đối phương.

Cho dù không bị trói, mình vừa vươn tay ra chắc cũng dọa tiểu quỷ giật mình mà chạy mất.

Trương Dực che giấu cảm xúc trong mắt, giọng điệu trở lại lạnh nhạt, hỏi tiểu quỷ: "Nửa tháng nay trốn ở đâu?"

Từ Tiểu Hi: "Trong thôn Dã Quỷ."

Trương Dực: "Có bị bắt nạt không?"

Từ Tiểu Hi lắc đầu: "Không có."

Lúc ở thôn Dã Quỷ, hắn quả thực từng bị mấy con quỷ khác quấy rối vì gương mặt nổi bật của mình, nhưng hắn đã học công phu bấy lâu, cũng không phải vô dụng.

Không đến mức một chọi mười, nhưng đấu một chọi một thì chẳng có vấn đề gì.

Mấy tiểu quỷ đến quấy rối hoàn toàn không ngờ hắn lại có bản lĩnh đánh nhau, bị hắn đấm cho mấy cái, sợ đến hồn phi phách tán mà chuồn mất.

Hắn nói đại khái tình hình xong, Trương Dực liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, thần sắc giãn ra, dường như rất hài lòng với cách làm của hắn.

Sau đó, y lại hỏi: “Lưu Thịnh Khải đâu?”

“Hắn có bắt nạt ngươi không?”

Từ Tiểu Hi ban đầu lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Có bắt nạt.”

Hắn nhịn không được mà mách lẻo: “Hắn phái rất nhiều quỷ sai đi khắp Phong Đô thành tìm ta, ta vừa mới lộ diện liền bị bọn họ vây lại.”

“Ngươi ngốc à?” Trương Dực giận dữ nói: “Phát hiện mình bị nhắm vào mà không biết báo cho ta.”

Từ Tiểu Hi phản bác: “Báo cho ngươi cũng vô dụng thôi, ngươi bị nhốt trong lao ngục, có giúp gì được đâu.”

Trương Dực trợn to mắt, trừng hắn: “Ai nói là vô dụng?”

Từ Tiểu Hi: “Ta nói đấy.”

Quỷ áo đỏ nghẹn lời.

Mình làm bao nhiêu chuyện, thế mà trong lòng tiểu quỷ lại để lại ấn tượng yếu ớt đến vậy?

Từ Tiểu Hi lại vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng mà, là ta nghĩ sai rồi, ngươi cũng lợi hại lắm.”

Vừa rồi thái độ tôn kính của Hắc Bạch Vô Thường với Trương Dực, hắn đã thấy rõ.

Hơn nữa bọn họ còn gọi quỷ áo đỏ là tiểu công tử, cách xưng hô này vừa nghe đã biết không đơn giản.

Trương Dực nhướng mày, lộ ra vẻ mặt khó đoán.

Từ Tiểu Hi trong lòng vẫn nhớ chuyện phải đến tố cáo ở điện thứ tư, cũng chẳng còn tâm trạng tán gẫu với y, nói: “Ngươi cứ ở đây đi, ta phải đi rồi, để hai vị thượng cấp đợi lâu thì không hay.”

Trương Dực không muốn để tiểu quỷ đi: “Không có gì là không hay cả.”

Từ Tiểu Hi: “Không lễ phép.”

“Với lại chuyện này không giải quyết xong thì ta cũng chẳng yên tâm nổi.”

Nghe vậy, Trương Dực không tiếp tục ngăn cản.

Hắn không muốn lộ ra vẻ không nỡ của mình, trông sẽ giống đàn bà quá, hơn nữa có Hắc Bạch Vô Thường đi cùng, tiểu quỷ cũng không thể gặp chuyện gì được.

Lại không yên tâm mà dặn dò: “Ngươi… sau này gặp chuyện đừng có nghĩ đến chuyện bỏ chạy, đến tìm ta, nhớ chưa?”

Từ Tiểu Hi gật đầu đồng ý, xoay người rời đi.

Ngoài nhà lao, hai đại âm soái đứng không xa, vểnh tai lén nghe, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức đứng thẳng người, giả vờ nghiêm chỉnh, nở nụ cười hiền từ với Từ Tiểu Hi: “Nói xong rồi?”

Từ Tiểu Hi gật đầu ừ một tiếng.

Bạch Vô Thường dẫn đầu bước ra ngoài: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Bên ngoài nhà lao, Hắc Bạch Vô Thường một trái một phải kẹp tiểu quỷ ở giữa, vừa đi vừa mỉm cười hỏi han Từ Tiểu Hi.

Hỏi hắn có quan hệ gì với Trương Dực trong nhà lao, lại hỏi bình thường Trương Dực đối với hắn thế nào, có từng nói gì ám muội không?

Từ Tiểu Hi không ngốc, nghe ra được ý trong lời của bọn họ, biết hai người này hiểu lầm rồi.

Hắn đành phải giải thích với hai vị thượng cấp, mình với Trương Dực chỉ là bạn bè, đối phương tính tình không tốt lắm, bình thường không vui là sẽ mắng hắn rất dữ.

Hắc Bạch Vô Thường không tin, còn muốn hỏi thêm, nhưng bị tiểu quỷ cắt ngang, cố tình chuyển chủ đề sang tên tiểu quỷ ăn mặc punk.

Dù gì hai người kia cũng là âm soái, trước mặt thuộc hạ vẫn phải giữ thể diện của cấp trên, không tiện biểu hiện quá mức hóng chuyện.

Ba con quỷ cứ thế vừa nói chuyện vừa đi, một đường đi tới trước cửa điện Tứ Diêm La.

Trên đường đi, Hắc Bạch Vô Thường rõ ràng cảm nhận được có không ít quỷ đang liếc nhìn về phía bọn họ, những ánh mắt ấy không phải nhắm vào bọn họ, mà là nhắm vào tiểu quỷ ở bên cạnh.

Bất kể là dương gian hay âm gian, Hắc Bạch Vô Thường nắm quyền quản lý Câu Hồn Ty đều rất có danh tiếng, đám âm binh cũng không gây khó dễ nhiều, liền cho bọn họ đi vào.

Lúc bọn họ vào, Ngũ Quan Vương của điện thứ tư đang bận xét xử vụ án, Hắc Bạch Vô Thường im lặng dẫn Từ Tiểu Hi đứng qua một bên, mãi đến khi xử xong vụ án, tiểu quỷ bị dẫn xuống.

Ngũ Quan Vương chủ động hỏi: “Hôm nay Hắc Bạch Vô Thường đến đây, là do Diêm Vương gia có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò sao?”

Vị Diêm La Vương này tướng mạo nghiêm nghị, râu dài đến tai, đầu đội mũ vuông, thân mặc trường bào, tay trái cầm chuỗi tràng hạt đặt trước gối, tay phải cầm hốt ngọc đặt trên đầu gối, khi nhìn về phía tiểu quỷ, vô thức nhíu mày trừng mắt, trông vô cùng đáng sợ.

Thêm vào đó là đại điện rộng lớn trang nghiêm, khiến cho mỗi một lời ông nói ra như tiếng chuông lớn, từng chữ từng tiếng như nện vào lòng Từ Tiểu Hi.

Hắc Bạch Vô Thường đem nguyên do đến đây nói sơ qua một lượt, Ngũ Quan Vương nghe xong, lông mày nhíu càng sâu, nghiêng đầu hỏi lão giả nho sinh đứng bên cạnh: “Lưu phán quan, chuyện cháu trai ngươi ỷ thế hiếp quỷ, ngươi có biết không?”

Lão giả nho sinh liên tục lắc đầu, tỏ ý không biết.

Ngay sau đó, ông ta lập tức có phản ứng, gọi hai quỷ sai đến, phân phó: “Các ngươi đi áp giải Lưu Thịnh Khải đến đây!”

Hai tên quỷ sai lĩnh mệnh rời đi.

Từ Tiểu Hi đứng bên cạnh Hắc Vô Thường, lén ngẩng đầu đánh giá Ngũ Quan Vương cùng Lưu phán quan, thấy giữa hai người không có bao nhiêu ánh mắt trao đổi, trong lòng hơi yên tâm lại.

Hắn nghĩ, có Hắc Bạch Vô Thường đứng ở đây, bọn họ chắc sẽ không dám công khai thiên vị chứ?
___

【Tác giả】

Hình dáng của Ngũ Quan Vương tra từ Baidu.

Ban đầu định chương này xử lý luôn Lưu Thịnh Khải, nhưng buồn ngủ quá rồi, đành để chương sau nhé, moah moah.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com